Chiếc xe tải Chevrolet màu đỏ dọc theo ven rừng đi vào, tới 1 con đường nhỏ trong rừng. Trên chặn đường xóc nảy đi được nửa giờ, Harry cũng tới nơi hẹn với Edward.
Nơi này là cuối con đường mòn dẫn vào rừng, tiếp tục đi vào bên trong sẽ không có đường, chỉ có đám sương mù và biển cây mênh mông. Những loại cây cao to đặc biệt của phương tây như cây thông, cây tùng,..,và các loại dương xỉ mọc khắp khu rừng, không khí lạnh lẽo ẩm ướt vào mùa đông của Forks cũng không thể khiến chúng nó héo tàn hết. Toàn bộ gần như vẫn xanh tươi, giống màu mắt của cậu.
Hình như đến hơi sớm, vẫn chưa tới giờ.
Harry kéo cao áo, mở cửa xe, ngồi lên đầu xe.
Lớp sương mù sáng sớm trong thị trấn nhỏ dâng lên cao, dưới ánh mặt trời chiếu rọi dần biến mất, nhưng trong khu rừng dày đặc cây cối, đám sương kia vẫn chưa tan hoàn toàn. Vào đông ánh mặt trời không mang độ ấm xuyên qua các tầng cây chiếu xuống, khiến mặt đất ướt sũng sẫm màu có vài điểm sáng. Chung quanh hình như có hơi nước màu trắng bốc lên, như ảo ảnh trong khu rừng tinh linh.
Nơi này... Đúng là thật đẹp.
Harry cảm thán nói.
“Harry, Giáng sinh vui vẻ!” Một giọng nam ôn hòa bỗng nhiên vang lên từ phía sau, một đôi tay mạnh mẽ từ phía sau vòng qua hông cậu.
“Giáng sinh vui vẻ, Edward...” Harry nắm lấy cánh tay Edward, nghiêng đầu, muốn nhìn mặt bạn trai mình, lập tức 1 điểm sáng lấp lánh đập vào mắt.
“A, đây thật là...” Harry tránh khỏi vòng tay của Edward xoay người lại, trong đôi màu xanh biếc đã tràn ngập kinh ngạc.
Chàng ma cà rồng đẹp trai đang đứng trong sương mù với ánh mặt trời chiếu rọi, nơi vùng cổ lộ ra bên ngoài và làn da trên gương mặt lúc này lại nhấp nháy sáng lên như kim cương, lấp lánh, vô cùng chói mắt. Cả người anh bao phủ trong vầng sáng, cùng ánh mắt màu vàng dịu dàng quyến rũ. Trong khu rừng như ảo ảnh này, giống như môn đồ của chúa đang giáng thế.
Sau một hồi lâu, Harry mới tìm được giọng nói của mình: “A, Edward, anh xác định mình thật sự là ma cà rồng chứ? Đây là bí mật khi đứng dưới ánh mặt trời của các anh...” Lần đầu tiên thấy Edward xuất hiện dưới ánh mặt trời, cậu khó có thể dời mắt khỏi ánh sáng lấp lánh kia.
Edward nở nụ cười, trong đôi mắt màu vàng đầy vui vẻ: “Điều ngạc nhiên này thế nào? Harry.”
“Đúng vậy, rất tuyệt...” Harry thì thào mở miệng nói.
Cậu chần chờ một chút, chậm rãi vươn tay ra, chạm vào làn da lấp lánh như kim cương của Edward.
Nhưng ngay sau đó lại bị anh bắt lấy cổ tay, đặt trước ngực.
Harry mở to hai mắt nhẹ giọng hỏi: “Đây là do ánh sáng phản chiếu ư?” Trước đó vài giây, cậu cảm thấy gần như hoàn toàn bị vầng sáng lấp lánh kia hấp dẫn.
Edward cầm tay cậu, đắc ý giải thích: “Cứ xem là vậy đi, chỉ có phản ứng với ánh mặt trời mà thôi. Đây là nguyên nhân nếu xuất hiện dưới ánh mặt trời, sẽ lập tức làm lộ chuyện bọn anh không giống người bình thường.”
“Đúng thật là vậy.” Trong truyền thuyết đồn đãi ma cà rồng sợ ánh mặt trời có lẽ là vì vậy.
Harry gật gật đầu, giương mắt cẩn thận nhìn gương mặt đep trai đang phát ra ánh sáng lấp lánh của Edward, mãi đến khi nhìn vào đôi mắt dịu dàng.
Edward cũng chăm chú nhìn cậu, đôi mắt màu vàng dần đậm màu. Anh chậm rãi tới gần cậu, mãi đến khi trán hai người chạm vào nhau.
Làn da lạnh lẽo của ma cà rồng khiến Harry cảm thấy rất thoải mái, cho dù bây giờ đang là mùa đông rét lạnh.
Vậy... kế tiếp, là một nụ hôn thì thế nào?
Dù sao cũng chưa tới giờ hẹn của họ. Nếu vẫn chưa tới giờ hẹn mà đã tới cửa, có lẽ sẽ phiền đến chủ nhà.
Nghĩ vậy, Harry thanh thản tiếp tục cùng Edward giết thời gian.
Cậu ngẩng đầu, chủ động tiến đến gần, bỗng nhiên bị một tiếng cười khẽ cắt ngang.
Cậu và Edward lập tức buông nhau ra, liền thấy trên tảng đá phía xa kia, có 1 người vóc dáng to lớn đang đứng ở đó. Harry lập tức nhận ra, đó là anh trai của Edward, Emmet Cullen.
Lúc này, chàng ma cà rồng cao to giấu mình dưới bóng cây mang bộ dạng mệt mỏi vì đi xa, đang cười hì hì nhìn 2 người.
Thấy mình bị phát hiện, Emmet dứt khoát đi thẳng tới trước mặt bọn họ: “Hi, Harry, Giáng sinh vui vẻ! Xem ra, tôi hình như đã quấy rầy các cậu.”
Mặt Harry lập tức đỏ lên.
Trong số anh em của Edward, từ lần đầu gặp mặt đã thân thiện nhất với cậu chính là Emmet và Alice, hai người họ cũng anh em mà Edward thích nhất.
Tuy rằng Emmet luôn trêu đùa cậu, nhưng Harry vẫn cố gắng thích ứng với tính cách của anh chàng cao to này. Thế nhưng không có nghĩa là cậu sẽ vui vẻ khi đang cùng bạn trai thân thiết lại bị anh ta phá đám.
Edward tức giận nhìn người anh em bỗng nhiên xuất hiện: “Im đi, Emmet. A, trời ạ, dừng ngay cái suy nghĩ linh tinh của anh, tôi chưa từng làm gì với Harry cả!”
“Vậy thì đáng tiếc quá.” Giọng Emmet mang theo chút tiếc nuối.
“Không, anh cũng biết nguyên nhân mà. Emmet, cơ thể cậu ấy vẫn là con người.” Edward nghiêm túc nói.
Lúc đầu vẫn chưa kịp phản ứng lời Edward là có ý gì, nhưng l sau đó Harry lập tức hiểu vừa rồi anh đã đọc được cái gì trong đầu Emmet.
Cậu xấu hổ liếc mắt nhìn Emmet một cái, anh chàng cao to kia đang trêu tức nhìn cậu.
Harry ho khan một tiếng, làm bộ như không hiểu, đẩy mắt kính mở miệng nói: “Hi, Emmet. Giáng sinh vui vẻ! Sao anh lại ở đây?” Anh ta không phải nên ở chỗ tụ họp gia đình sao? Chẳng lẽ tới đón cậu ngoài Edward còn có những người khác sao?
Giống như biết nghi vấn của Harry, Edward ghé vào lỗ tai cậu nói: “Emmet cũng mới vừa từ bên ngoài gấp gáp trở về.”
“Đúng vậy.” Emmet nhún nhún vai giải thích, “Cậu đi không lâu, Alice liền thấy gần đây xuất hiện ma cà rồng lạ, nhưng hình như không có gì nguy hiểm. Vì an toàn, tôi đi kiểm tra 1 chút, chỉ là một ma cà rồng đi ngang qua mà thôi. Yên tâm, hắn đã đi rồi. Hơn nữa, hắn hình như không phát hiện ra cậu... cậu bé phù thủy ạ.”
Anh ta liếc mắt nhìn cậu phù thủy đứng bên cạnh Edward, đang mở to mắt nhìn mình.
Quả nhiên, Harry giả bộ thẹn quá hoá giận nhìn lại anh ta: “Câm miệng đi, Emmet.”
Trên thực tế, Harry cũng không để ý đến lời nói của anh chàng cao to này, cậu đã quen với những câu trêu ghẹo của Emmet, hơn nữa anh ta vẫn còn thua xa anh em song sinh nhà Weasley.
Emmet từ chối cho ý kiến.
Edward trừng mắt nhìn người anh em của mình, kéo Harry đi tới chiếc Chevrolet màu đỏ đậu dưới tàng cây: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta cần phải đi, Harry.”
“Đi bằng xe của em sao? Còn Emmet anh ta... Được rồi, em biết rồi.” Harry vẫn chưa nói xong, anh chàng ma cà rồng cao to đã biến mất không thấy đâu.
“Đúng vậy, ” Edward thấp giọng nói, “Anh ấy sẽ rất đắc ý chạy về trước.”
“Đương nhiên.” Dù sao tốc độ của anh ta vẫn nhanh hơn ô tô.
Tiếp đó Edward chui vào xe, ngồi xuống vị trí lái: “Nhà của anh ở sâu trong rừng, đường đi không tốt lắm, cho nên để anh lái thì tốt hơn.”
Harry nhìn chằm chằm Edward 1 lúc lâu, chậm rãi mở miệng: “Được, nhưng anh đừng dùng thói quen khi lái chiếc Volvo mà sử đụng trên xe tải của em, nếu anh không muốn cuối cùng phải khiên nó tới nhà anh.” Cậu không muốn Charles thông qua đồng hồ tốc độ biết cậu từng phóng xe nhanh.
“Thật là đáng tiếc.” Edward cười nói.
Sau đó Harry nhanh nhẹn chui vào vị trí phụ lái, vẻ mặt thất vọng nhìn gương mặt không còn phát sáng nữa của Edward.
Sau đó, Harry đều nhìn chằm chằm khu rừng phía trước, nghĩ đến cảnh giữa những cây thông cao lớn là một tòa lâu đài cổ hay những thứ tương tự. Nhưng mãi đến khi ô tô bắt đầu giảm tốc độ, cậu vẫn không phát hiện được mục tiêu.
Ngay sau đó, là cảnh 5 cây tùng cao lớn, một mảnh đất trống và một căn biệt thự xinh đẹp hiện ra ở cuối tầm mắt.
Edward nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Harry, giúp cậu mở cửa xe.
Harry tò mò nhìn chằm chằm ngôi biệt thự trên đất trống, mãi đến khi cửa trước bỗng nhiên được mở ra.
Đầu tiên là vị bác sĩ vô cùng đẹp trai, Carlisle —— cha của Edward, cũng chính là người đứng đầu gia đình Cullen.
Ông ấy đứng ở cửa trước, đôi mắt màu vàng tràn đầy thân thiện và từ ái: “Harry, Giáng sinh vui vẻ, hoan nghênh cháu tới nhà Cullen làm khách!”
Ông giang tay ra với Harry.
Harry không chút do dự ôm lấy ông: “Carlisle, Giáng sinh vui vẻ!”
Người ta đang lãng mạn mà lại bí phá đám=)) kể cũng tội em Harry đã hem được “đụng” lại còn bị phá=)), ai, mà phải nói là càng ngày càng ngọt ngào na, các nàng nên phòng hờ tiểu đường là vừa=))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT