“A, đừng mơ sao? Anh ta thật sự nghĩ mình sẽ nghe theo à! Chết tiệt, bọn chúng có súng! Trời ạ, Edward Cullen luôn bất chấp mọi thứ ở trước mặt mình giả làm người bình thường, mình nghĩ mình biết “người rừng” tốt bụng hôm trời mưa to đó là ai rồi...” Harry không cần biết bạn của mình là cái gì, nhưng là một Gryffindor thì không thể nào an tâm chờ ở đây.
Cậu chạy về hướng xưởng cưa gỗ, vừa mới đến bãi đất trống bên cạnh đã thấy ánh đèn bên trong tắt ngóm.
Tiếp theo là giọng của tên đầu trọc hoảng sợ vang lên: “Chết tiệt, đây là cái gì? Trời ạ...”
“Không...” Tiếng cô bé thét lên.
“Đi ra ngay, mau ra đây! Ta sẽ nổ súng!” Edwin Lord gào thét.
Ngay sau đó là một tiếng súng nổ.
“Edward!” Harry hối hận không cho anh ta 1 câu thần chú Protego.
Bên trong tối đen, Harry không nhìn thấy gì, trong lòng vô cùng nôn nóng. Với tốc độ của Edward, có lẽ sẽ không bị trúng đạn. Được rồi, ít nhất thì bóng tối sẽ che dấu được thân phận của anh ta, không ai có thể thấy rõ mặt của anh ta.
Còn chưa đi tới cửa, thì cánh cửa của ngôi nhà gỗ bỗng nhiên mở ra.
Cô bé Bree như bị cái gì đẩy tới, nhanh chóng chạy ra ngoài. Cô bé hoảng sợ nhìn chằm chằm khu rừng tối đen chung quanh, cắn môi.
“Ở đây này, Bree!” Harry hướng về phía cô bé đang hoảng hốt chạy bừa gọi 1 tiếng, “Là anh, mau tới đây!”
Cô bé tóc đen thấy Harry, đôi mắt màu nâu nhạt lập tứ đầy nước, cô bé lảo đảo chạy tới chỗ Harry, vùi đầu vào lòng cậu: “A, anh tới cứu em...”
Một giây sau, một bóng người thảm thiết kêu một tiếng, bay ra từ cửa sổ, té xuống đất liền bất động. Nhờ vào ánh trăng, Harry thấy rõ đây chính là tên đầu trọc.
Trời ạ, chẳng lẽ Edward đã giết hắn sao?
Sau đó là vài tiếng súng liên tiếp vang lên.
“Tốt rồi, không sao đâu, bé ngoan, em cứ chạy thẳng vào rừng, đừng ngừng lại!” Trước hết phải để cho Bree thoát hiểm, Harry đẩy cô bé đang ôm mình ra, còn cậu thì chạy về hướng nhà gỗ.
“Đừng đi!” Bree cắn môi nắm chặt lấy áo Harry, “Nơi đó có ác quỷ!”
Harry nhẹ nhàng bỏ tay cô bé ra: “Không sao, để anh đi xem.”
Bàn tay cô bé dừng giữa không khí, cô bé quay đầu lại nhìn Harry, do dự một chút rồi chạy vào rừng.
Ngay khi cô bé tóc đen đang muốn chạy vào rừng, thì bãi đất trống bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện 2 luồng ánh sáng chói mắt, ngay phía trước của Bree.
“A, chết tiệt!” Harry vội vàng xoay người chạy tới chỗ Bree, cậu biết đậy có thể là tên tội phạm truy nã thứ tư —— George, đã trở về. George trước đó nhất định là vì an toàn nên không mở đèn xe, hơn nữa chiếc xe kia trong bóng tối không thấy rõ là loại xe vượt địa hình gì, nhưng tiềng động rất nhỏ, vì Harry đang lo lắng cho Edward nên không hề chú ý tới.
George có thể đã nghe thấy tiếng súng, nhưng hắn không biết còn có Edward, bây giờ hắn mở đèn xe chỉ vì 1 nguyên nhân chính là hắn đã thấy cậu và Bree trên bãi đất trống, hắn muốn nổ súng!
“Bree, nằm xuống!” Harry hô to lên chạy tới, đồng thời sử dụng thêm 1 câu thần chú Protego lên người cô bé. Trong nháy mắt đó, phép thuật phóng đi, viên đạn hướng tới chỗ Bree bị văng ra, xướt qua má Harry, tạo ra cảm giác nóng rát.
Harry biết mình bị đạn làm trầy da, nhưng cậu đành phải để mặc. Kế tiếp cậu thi triển 1 câu thần chú Protego trên người mình, Harry đã chạy tới chỗ cô bé Bree đang nằm.
Ngay sau đó cậu đọc “Expelliarmus”, nhưng lại không có bất kỳ phản ứng nào. Đèn xe quá sáng cùng với bóng tối xung quanh khiến cậu không thấy vị trí cụ thể của George, câu thần chú này chắc là bị chệch rồi. Cậu không có thời gian để thi triển thêm 1 câu Protego trên người cô bé, chỉ có thể ôm Bree dùng thân thể đỡ đạn cho cô bé, đồng thời chuẩn bị 1 câu Protego.
Khi tiếng súng vang lên, một cái bóng màu đen bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Harry.
Một âm thanh vang lên, dường như là viên đạn bắn vào 1 vật gì đó gây nên tiếng va chạm.
“Không, Edward!” Harry trong đầu trống rỗng, viên đạn kia nhất định đã trúng Edward.
Ngay sau đó, bóng đen kia tấn công về phía ô tô. Ngay tức một bóng người bay ra, rơi xuống bên cạnh Harry, ngã trên đất, bất động. Đó là 1 tên cao gầy xa lạ, Harry biết hắn chính là tên tội phãm truy nã cuối cùng —— George.
Chung quanh rất yên tĩnh, đèn xe cũng đã tắt, mọi thứ lại tối đen.
Harry buông cô bé đang nắm chặt áo mình ra, đi về phía Edward đang đứng yên bất động: “Anh bị thương sao? Viên đạn...”
Edward lẳng lặng đứng ở chỗ ô tô, cổ đã hoàn toàn bị bóng cây che mất, nhưng càng khiến cậu dường như có thể nhìn rõ “vết máu” hơn. Harry thấy không rõ vẻ mặt của anh ta, nhưng ánh mắt của Edward lại như đang sáng lên, con ngươi gần như đã biến thành màu đen.
“Anh trúng đạn rồi! Anh thật ra không cần phải đỡ đạn.” Nhờ vào ánh trăng chiếu sáng, Harry thấy trên bả vai đối phương rõ ràng có 1 lổ nhỏ, chung quanh còn có vết cháy xém, đó là dấu vết viên đạn lưu lại, nhưng không có máu chảy, có lẽ không bị thương nặng.
Harry nhẹ nhàng thở ra.
“Đừng tới đây, Harry!” Khi Harry tiến tới, anh ta lại nhanh chóng lui ra sau từng bước, cả người lui vào bóng đêm. Sắc mặt của anh ta rất kỳ lạ, ánh mắt nhìn chằm chằm Harry còn mang theo sự đói khát.
Ánh mắt của Edward nhìn chằm chằm vào vết trầy do đạn gây ra trên mặt Harry, bỗng dưng xoay đầu lại: “Chết tiệt!” Ngay sau đó liền biến mất trong rừng rậm.
Harry đứng nguyên tại chỗ ngơ ngác nhìn nơi Edward biến mất, đưa tay vuốt ve miệng vết thương trên mặt, cảm giác được đau đớn, trên ngón tay dính chút màu đỏ của máu. Trong nháy mắt, cậu như nhìn thấy được sự đau khổ trong đôi mắt đen kia. Anh ta thật ra có thể khống chế được mình, nhưng anh ta vẫn bỏ đi...
Hồi lâu sau, Harry bắt buộc chính mình phục hồi tinh thần lại, thì thào mở miệng nói: “Trời ạ, loại tính cách đặc biệt này đúng là không tôt chút nào, Edward... A, chẳng lẽ anh muốn tìm chỗ nào đó ăn uống sao? Hay anh ta muốn mình phải tự giải quyết hậu quả! Anh ta làm sao biết mình có thể giải quyết tất cả chuyện này...”
Cậu lau đi vết máu trên mặt, quay đầu nhìn về phía Bree.
“A, vừa rồi... là... siêu nhân sao? Lúc đó quá tối, em không thấy rõ gương mặt của anh ta... Em muốn hỏi, anh có phải là phụ tá của siêu nhân không?” cô bé kinh ngạc nhìn nơi Edward biến mất, sự sợ hãi trong đôi mắt màu nâu nhạt dần dần biến mất, chỉ còn sự tò mò.
Edward đúng là rất có duyên với “siêu nhân”, Harry có thể tưởng tượng ra hình ảnh lãng mạn trong đầu của cô bé tầm tuổi này.
“Không, anh ấy không phải là siêu anh hùng. Hoàn toàn ngược lại, thật ra anh ấy là ma cà rồng.” Harry nháy mắt với Bree, như đang đùa giỡn, “Đúng rồi, anh là Harry, Harry Swan.”
Vẻ mặt của cậu đã khiến Bree nhẹ nhàng thở ra, nhưng cô bé rõ ràng không tin lời cậu: “A, đúng là rất ngầu! Em là Bree Tanner, đến từ Seattle. Harry, cám ơn anh đã cứu em.”
“Được phục vụ 1 quý cô xinh đẹp thế này là vinh hạnh của tôi.” Harry hướng về phía cô bé tóc đen vươn tay ra.
Cô bé nắm lấy tay cậu đứng lên: “Chuyện hôm nay, em sẽ không nói ra đâu. Thật đó... Em biết nguyên tắc của anh hùng mà.”
Harry nở nụ cười: “Đúng vậy, anh tin em sẽ không nói ra, Bree... Bởi vì em sẽ không nhớ được gì.” Harry dịu dàng nhìn cô bé, trong đôi mắt màu xanh biếc có một chút áy náy.
Ngay sau đó thân thể Bree ngã xuống, Harry đỡ lấy cô bé, nhẹ nhàng đặt xuống đất.
“Xin lỗi, cô bé, chuyện đêm nay em sẽ không nhớ gì cả, có giấc mơ đẹp nhé...” Harry dịu dàng nói.
Một cậu thần chú “Stupety” và 1 câu “Obliviate”, Harry lấy đi toàn bộ kí ức của Bree Tanner từ lúc gặp cậu trên đường cho đến hiện tại.
Sau đó cậu bắt đầu kiểm tra mấy tên tội phạm truy nã còn lại, bọn chúng cũng chưa chết, nghiêm trọng nhất chỉ là gãy 3 cái xương sườn mà thôi, xem ra Edward cũng đã nương tay. Cậu cũng cho chúng mỗi tên 1 câu “Obliviate”.
Sau đó, cậu đi xung quanh căn nhà gỗ 2 vòng, thi triển mấy câu “Úm ba la chà rửa!” và “Sửa chữa!”, xóa đi dấu vết va đập mạnh trên vách tường và dấu chân trên mặt đất.
Loại chuyện này Harry rất quen thuộc, trước kia khi cậu làm thần sáng cũng thường xuyên cùng đồng nghiệp phá án ở thế giới Muggle, xong việc cũng luôn do cậu làm loại việc giải quyết hậu quả này, cậu đối với việc đánh lừa thiết bị kiểm nghiệm công nghệ cao như thế thì rất rõ ràng.
“Không có dấu vết gì lưu lại, lát nữa chỉ cần nặc danh báo cảnh sát là được rồi. Nhưng Charles nhất định sẽ đau đầu, ông ấy không thể biết được là ai làm, bởi vì tội phạm và con tin đều không nhớ bất cứ chuyện gì, lúc viết báo cáo có lẽ cần bịa ra một tá lời nói dối để ứng phó với tổng cục. Được rồi, ít ra thì sau này Charles sẽ không bận rộn nữa, nhưng nếu cuối tuần ông ấy cũng không tăng ca, thì mình làm sao mới có thể chuồn đi đây...”
Sao nào phim hành động cũng hồi hộp quá đúng không?^^, Đây mới gọi là màn kinh điển “anh hùng cứu mỹ nhân” na, lấy thân đỡ đạn a^^. Cũng sắp tới đoạn tỉnh tò rùi na^^, đôi trẻ đúng là rất lãng mạn và ngọt ngào, đúng chuẩn của cái thể loại, chả thấy ngược chi^^.
Qua nay ta đang đuối vì đào hoài mà hem tìm được mấy cái Dj của D18 cho nên mới post trưa thía lầy, thông cảm na^^, ta muốn mờ mắt luôn rùi, đào hoài hem ra:(((((((((((
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT