Tiểu công tử lành bệnh, trong phủ Huyện lệnh đều vui mừng.
Thật sự là thịnh tình khó từ chối, ta đành phải tham gia gia yến phủ Huyện lệnh.
Đó là ta lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân của Trần Trác - Trần đại nhân, gương mặt rất giống với Trần Trác, chừng bốn mươi tuổi, làm quan mấy năm nhưng không hề có bộ dạng quan liêu chút nào, hay cách nói năng dương dương tự đắc, không khỏi khiến ta ta nhớ lại Đông Tấn và Đào Uyên Minh, một Dung thành nho nhỏ an phận trong Hoài quốc, có phải chỉ vì tìm kiếm chốn đào nguyên trong lòng hay không?
"An An cô nương cứu tính mạng cháu ngoại của lão phu, trên dưới Trần phủ cảm kích khôn cùng, lão phu xin kính An An cô nương một ly, để biểu lộ tấm lòng."
Ly rượu bị nha hoàn rót đầy.
Ta đứng dậy, nâng ly rượu lên, mỉm cười nói, "An An chỉ là làm tròn bổn phận của một người thầy thuốc. Trần đại nhân không nên lo lắng như thế."
Dưới ánh mắt của mọi người, ta uống cạn ly rượu, từ từ ngồi xuống.
"An An cô nương tuổi còn trẻ, mà y thuật đã có thành tựu như thế, quả nhiên là Trường Giang tre già măng mọc."
"Trần đại nhân quá khen, An An vận khí tốt thôi, y thuật quả thực không bằng một phần của sư phụ."
"An An cô nương hẳn là tới Ung Châu thành vào mấy tháng trước, không biết quê quán cô nương ở đâu?"
"An An trước kia từng mắc bệnh, không còn nhớ rõ chuyện lúc trước nữa, sau này cũng chỉ là phiêu bạt chân trời."
"Tướng mạo của An An cô nương khiến ta nhớ lại một cố nhân, chỉ là nàng rất tinh quái, ngược lại không có sự trầm ổn như cô nương." Giọng điệu có chút thương cảm lại cởi mở, giống như là nhớ lại chuyện xưa mềm mại nhất nơi đáy lòng.
Ta hơi sững sờ, nhớ đến một người giống ta, lại cùng độ tuổi với ông ấy, chẳng lẽ là nương ta hay sao?
Chẳng lẽ, Trần đại nhân còn có quan hệ sâu xa gì đó với Bích Du Sơn Trang?
Suy nghĩ trăm lần, nhưng không biểu lộ ra ngoài.
Cười nói, "Người có thể khiến Trần đại nhân nhớ tới hôm nay nhất định là tướng mạo phi phàm, An An sao có thể so sánh với người đó được chứ, nhưng không biết cố nhân theo lời đại nhân hiện đang ở nơi nào?"
"Lão phu chỉ biết là hiện tại nàng rất hạnh phúc." Nụ cười yếu ớt bên môi, Trần đại nhân ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.
Thấy ông ta như thế, ta không hỏi thêm nữa, nam nhân có thể mỉm cười chúc phúc, ta bội phục.
"Niệm Tâm cũng muốn kính An An cô nương một ly, nếu không có An An cô nương khởi tử hồi sinh, chỉ sợ tính mạng con ta khó bảo toàn. . . . . ." Tỷ tỷ của Trần Trác ưu nhã đứng dậy, trong lời nói mang theo sự nghẹn ngào.
Ta cuống quít nâng ly rượu lên, "An An xấu hổ."
Cũng uống một hơi cạn sạch.
Ta không thích rượu, mà lúc này lại mới biết tư vị của nỗi buồn khi có rượu vào.
"Ta cùng với An An cô nương mới gặp mà như đã quen, Niệm Tâm hơn tuổi cô một chút, nếu như An An cô nương như không ngại, ta gọi cô là muội muội được chứ?"
Giọng điệu thành khẩn, làm cho ta không có lý do từ chối.
Khẽ gật đầu một cái, mỉm cười nói, "Tạ tỷ tỷ nâng đỡ."
"Muội muội chẳng những có gương mặt quốc sắc thiên hương, mà tâm địa càng thêm thiện lương, không biết đã có hôn ước hay chưa?"
Trần Trác đang gắp thức ăn cho ta, nghe thấy thế hơi dừng lại một chút.
Ta cũng có chút sững sờ, không biết nên trả lời thế nào.
Tại sao chuyện ta đã quyết định muốn quên, lại cứ như kim châm vào trái tim của ta.
Vốn tưởng rằng phần tình yêu này chỉ là cảm kích, vốn tưởng rằng ta chưa bao giờ hận vận mệnh trêu cợt.
Lý Uẩn Đình, em đúng là vẫn cô phụ chàng.
Lý Uẩn Đình, quên sẽ vui vẻ hơn so với yêu chứ?
Nhưng vẫn ngẩng đầu mỉm cười, nhẹ nhàng nói, "Chuyện nam nữ, An An tâm như nước lặng."
Bởi vì câu trả lời của ta mà bầu không khí có chút lúng túng, đúng thế, cho dù là ai cũng không ngờ rằng một nữ tử chỉ mới 16 tuổi lại có thể trả lời như vậy.
Tất cả đều yên lặng.
"An An, cô có từng nghe chuyện này không? Thanh Long quốc cùng Thánh Ngưng nước sắp đánh nhau rồi!" Có lẽ là vì làm dịu đi bầu không khí, Trần Trác nói một câu không thế nào hòa hợp hơn.
Nhưng chẳng ai nghĩ tới, những lời này của hắn, đã làm lòng ta gợn sóng như thế nào.
Lời nói hôm đó của Mộ Phi Hàm, còn văng vẳng bên tai.
"Mộ Dung Huyền, ngươi dám mang nàng đi, ta sẽ khiến từng người của Thánh Ngưng quốc phải nhớ kỹ sỉ nhục hôm nay của Mộ Phi Hàm ta!"
"An An, không chiếm được thì phá hủy nàng, như thế nào?"
Sống lưng lạnh lẽo từng cơn.
Bình an vô sự lâu như vậy.
Thì ra là
Là ta đánh
giá thấp mối hận của Mộ Phi Hàm sao?
Trong lòng sóng lớn tuôn trào, lại vẫn ép mình phải kéo ra một nụ cười, “Trần Trác, tin đồn nhảm, cũng không phải có thể tin.”
“Ai nói đây là tin đồn nhảm chứ? Lúc ta tham gia thi Hương đã nghe thấy giám khảo đại nhân nói riêng đấy, không tin cô hỏi phụ thân ta đi~!” Trần Trác không phục lớn tiếng nói.
“Lão phu xác thực cũng từng nghe thấy, aizzz, thiên hạ vốn đang thái bình, nhưng không biết vì sao quốc chủ Thanh Long lại hành động xằng bậy thế chứ.”
Nhìn thấy ánh mắt hỏi thăm của ta, Trần đại nhân gật đầu nói.