"Không phải sư phụ thường dạy đệ tử, ‘Tri thành chi tất bại, tắc cầu thành chi tâm bất tất thái kiên; tri sinh chi tất tử, tắc bảo sinh chi đạo bất tất quá lao’*, sinh lão bệnh tử cần gì phải cố chấp." Trong giọng nói kia lộ ra kiên định.
(*Nếu biết sau khi thành công nhất định sẽ thất bại, như vậy muốn cầu thành công thì trái tim không cần quá kiên định. Biết đã sinh ra là sẽ phải chết, như vậy muốn bảo vệ cho mạng sống thì không cần phải quá vất vả)
Ngoài tường, ta không khỏi sững sờ ngồi trên mặt đất, Băng Phách Tuyết Liên, lại là linh dược có thể cứu Huyền nhi? ‘Nếu cứu hắn, thì con sẽ thế nào đây?’ Vậy là có ý gì? Chẳng lẽ mạng sống của Lý Uẩn Đình cũng một sớm một chiều ư? Nhưng tại sao chàng không nói cho ta? Tại sao còn phải thay Huyền nhi xin thuốc? Đủ loại nghi ngờ quanh quẩn ở trong lòng ta.
Sư phụ trong miệng Lý Uẩn Đình, là Vô Tâm thiền sư?
Nghe Vô Tâm thiền sư bên trong nhà đá nói tiếp: "Tự ý thay đổi thiên mệnh, đó là báo ứng của Mộ Dung Huyền, Đình, con cũng muốn nghịch thiên mà đi sao?"
"Ở trong lòng đệ tử, nàng chưa bao giờ là Thiên Mệnh chi nữ, nàng chỉ là cô gái bình thường mà Đình nhi muốn bên cạnh cả đời. Nếu trời cao cảm thấy yêu cầu như thế cũng là xa xỉ, vậy Lý Uẩn Đình con đối địch lại với trời thì có sợ gì?" Giọng nói kia thật thản nhiên, đó là sự sủng ái vô pháp vô thiên của Lý Uẩn Đình dành cho ta.
Nước mắt. . . . . . Bất chợt làm nhòa hai mắt.
Ngây ngốc nhếch môi.
Thì ra là chàng nhớ ta đấy, thì ra là, thì ra là chàng vẫn còn yêu ta đấy.
Vô lực tựa vào trên tường.
Giờ khắc này, đột nhiên không muốn hỏi tại sao, không biết nên khóc hay nên cười nữa, chỉ ngơ ngác nhìn lên hạnh phúc của ta.
"Đình nhi, độc của Đoạn trường thảo đã ăn sâu vào tận xương tủy con, mỗi lần động tình cũng sẽ đau đớn đến tận tim, buông tha Băng Phách Tuyết Liên, chẳng lẽ con phải đau lòng cho đến chết ư?" Vô Tâm đại sư thở dài bất đắc dĩ.
Mà ngoài tường, ta lại bởi vì lời của ông ấy mà run rẩy cả người, che miệng lại, cố gắng không để cho mình phát ra tiếng gì.
Độc của Đoạn Trường thảo, mỗi lần động tình đều là đau lòng khó nhịn. . . . . .
Đây chính là lý do Lý Uẩn Đình không chịu nhận ta ư? Trời ơi, đến tột cùng là ta tùy hứng mang nỗi khổ sở cho chàng đến thế nào, ta chấp nhất, nước mắt của ta, trái tim ta đau đớn nhưng chẳng bằng trái tim người ta thương yêu đang đau đến trăm lần nghìn lần. . . . . .
Cả người vô lực trượt xuống.
Đây chính là tình yêu ta cho Lý Uẩn Đình ư? Ta nói ta sẽ làm chàng vui vẻ hạnh phúc, kết quả lại đau khổ bức bách, khiến chàng không có đường lui.
Hôm đó chàng ngất trong ngự hoa viên. . . . . .
Tại sao ta cứ ngu ngốc như vậy, ngu ngốc như vậy. . . . . .
Cái gì cũng không thấy rõ, cái gì cũng làm không tốt. . . . . .
"Nếu như không chữa khỏi Mộ Dung Huyền, thì vĩnh viễn nha đầu ngốc kia sẽ không quên được, mà chung quy thì con không thể để cho thê tử của mình nghĩ tới nam nhân khác cả đời được? !" Nghe được tiếng đứng dậy chậm rãi bên trong nhà đá, chàng đi tới bên cạnh Vô Tâm thiền sư, có chút xấu xa nói.
Khóc và khóc, đột nhiên cười ra tiếng, ha ha, đây chính là Lý Uẩn Đình mà ta yêu, cho dủ chàng có đau đớn như thế nào thì vẫn có thể làm thành chuyện cười, nha đầu ngốc, chàng gọi ta là nha đầu ngốc, yên lặng vì ta mà chặn lại tất cả gió mưa.
Chỉ là lần này, hãy để An An cưng chiều chàng một lần được không? Nếu độc của Đoạn trường thảo làm chàng đau đớn đến tận tim, như vậy tại sao An An có thể ích kỷ vì tình yêu, khiến chàng thương tích khắp người chứ.
“ Cô nương ngoài cửa, vào đi!”
Ta đang ở chỗ này suy nghĩ trăm lần, thì đột nhiên nghe tiếng gọi của Vô Tâm thiền sư.
Trong lòng cả kinh, không tự chủ được bước vào bên trong nhà.
Thấy trên ghế đá có một vị lão tăng đang ngồi thẳng người.
Ngũ quan trên mặt giống như bị a-xít sun-phu-rit tạt qua, đã dính lại vào chung một chỗ, vẻ mặt dữ tợn, hết sức kinh khủng.
Chỉ là tăng y* không gió mà bay, huống chi có thể làm cho một kẻ cuồng sái như Lý Uẩn Đình kêu một tiếng sư phụ, nhất định là cao nhân đương thời.
(* Tăng y: Y phục của hòa thượng)
Nghĩ đến đây, trên mặt đã đổi lại nụ cười bình tĩnh, nhẹ nhàng vái, nói “ An An có lễ với Vô Tâm thiền sư.”
“ Nhìn thấy bộ dạng cùng dung mạo này của lão nạp mà không luống cuống, cô nương cũng là người rất có tuệ căn.” Đưa tay ý bảo ta đứng dậy, Vô Tạm thiền sư đưa tay vuốt chòm râu.
“ An An, sao nàng lại ở đây?” Lý Uẩn Đình hiện ra biểu hiện khẽ giật mình đối với ta.
“ Mới vừa rồi còn gọi nha đầu ngốc, còn muốn tiếp tục giả vờ? Lý Uẩn Đình~!” Bĩu môi đi tới bên cạnh hắn, tức giận bắt tay hắn lại, cắn mạnh một cái.
“ Oa oa, đau chết ta, nha đầu xấu tính này ~!” Lý Uẩn Đình đau đến nhe răng nhếch miệng, nhảy lên cao ba thước.
“ Đau? Chàng đau lòng lắm sao?” Tay phải nhẹ nhàng đặt lên ngực hắn. Đầu ngón tay có chút run run không ngừng được.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Lý Uẩn Đình bày ra một nét mặt thật khó khăn, bờ môi cũng không tự giác nổi lên một nụ cười cưng chiều, “ Nha đầu này, nàng làm kế hoạch của ta rối loạn cả rồi!”
Đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe Vô Tâm thiền sư ở phía sau lưng nói, “ Đình, con đi ra ngoài trước, sư phụ có lời muốn nói cùng An An cô nương.”
Bên trong nhà đá, không có trang trí gì khác, chỉ đơn giản là bàn ghế cùng giường.
Vô Tâm đại sư nhìn ta, mặc dù không phân biệt ra vẻ mặt của ông, nhưng ta biết ông đang mỉm cười.
“ Băng Phách Tuyết Liên là linh vật hiếm có nhất trên thế gian, nó có thể cứu tính mạng của một người, Đình nhi hoặc Mộ Dun Huyền, cô nương, cô lựa chọn như thế nào?”
“ An An có cánh tay trái và cánh tay phải, nhưng không biết bỏ cái nào sẽ đau hơn đây?” Khóe miệng miễn cưỡng kéo ra nụ cười.
Đối với ta mà nói Lý Uẩn Đình là tình yêu mất đi rồi có lại.
Sinh sinh tử tử, nguyện chấp nhất đi theo.
Đối với ta mà nói Huyền nhu là người có ân đức khó có thể báo đáp được, lúc ta ra đời hắn đã không ngần ngại mà thay đổi mệnh trời, lần này lại vì ta mà hao hết tinh lực mới dẫn đến sinh mạng bị đe dọa, mặc dù không thể báo đáp tình yêu đó, An An cũng tuyệt đối sẽ không xa không rời.
Cho dù người khắp thiên hạ đều nói An An không quả quyết, cho dù họ đều nói An An như cành liễu bay trong gió, An An vẫn không thể đưa ra lựa chọn.
“ Lúc tuổi lão nạp còn trẻ du lịch bốn phương, có một lần nhìn thấy một vị yên ngựa, lấy giỏ trúc đẹp cùng vỏ sò quý giá đựng phân ngựa. Vừa vặn một con ruồi trâu đậu ở trên thân ngựa, người yêu ngựa kia liền xuất phát từ lòng yêu ngựa mà tiện tay đánh, không ngờ con ngựa bị giật mình mà cắn đứt hàm thiếc và dây cương, làm hư đai ngực. Ý là yêu ngựa nhưng lại mất ngựa chính vì thứ tình yêu này, chẳng phải buồn cười hay sao?”
Lời nói của đại sư làm cho ta khẽ giật mình, ta chính là người yêu ngựa ngu dốt? Ta chính là không hiểu như thế nào là đi yêu, không hiểu như thế nào là cho yêu?
“ An An đa tạ đại sư dạy bảo.” Chân thành cười nói, mặc dù lòng còn nghi ngờ, nhưng ta vẫn cảm ơn sự chỉ bảo thiện ý của ông.
“ La lão nạp có việc muốn cầu cạnh cô nương.”
Lời nói của Vô Tâm đại sư,bao hàm ý tốt, khiến ta có chút mở mịt.
“ Đại sư sao lại nói ra lời ấy?”
“ Lão nạp mong cô nương lấy nỗi đau trong lòng thiên hạ mà suy nghĩ.” Vô Tâm đại sư đột nhiên đứng dậy, chắp tay trước ngực, làm một lễ thật mạnh với ta.
Ta bị giật mình, quay ngược lại một bước, “ An An tự hỏi chỉ là một hạt muối trong biển cả, đại sư, đây là vì sao chứ?”
“ Bởi vì nhân kiếp trước, quả kiếp này. Ngày khác cô nương lâm vào tuyệt cảnh thì đừng nên quên tháo bỏ dây dưa kiếp trước, như thế, cũng là chuyện may mắn của dân chúng thiên hạ.”
Nhẹ nhàng kéo bàn tay phải của ta qua, Vô Tâm thiền sư viết hai chữ lên đó.
Còn muốn mở miệng nói gì thì đã thấy Vô Tâm đại sư vung tay áo lên, trước mắt bốc lên hơi nước.
Lúc mở mắt lần nữa, đã đứng ở trên bờ đầm Cửu Long, trên người còn đọng nước.
Bên tai là lời nói của Vô Tâm đại sư, "Băng Phách Tuyết Liên đã tặng cho cô nương, con đường phía trước, mong rằng cô nương cẩn thận đi."
Nắm chặt bàn tay.
Gió đêm lạnh từng cơn.
"Làm thế nào đây? Cứu Lý Uẩn Đình hay là cứu Huyền nhi?" Lý Uẩn Đình học bộ dáng của ta, khẽ cau mày, lẩm bẩm lên tiếng, thấy ta trừng mình, chàng nhếch môi cười xấu xa.
"Em định để em ăn, không được gì thì cũng thành tiên ~!" Ta tức giận nói. Lúc chàng không có ở đây, ta thật sự rất nhớ chàng, lúc chàng ở đây rồi, ta lại chỉ biết giận dỗi, chàng thật sự là khắc tinh trời cao phái tới kiềm chế ta ư?
Lý Uẩn Đình ăn phải ớt sẽ chảy nước mắt, lúc không ăn lại hết sức nhớ nhung.
"Khụ khụ. . . . . ." Bất chợt Lý Uẩn Đình lấy tay che ngực, sắc môi trắng trong suốt, nhưng vẫn kéo ra một nụ cười, nói, "Nàng không bỏ được, không phải nàng từng nói cho ta biết rằng, ‘Thường nga ứng hối thâu linh dược, bích hải thanh thiên dạ dạ tâm’ ư?”.
(*Thường Nga chắc hẳn hối hận đã ăn trộm thuốc thiêng. Hằng đêm phơi bày tấm lòng giữa nơi trời xanh, biển biếc)
"Vậy chàng ăn đi?!" Đưa Băng Phách Tuyết Liên trong lòng bàn tay ra, nhị hoa màu tím lóe lên ánh sáng thần bí trong màn đêm.
"Sau đó còn sống nhìn nàng đau lòng vì nam nhân khác?" Con ngươi hẹp dài của Lý Uẩn Đình nguy hiểm híp lại.
"Lý Uẩn Đình, có lẽ em nên nói cho chàng biết. . . . . . Em cùng Huyền nhi. . . . . ."
Đêm hôm đó trong rừng cây, mặc dù là ta trúng phải Tình Hoa Tán, nhưng trong lòng cũng không phải không có cảm giác, thân thể quấn quýt si mê tiếp xúc như vậy, ban đêm tràn đầy ái dục đó… Trong lòng sao có thể coi như không có gì được…. Lý Uẩn Đình sao có thể không để ý cơ chứ?
Nhưng ta vẫn lựa chọn nói ra, trong lòng mặc dù hết sức thấp thỏm, không biết phản ứng của chàng có giống như Mộ Phi Hàm hay không, không biết chàng có thể vì thế mà coi thường ta hay không, không biết … Không biết ….
“ Ừ.” Lý Uẩn Đình phát ra một âm tiết đơn, ánh mắt không được tự nhiên nhìn đi nơi khác.
“ Ừ cái gì mà ừ? Rốt cuộc chàng có muốn biết hay không? “ Ta véo mạnh chàng một cái.
“ Thật xin lỗi, ta không thể bảo vệ tốt nàng.” Trong bầu trời đêm , chàng bất chợt ôm hai vai của ta, hai mắt chàng chợt sáng như sao.
ở trong ngực chàng, ta hơi run rẩy, vì câu nói này, cho dủ phải chờ đợi nhiều hơn nữa, uất ức nhiều hơn nữa cũng đáng giá.
Nhưng … là ý trởi trêu ngươi hay chúng ta phúc bạc duyên cạn, không thể yêu nhau một cách đơn giản như thế….
Liếc thấy sắc mặt của chàng dần tái nhợt, vô cùng lưu luyến dần dần thối lui khỏi ngực của chàng.
Nghẹn ngào lên tiếng, “Lý Uẩn Đình, chúng ta chia tay thôi.”
“ Ta cho nàng cơ hội lặp lại lần nữa.” Trong gió đêm, tóc chàng bay bay, vẻ mặt cũng hơi ngẩn ra.
Rũ mi mắt xuống, những nỗi nhớ nhung cả ngày lẫn đem như đang thì thào rằng: Ta yêu chàng, ta yêu chàng, ta đã không nhớ nổi là ta yêu chàng nhiều hơn, hay là chàng yêu ta nhiều hơn, ta đã khôn nhớ ra được vì sao ta lại yêu chàng nữa, yêu không giải thích được, yêu không lí trí chút nào. Vì yêu mà sẵn lòng như con thiêu thân lao đầu vào vào lửa, vì yêu mà bằng lòng lao tới chân trời.
Nhưng siết chặt bàn tay, hai chữ Vô Tâm thiền sư viết đang sáng rực ở nơi đó.
Đôi môi lạnh bạc đóng mở, lại nói ra một lời nói khác, “ Thâm tình không xa không rời của Huyền nhi đả động em, An An bây giờ đã không phân rõ là yêu chàng hôn hay là yêu huynh ấy nhiều hơn, Lý Uẩn Đình, chàng có thể tiếp nhận một phần hai tình yêu sao?”
“ Nàng có ý gì?” Mắt xếch nhíu lại, đã ẩn chứa tức giận.
Chính là như vậy đi, trong lòng thiếu đi một ít tình yêu, nhiều thêm một phần hận, như vậy tim có thể không đau nữa chăng?
“Lý Uẩn Đình, chàng hiểu được em sao? Chàng biết suy nghĩ trong lòng em sao? Tình yêu của em đối với chàng luôn là bứt rứt, ở chung một chỗ với chàng khiến em mệt mỏi, mệt chết đi, thật sự là quá đủ rồi, tự do chàng nói đang ở đâu đây? Ở hoàng cung Hoài quốc này ư, đây chính là toàn bộ năng lực của chàng ư? Sao chàng có thể tự đại cho rằng một thời gian lâu như thế không có tin tức gì, để An An có thể ở chỗ này chờ chàng đây?”
Tận lực để trên mặt mình không lộ ra vẻ gì, một loại đau nhói như kim châm vào trong tim.
Mà nỗi đau giờ phút này của ta sao có thể bằng nỗi đau do Đoạng Trường thảo mang tới cho Lý Uẩn Đình chứ?
“ Nếu như nàng cho rằng làm như vậy có thể khiến ta ăn Băng Phách Tuyết Liên, như vậy nàng đã sai rồi đấy.” Bất chợt Lý Uẩn Đình cười một tiếng, che giấu tất cả tâm tình.
“ Ta vốn là một nữ nhân hay chần chừ, người nào ăn Băng Phách Tuyết Liên, đối với ta mà nói, không quan trọng.”
Tóc của chúng ta bị gió đêm nghịch ngợm quấn lấy, gần đến nỗi có thể nghe hô hấp lẫn nhay.
Nỗi đau trong mắt chàng, từng chút từng chút đều khắc sâu trong tim, nhưng nếu ta đau nhiều hơn một chút, chàng sẽ ít đau hơn một chút chứ?
Chàng nhất định không chịu ăn Băng Phách Tuyết Liên, rốt cuộc chàng đã dùng trái tim như thế nào để cưng chiều ta, yêu ta?
Ta luôn bốc đồng, dùng cái tình cảm không hiểu chuyện gây nên cái đau đớn của chàng như thế nào?
Siết tay.
Hít sâu.
Xoay người.
Rời đi.
Để Băng Phách Tuyết Liên lại.
“ An An, ta không tin!”
Gió đêm thổi từng cơn, đưa lời nói của chàng vào trong tai ta.
Bờ môi cười nâng một nụ cười khổ sở.
Chàng không đưa tay kéo ta, lời nói của ta…, đúng là vẫn dao động chàng.
Kiêu ngạo như Lý Uẩn Đình, làm sao có thể buông tha tôn nghiêm của mình.
Băng Phách Tuyết Liên, trên đời chỉ có một cây, cứ Huyền nhi thì sẽ không thể cứu chàng, cứu chàng thì sẽ không thể cứu Huyền nhi
Mà vô luận rời khỏi ai, đều là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời mà An An không thể thừa nhận.
Không thể lựa chọn, không thể lựa chọn.
Tại sao mệnh trơ lửng không phải là ta chứ?
Nhẹ nhàng mở lòng bàn tay ra.
Đó là hai chữ Vô Tâm thiền sư dùng tay nhẹ nhàng viết xuống,
Ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy bầu trời đầy sao.
Sáng sớm tiếng kêu của chim vui sướng như suối chảy róc rách trên núi.
Tóc rũ xuống bên tai.
Giờ phút này, nhất định là ta tiều tụy không chịu nổi thôi.
Lão đảo nghiêng ngả đi cả đêm, không biết phương hướng.
Lúc tảng sáng, đã ngủ thiếp đi dưới tang cây.
Nhìn thôn trang xa dưới chân núi.
Khói bếp lượn lờ.
Trong tiếng cười có nước mắt, ta đã đưa ra quyết định của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT