Mắt vẫn chưa mở ra, Vinh Khô đã ngửi được một cỗ huân hương nhàn nhạt mà quen thuộc.
Hắn đang ngủ trên long sàng của Hoàng đế?
Ngây cả người, đột nhiên Vinh Khô nhớ đến những chuyện đêm qua. . . trí nhớ mơ hồ hỗn loạn chợt như thác dâng tràn trong lòng, hắn trúng mị dược, sau đó được Hoàng đế mang đi, rồi sau đó. . .
Vinh Khô hoàn toàn tỉnh táo hẳn ra, im lặng nằm trên long sàn, hồi lâu mới khẽ cử động hạ thể. Đầu vẫn còn chút mê mang, toàn thân giống như từng bị đè áp qua mà sinh ra đau nhức.
“Điện hạ, ngài tỉnh!”
Lam Minh nhìn động tác của người nằm trên sàng thượng, vội vàng tiến lên vài bước hầu hạ ngồi dậy. Trong lòng vừa sợ hãi lại vừa lo lắng, bất cứ ai cũng biết, long sàng Hoàng đế làm sao có thể tùy tiện để kẻ khác ngủ? Dù là quý phi nơi hậu cung được triệu thị tẩm xong cũng không được phép ngủ lại nơi này, nhưng tối hôm qua, Hoàng đế đón Lý Thân vương quay về rồi, lại trực tiếp ôm người đến long sàn, cùng nhau đồng tẩm.
Vinh Khô vừa mới gượng thân dậy, chăn liền bị tuột xuống đến thắt lưng. Da thịt vừa tiếp xúc với không khí lành lạnh, hắn mới phát giác ra, tiết y của mình toàn bộ đều đã bị thoát ra.
Trong tẩm thất chỉ lưu lại một người hầu hạ là Lam Minh, Hoàng đế trước khi vào triều đã phân phó, ngoại từ Lam Minh, tất cả đều thủ ở ngoài điện, tránh quấy nhiễu Lý Thân vương nghỉ ngơi.
Trầm tịch tựa như kẻ đã chết, yết hầu giống như bị ai đó bóp chặt, Lam Minh quỳ rạp tại sàng biên, thân thể không thể không chế được mà run rẩy kịch liệt.
“Lam Minh?”
Vinh Khô có chút giật mình khó hiểu, lúc nãy Lam Minh đang định giúp hắn ngồi dậy, đột nhiên vừa nghe thanh âm như có thứ gì đó rớt xuống, sau đó lại nghe thấy Lam Minh sợ hãi mà hô một tiếng “Điện hạ”, liền vang lên tiếng dập đầu gối vào mặt đất.
“Ngươi. . .”
Đầu óc giống như bắt đầu hôn mê, rồi đột ngột lại hiện lên rõ ràng một màn vừa mới nhìn thấy kia, Lam Minh cảm thấy quanh thân băng hàn, một loại tuyệt vọng không thể gọi tên cùng khủng hoảng từ nội tâm nảy sinh càng lúc càng dữ dội.
Đơn giản là, y phát hiện. . . một bí bật kinh thế hãi vãn.
Thân thể lõa lộ bên ngoài làm Vinh Khô cảm thấy da thịt có hơi lạnh lẽo, hắn cầm chăn trên tay kéo che thân thể lại.
Ngay lúc đó, trong đầu chợt lóe lên một tia linh quang, hắn đột nhiên nhớ đến sự tình đêm qua.
Nói như vậy. . . Lam Minh đột nhiên khác thường, có lẽ là do phát hiện ra cái gì không chừng. . .
“Đứng lên đi” Vinh Khô thản nhiên nói “Mặt đất không lạnh sao? Ta lại cảm thấy có chút lạnh.”
Lam Minh run rẩy cả người, do dự một lát mới run run đứng lên, hai tay đang cầm y vật của Vinh Khô, cũng không dám tiến lại gần, càng không dám nhìn về phía người trên sàng thượng.
Vinh Khô nhẹ nhàng mỉm cười, có chút trêu chọc nói “Ngươi đứng ở bên đó vẫn có thể giúp ta mặc y phục sao?” lại thả nhẹ ngữ điệu “Nếu cảm thấy không khỏe trong người, đem y phục lại đây để tự ta mặc.”
“Điện. . Điện hạ.” Lam Minh sắc mặt trắng bệch, lắp bắp trả lời “Nô tài, nô tài không có việc gì, để. . để nô tài giúp người canh y. . .”
“Lam Minh, ngươi chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được rồi, nhưng thứ khác đều không liên can đến ngươi. Ngươi không cần tò mò, cũng không cần sợ hãi.”
Lam Minh gượng một nụ cười miễn cưỡng, nói “Điện hạ giáo huấn rất phải. . .”
Không hổ là lão nhân trong cung, y sửa sang y phục giúp Vinh Khô xong, tự ép mình khôi phục lại trấn tĩnh một chút, tiếp tục hầu hạ chu đáo cho người nọ.
Mãi đến khi Vinh Khô xuyên đái tẩy sấu hoàn tất, Lam Minh trên tay cầm những vật dụng dùng xong, thần tình ngây dại mà rời khỏi tẩm cung Hoàng đế.
Lúc nhìn thấy ấn ký xanh tím trên người Vinh Khô, y rốt cuộc cũng hiểu được, Hoàng đế tại sao lại đối đãi với Lý Thân vương đặc biệt như thế.
Nghịch luân nội loạn, nhân thế chi ác. 1
Thế nhưng lại phát sinh giữa Hoàng đế cùng Hoàng tử.
Lam Minh bỗng nhiên sợ run cả người, ôm chặt những thứ trong tay, cố gắng đè xuống hô hấp đang rối loạn. . .
Y, cái gì cũng chưa nhìn thấy, cái gì cũng không biết. . .
● ● ●
Hoàng đế bãi triều, xử lý xong những quân vụ trọng yếu cá biệt, liền không ngồi yên được nữa. Bỏ xuống đống tấu chương chồng chất, trở về Dục Hoàng cung.
Trong tẩm cung không thấy người nọ, Hoàng đế không cần hỏi han, trên cơ bản y cũng có thể đoán Vinh Khô đã đi đâu, liền vận cước bộ, hướng đến tiểu trúc lâm ở tây bắc.
Thưởng ngọ thì phân, nhưng lộ khí trong vườn vẫn còn rất nặng. Hoàng đế dừng tại khúc kiều, chăm chú nhìn bóng dáng tuyết thanh sắc của thanh niên đứng cách một mảnh trúc lâm xanh tươi rậm rạp.
Cầm âm hư miểu. 2
Hoàng đế nhìn Vinh Khô đến có chút xuất thần.
Cả ngày, hắn cảm thấy không yên lòng, thậm chí đương lúc trượng triều, trong lòng vẫn nhớ đến người đang còn ngủ trên long sàng của mình.
Không biết, chuyện tối hôm qua, đối phương còn nhớ được gì không.
Phần thân tính liệt. lúc trên xe ngựa, y đã vận công giúp Vinh Khô hóa giả hầu hết dược tính.
Nhưng lúc về đến Hoàng cung, chưa được bao lâu dược tính lại bắt đầu tiếp tục phát tán, y đành phải đem hắn đến dục trì, tẫn hết thủ đoạn giúp đối phương xoa dịu thống khổ.
Cảnh tượng lúc ấy, cực kỳ hương diễm. . .
Y hôn lên từng tấc từng tấc thân thể Vinh Khô, chỉ thiếu mỗi bước cuối cùng không làm.
Mỗi một cái hôn hạ xuống, y có cảm nhác như nhìn thấy khoảng cách giữa mình cùng người kia lại tiến thêm một bước
Cứ thế, từng chút từng chút mà hôn, khiến cho bọn họ thân mật khắng khít, từng bước từng bước mà tiến xa thêm, khiến bọn họ bất kham mạch lộ. 3
Bởi vì, mãi cho đến đêm qua, y mới đột nhiên ngộ ra được tâm tình của Vinh Khô.
Nhược quan thanh niên 4, lại phong nhã hào hoa. . . vậy mà người lại lại sớm từ bỏ thế giới này.
Hắn, mặc dù còn sống, lại hoàn toàn vứt bỏ chính mình, mặc kệ hết thảy bất luận buồn vui, bất luận yêu hận.
Đau đớn như cổ khẳng phệ trong lòng. Hoàng đế chưa từng nghĩ đến, một chút bất nhẫn, một chút bất xá kia qua đi, cuối cùng lại biến thành tâm thống cửu trường thực cốt. 5
Y nhớ lại lần đầu tiên y gặp Vinh Khô, vốn cứ ngỡ chân tâm của mình vốn đã bị trầm xuống nơi sâu lắng nhất trong nội tâm. . . có lẽ là trăm ngàn ngày ngày đêm đêm, từng chút một, tâm đã bị nụ cười ôn nhu, tính tình trầm tĩnh của người nọ bắt lấy. . .
Buồn cười vô cùng, hoang đường cùng cực!
Thân Hoa Ngự y, Hoàng đế Đại Hạ quốc, vậy mà lại yêu nhi tử của chính mình.
Nhưng y là chủ cả thiên hạ, có cái gì y không dám cầu, có cái gì y không thể chiếm?
Nếu thực y đã yêu nhi tử của mình thì đã sao, có kẻ nào dám can đảm lên án ngăn trở y?
Cho dù kẻ kia không muốn. . . Hoàng đế đã muốn, vậy thì có đáng kể gì.
Y có thể làm giống như lúc trước, từng chút một ngăn cách Vinh Khô cùng hết thảy ràng buộc của nhân thế, để đối phương sau cùng hoàn toàn chỉ sống trong thế giới của y.
Nhưng, mỉa mai thay, dù cho hiểu được tình cảm của chính mình, dù cho hạ quyết tâm, thậm chí là nhẫn tâm, Hoàng đế lại tuyệt vọng mà nhận ra, người kia vốn dĩ là vô tâm.
Dù cho y muốn có thân thể hắn, e là đối phương cũng chẳng nề hà để ý mà mặc kệ y dư thủ dư cầu. 6
Dưới vẻ ngoài ôn nhuận đạm nhiên của người này che giấu một linh hồn trống rỗng.
Vinh Khô như vậy, dù cho y có cường lưu lại bên người, dù cho chiếm thân đoạt tâm, vĩnh viễn cũng không có khả năng có được đối phương trọn vẹn.
Đừng nói đến yêu, ngay cả cầu một tia hận, cũng chỉ là hi vọng xa vời.
Chấp niệm cùng điên cuồng. . . tất cả đều rơi vào tuyệt vọng thâm trầm.
Ái nhi bất đắc, dục xá bất khứ. 7
“Tham kiến Hoàng thượng!”
Hoàng đế thu lại thần sắc, tiến lên hai bước hơi khom người, cầm lấy tay Vinh Khô “Tay lạnh như vậy. . .” đột nhiên nhìn vẫn ngân 8 trên cổ người kia, ánh mắt của y chợt lóe, lời nói ngừng lại một chút, sau mới tiếp “Ở đây lộ khí rất nặng, y bào đều đã ướt.”
Nói xong, y chợt thấy thái dương Vinh Khô vươn một sợi tóc rối, liền đưa tay dịu dàng vén sợi tóc ra sau vành tai đối phương.
_______________
1 Nghịch luân nội loạn, nhân thế chi ác : vế đầu, túm lại là loạn luân, vế sau dịch ra là điều ác trong đời.
2 Cầm âm hư miểu : tiếng cầm hư ảo mà lại trống rỗng.
3 Bất kham mạch lộ : không dung/không chịu nổi được người dưng = =|| chắc là một khi đã xxoo rồi thì là của nhau, hông có người ngoài xen zô hay sao a. . .
4 Nhược quan thanh niên : nhược quán : thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán, nhược quán thanh niên = trai trẻ hai mươi
5 Tâm thống cửu trường thực cốt : Tâm lúc nào cũng đau đớn ăn vào xương tủy
6 Dư thủ dư cầu : thích thì cứ việc lấy
7 Ái nhi bất đắc, dục xá bất khứ : yêu mà không thể có, dục lại chẳng buông được.
8 Vẫn ngân : dấu hôn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT