Tàn nguyệt như câu.1

Trong Thanh Thu cung một mảnh tiêu tịcstrong. Đặng Tề đang vội vàng băng qua hành lang gấp khúc, chợt vòng lại, đưa ngón tay chỉ vào hai kẻ đang đứng ở giả sơn nhàn rỗi phiếm chuyện, lớn giọng trách mắng

“Các ngươi lá gan đúng là không nhỏ, không lo đi hầu hạ Điện hạ, lại ở trong này lén lút lười biếng!”

Mắng hai tiểu cung nữ vô trách nhiệm một trận xong, y mới tiếp tục đi về phía thiên điện. Vẫn còn ở xa xa đã nghe thấy tiếng đàn đạm nhã thanh u vẳng lại, trên mặt Đặng Tề lộ ra nét cười, cước bộ cũng chậm dần lại, nhẹ nhàng dừng lại trước cửa.

Y không hiểu về âm luật, chỉ biết khúc này nghe rất êm tai.

Nghĩ đến người đạn khúc, trong lòng Đặng Tề không tránh được một trận thổn thức. Từ khi đám người của Tần Hầu bị nhốt vào thiên lao, Hoàng đế đã quyển cấm Lý Thân vương ở Thanh Thu cung này. Ban đầu người hầu của hắn đều bị triệt đi. Chúng triều thần lúc trước cầu cạnh nịnh bợ đều sợ bị liên lụy, tất cả đều tránh xa.

Thanh Thu cung ngày một lạnh tanh hơn, mấy tiểu thái giám và cung nữ đến đây đều oán giận liên tục, thấy hơn hai tháng qua rồi mà Hoàng đế chưa hề liếc mắt nhìn Lý Thân vương lần nào, như đã hoàn toàn quên hẳn nơi này, đám nô tài liền bắt đầu chểnh mảng.

Đặng Tề vốn là người do Nhị Hoàng tử Lệ Thân vương tìm mọi biện pháp đưa vào Thanh Thu cung, để có thế thay thế Lam Minh cẩn thận hầu hạ Vinh Khô.

Mặc dù y chưa từng cùng vị Điện hạ này tiếp xúc qua, nhưng lúc trước có từng từ xa xa nhìn người này, phong thái đặc biệt của người này mà cảm phục.

Những kẻ bị Hoàng đế quyển cẩm đều sẽ cảm thấy buồn bực không vui, thậm chí là nghĩ quẩn. . . Nhưng mấy ngày qua, Đặng Tề hoàn toàn có thể buông tâm thả lỏng, Lý Thân Vương từ đầu đến cuối vẫn là bộ dáng thản nhiên, dù là đối với đám nô tài lười nhác cũng vẫn ôn hòa như cũ.

Hiện tại hắn bị cách chức, không có việc gì để làm, phần lớn thời gian đều là đạn dao cầm, không thì ngồi an tĩnh dưới gốc lão thụ.

● ● ●

Tiếng đãn lưỡng lự.

Ngoài điện, Đặng Tề bước đi thong thả từ tốn, lòng cân nhắc có nên thúc giục ngơời bên trong nghỉ ngơi một chút hay không. Lệ Thân vương từng căn dặn y, bảo Lý Thân vương thân thể không tốt, không thể mệt nhọc quá độ. Mấy ngày nay y quan sát, thấy thần sắc đối phương quả thật là có chút tiều tụy.

Nhưng mà dù sao y cũng không phải Lam Minh, không được Vinh Khô cho phép, y không dám tự tiện xông vào tẩm cung của đối phương.

Đang trong lúc do dự, trong điện truyền ra một tiếng động thật lớn. Đặng Tề kinh ngạc hồi lâu, vội mở miệng hô to “Điện hạ? Đã xảy ra chuyện gì?”

Bên trong nửa ngày cũng không ai đáp lại, đang lúc Đặng Tề dự định cứ xông vào thì thanh âm của Vinh Khô truyền ra.

“Đặng Tề, vào đây giúp ta một chút.”

Đặng Tề vừa bước vào, đã nhìn thấy người kia ngã té trên mặt đất, nhất thời khẩn trương lên, vội bước nhanh về phía trước, thật cẩn thận nâng Vinh Khô dậy, lo lắng nói “Điện hạ, ngài vấp té sao? Có bị thương không?”

“Ta không sao.” Vinh Khô hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói “Ải kỷ3 bên này bị ai dời đi sao?”

Đặng Tề vừa thấy, vội trả lời “Tiểu cung nữ mới tới này hành sự quả thật là bất cẩn, dọn dẹp làm mọi thứ trong này loạn thất bát tao cả lên, khiến Điện hạ vấp té, lát nữa nô tài phải chỉnh đốn bọn họ một chút!”

Vinh Khô lắc đầu, ngữ khí nhẹ nhàng “Bọn họ mới đến, cũng khó trách. Chỉ là ta có chút không quen với bài trí hiện tại, về sau chuyện dọn dẹp điện, e lài phải phiền ngươi lưu tâm một chút. . .”

Đạng Tề đỡ Vinh Khô ngồi vào ghế, cười trả lời “Điện hạ nói quá lời, đây đều là bổn phận của nô tài.” Dứt lời, y nhìn sắc trời ngoài cửa “Thời gian cũng không còn sớm, Điện hạ người xem có muốn dùng thiện không?”

Vinh Khô dựa vào lưng ghế, ngón tay xoa xoa trán, thấp giọng nói “Ta cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, vãn thiện không cần phải chuẩn bị. . .”

Nhìn vẻ mặt Vinh Khô có chút tái nhợt, Đặt Tề nhăn mặt nhăn mày “Điện hạ chẳng lẽ là nhiễm hàn?”

Vinh Khô nâng khóe miệng “Cũng có chút giống.”

Sắc mặt Đặng Tề tối sầm “Để nô tài đi tìm thái y. .”

Tuy là nói như vậy, nhưng y biết rõ, người trong Thanh Thu cung này với ngoại nhân cơ hồ như đã cắt đứt mọi liên hệ, căn bản không thể đi ra ngoài.

Vinh Khô cũng không ngăn cản, tùy ý để Đặng Tề giúp mình canh y, sau đó nằm lên giường.

Đặng Tề vừa đi không bao lâu, thần trí Vinh Khô mơ hồ dâng lên, từng đợt từng đợt cảm xúc bất giác lơ lửng trong lòng.

Hắn mơ hồ suy nghĩ : xem ra vài năm ở Thanh Thu cung này, thật sự khiến bản thân trở nên yếu ớt.

● ● ●

Vinh Khô kiếp trước lẫn kiếp này đều là lớn lên ở phía Nam, khí hậu ở Nghiệp Kinh đặc biệt lạnh, hắn không thể nào thích ứng được. Có điều mấy năm trước thực sự là có được sủng ái, vừa vào thu, trong điện hoặc trong Vương phủ sẽ bắt đầu đốt noãn lô. Hoàng đế lại ban cho không ít bỉ sưởng mao cừu, trời lạnh cũng không đến nỗi gian nan chịu đựng.

Mà năm nay, hắn đột ngột bị quyển cấm trong Thanh Thu cung hai năm, những thứ cần dùng trong cuộc sống hàng ngày đều không kịp chuẩn bị.

Trong Hoàng cung hầu hết đều là những kẻ xu viêm phụ thế. Lúc trước Vinh Khô vưu thụ thánh sủng, đã sớm khiến vài Hoàng tử cùng hậu cung phỉ tử trong lòng ghen ghén, bèn nhân dịp lần này hắn thất sủng mà bắt đầu bày ra đủ loại thủ đoạn. Mấy ngày nay, chi tiêu ăn mặc trong Thanh Thu cung tất cả đều thiếu hụt.

Hiện tại chỉ vừa mới vào thu, thời tiết ban đêm càng rét lạnh. Vậy mà trong phòng Vinh Khô, đừng nói đến đến noãn lô, ngay cả chăm đệm cũng là loại dùng cho mùa hạ.

Khí lạnh mấy hôm nay liên tiếp xâm nhập, Vinh Khô khó tránh được nhiễm hàn.

“Điện hạ. . . Điện hạ . . .”

Vinh Khô ngủ không an ổn, mơ hồ nghe thấy thanh âm ồn ào, giống như dùi trống gõ vào màng nhĩ, khiến cho cơn đau đầu của hắn càng đau hung tợn hơn.

“. . .Điện hạ bị sốt rồi.”

Vinh Khô có hơi nhăn mày, chui đầu vào trong chăn, ngăn đi thanh âm nói chuyện bên tai.

“Chỉ sợ một hai ngày không thể tỉnh lại. . .”

Tiếng ồn ào dần dần tan biến, Vinh Khô khẽ động thân thể, cảm thấy cả người hư nhuyễn vô lực, giống như có một đoàn hỏa thiêu đốt trong cơ thể, trong chốc lát đã nóng đến mức chịu không nổi, hắn cố sức đem chăn trùm trên người đẩy đi, vừa cảm thấy có chút mát mẻ, lại bị ai đó đắp lên lại.

Hắn tránh đi, muốn thoát khỏi chiếc chăn, lại bị ai đó kềm toàn thân lại, khiến hắn muốn cử động cũng không được.

“Sinh bệnh thì ngoan ngoãn một chút. . .”

Thanh âm quen thuộc lại giống như xa lạ, mang theo nồng đậm bất duyệt chợt vang lên bên lỗ tai hắn. Mặc dù ý thức hỗn độn, Vinh Khô cũng có thể mơ hồ cảm giác được hơi thở ấm áp bên tai.

Đầu óc trì độn có chút thanh tỉnh, hắn muốn mở mắt, nhưng cuối cùng lại không có chút khí lực nào.

Sau đó, một đạo noãn lưu ấm áp làm người ta cảm thấy rất thoải mái, từ ngực chậm rãi khuếch tán ra toàn thân. Vinh Khô vẫn cảm thấy cả thân thể nóng như cũ, nhưng đau nhức trên cơ thể khi nãy lại lập tức tan dần, khốn ý nồng đậm đều bị cuốn phăng đi. Cuối cùng, hắn không chịu được, lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.

● ● ●

Nhìn Vinh Khô lúc nãy vẫn còn nhíu chặt mày dần giãn ra một chút, Hoàng đế mới thu tay về, hạ tầm mắt nhìn chăm chú vào gương mặt người đang nằm mê man, một lúc lâu vẫn không có động tĩnh.

Những cung nhân trong Thanh Thu cung đều quỳ phục trên mặt đất, trong lòng từng ngơời đều run sợ, đến thở không dám thở.

“Đặng Tề.” Hoàng đế nhãn thần lãnh lệ đảo qua đám người đang quỳ “Các ngươi chính là chiếu cố chủ tử như vậy sao!?”

Đặng Tề dập đầu mạnh, liên thanh nói “Nô tài đáng chết!”

Hoàng đế không kiên nhẫn phất tay “Còn không đi tiên dược, ngu ngốc ở đây làm cái gì!”

“Vâng, Hoàng thượng. Nô tài xin phép cáo lui!”

“Chậm đã” Hoàng đế bỗng mở miệng, lạnh lùng nhìn đám thái giám cung nữ đang co rúm người, ngữ khí lãnh liệt “Đem mấy tên kia kéo xuống, hoàng thất ta không dưỡng phế vật vô dụng.” Lại quay sang nhìn sắc mặt trắng bệch của Đặng Tề “Tiên dược xong, ngươi đi chọn vài nô tài có khả năng đến Thanh Thu cung.”

“Vâng, Hoàng thượng.”

Đến khi tất cả đều rời đi, Hoàng đế một mình ngồi bên cạnh gương Vinh Khô, nhìn gương mặt Vinh Khô có chút đỏ ửng bất thường, ánh mắt dần trở nên phức tạp.

Người đang ngủ, hệt như bình thường, càng im lặng hơn.

Hoàng đế có chút hoảng hốt. Mấy tháng không gặp, người này vẫn điềm đạm hệt như vậy, dù là vô cớ bị quyển cẩm, cũng không hề thấy hắn có chút lo âu hay bất mãn.

Hoàng đế im lặng nhìn thụy nhan của Vinh Khô. Thật lâu sau, mới như chợt bừng tĩnh mà thu hồi tầm mắt, muốn đứng lên rời đi. Rồi lại không nhịn được mà liếc mắt nhìn lại một cái, vừa lúc thấy đôi môi vì sốt mà nóng đến hồng diễm hơi loan lên một chút.

Nụ cười thực đạm, giống hệt cảm giác của hắn lúc bình thường mang đến, hư ảo như bất cứ khi nào cũng có thể biến mất.

Hắn, là đang cười cái gì?

Hoàng đế cúi xuống, ngón tay phủ lên đôi môi.

Đến lúc phát hiện mình đang làm gì, y vội vàng thu hồi tay, đáy mắt thoáng qua một mạt nan kham cùng chật vật. Trong lòng không thể nào bình tĩnh lại, đủ loại cảm xúc xen nhau.

Hoàng đế đứng phắt dậy, bước nhanh ra ngoài điện.

Gió lạnh đêm thu thổi vào mặt, cảm xúc loạn nhiễu dần dần nguội xuống. Y bước đến cửa cung, quay đầu nhìn thị vệ canh gác chỗ này nói “Cẩn thận canh chừng, nếu Lý Thân vương tỉnh lại thì báo cho trẫm.”

Dứt lời, Hoàng đế thần sắc bình thường trở về Dục Hoành cung, nhưng không ai phát hiện ra, tay phải của y giấu trong tay áo như đang cực lực khắc chế mà nắm chặt thành quyền.

Tựa như. . . không thể nào xóa đi cảm giác nóng rực từ ngón tay truyền đến.

Tấu chương trên bàn chồng chất thật dày, Hoàng đế vẫn ngồi lặng im không nhúc nhích, cúi đầu, chậm rãi mở tay ra, nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình đến xuất thần.

Lúc y vô thức mà lấy tay xoa lên môi của Vinh Khô, bất ngờ không kịp đề phòng đã để hỏa nhiệt nhu nhuyễn kia rực lên trong lòng mình.

_______________

1 Tàn nguyệt như câu : trăng tàn như lưỡi câu

2 Tiêu tịch : tiêu điều, tịch mịch, vừa im lặng vừa đìu hiu

3 Ải kỷ : bàn uống trà

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play