Ngày 8 tháng 9 năm 1893.

Thành phố New York khiến Gigi nôn nao.

Mặc dù cô đã đọc ở đâu đó và biết rằng thành phố này đang nổi lên như một Paris mới, cô đã không mong đợi đây là một bản sao giống đến thế. Có những địa điểm của thành phố, với những công trình kiến trúc tân cổ điển vững chãi, những trụ gạch và mái hiên đắp thạch cao theo mô típ cây cỏ và thần thoại, có thể dễ dàng thấy giống như những khu vực bên hữu ngạn sông Seine. Và một trong những nhà thờ cô đi qua trên đường đến khách sạn là một bản sao không thể nhầm lẫn của Notre Dame.

Cô không thể kiểm soát hơi thở nặng nề của mình, mặc dù cô đi bộ với tốc độ của một bộ luật cải tổ lê bước qua nghị viện. Luồng xe cộ đều đều chạy ngược xuôi trên đại lộ, một dàn đồng ca của vó ngựa trên vỉa hè và những bánh xe ngựa kẽo kẹt dưới sức nặng phải mang vác. Từ một con phố gần đó vang lên tiếng ầm ầm của tàu hỏa. Mặc dù ít ô nhiễm hơn Luân Đôn, không khí phát ra mùi vị quen thuộc của ngựa và nền công nghiệp, nhưng nó cũng phảng phất nhè nhẹ, và thậm chí đến mức là lạ, mùi thơm của xúc xích và mù tạt.

Cô chắc chắn là mình đã xem xét tất cả những khách sạn, cửa hàng, và tất cả những ngôi nhà tỉ phú đông đúc bên dưới Đại lộ số Năm. Nhưng chẳng mấy chốc khoảng cách biến mất. Đột nhiên cô đứng ngay đúng điểm giao nhau, đúng địa chỉ. Cô siết chặt ngón tay trên cán ô bằng sừng cá voi và dứt ánh mắt khỏi phía bên kia đường.

Không, cô chắc đã sai lầm. Được nuôi dạy một cách hoàn hảo, Camden luôn luôn thật khiêm tốn, thật kiềm chế trước mọi thứ anh làm. Nhưng không có gì là khiêm tốn về dinh thự tráng lệ này, cứ như nó đã nhấc toàn bộ vài dinh thự quý tộc ở trung tâm Châu Âu về. Mặt ngoài nhà ốp đá granit màu ngọc trai xám, mái nhà hình đa giác kiêu hãnh lợp đá màu xanh sẫm. Những cửa sổ lấp lánh sáng như đôi mắt của một người đẹp thích tán tỉnh ở buổi khiêu vũ thành công nhất của mình. Và mọi đường nét trang trí, mọi đường cong gợi cảm cho thấy sự hoa mỹ cầu kỳ và giàu có đến hoang phí.

Cô có cảm giác như lần đầu tiên cô nhìn thấy Camden trần truồng: sửng sốt, mất tiếng và sắp ngã xuống vì kích động. Cô đã không được chuẩn bị cẩn thận để bước vào thành quách đặc biệt này. Vì vậy cô cần được trợ giúp thêm bởi những phụ kiện cho thấy sự giàu có và vị thế của mình để thuyết phục một gã quản gia đa nghi rằng cô là quý bà Tremaine thực sự, chứ không phải kẻ mạo danh nào đó đến đây với mục đích chôm chỉa đồ đạc.

Tuy nhiên, khi cánh cửa mở, gã quản gia nhận ra cô gần như ngay lập tức, vì cái cằm của ông ta rơi bịch xuống tiền sảnh lát đá cẩm thạch. Nhưng ông ta hồi phục nhanh chóng, lùi lại và cúi chào, “Quý bà Tremaine”.

Gigi nhìn chằm chằm ông ta. Người đàn ông trông quen quen. Cô chắc chắn đã gặp ông ta trước đây. Cô đã...

“Beckett!” sự kinh ngạc và tội lỗi chặn đứng mạch máu của cô. Khi kế hoạch của cô đổ vỡ, cô không phải là người duy nhất bị trừng phạt. Chắc chắn như việc Hoàng hậu Ấn Độ là một người Anh với dòng máu Đức, Beckett đã đột ngột rời khỏi Twelve Pillars vì Camden đã phát hiện ra vai trò của ông ta trong mưu đồ đó. Làm sao ông ta có thể lại trở thành người đứng đầu trong số những người phục vụ Camden?

“Ông...”, cô có thể nói gì với ông ta? Và sau từng đấy năm, ông ta có đoán ra vai trò của cô trong toàn bộ chuyện này chưa? “Ông ở New York?”

“Vâng, thưa bà”, Beckett kính cẩn nói, khi ông ta cầm ô cho cô, nhưng không có vẻ cầu kỳ nào nữa, “Tôi có thể mời bà dùng loại trà tuyệt hảo của Assam trong khi chúng tôi chăm lo hành lý của bà được không?”

Căn phòng chờ vốn đã lộng lẫy. Còn phòng khách gần như thể hiện sự giàu có tột đỉnh. Cô đã ở trong những lâu đài hoàng gia được trang hoàng kém giàu có và nghệ thuật hơn như thế này - và nghệ thuật gì chứ, cứ như ai đó đã chọn lấy một phần bộ sưu tập khổng lồ của Louvre và biến nó thành một không gian để sống. Không phải cô không thấy nó hoàn hảo đối với thẩm mỹ của mình, nhưng chuyện gì đã xảy ra với sự yêu thích những ngôi nhà đơn giản và trường phái tranh Ấn tượng của Camden rồi?

“Tôi không mang theo hành lý”, cô nói. Giờ là... câu hỏi quan trọng nhất, “Ngài Tremaine có nhà không?”

“Ngài Tremaine đã đi du thuyền với một nhóm bạn”, Beckett nói. “Chúng tôi hy vọng ngài sẽ trở lại trước năm giờ chiều”.

Chắc chắn họ không nói về cùng một ngài Tremaine. Trước tiên là ngôi nhà mà một người yêu-bánh-ngọt như Marie Antoinette cũng cảm thấy như ở nhà.

Và bây giờ doanh nhân được cho là chăm chỉ làm việc này đang ra ngoài dạo chơi trong một ngày thậm chí rất xa ngày Chủ nhật?

“Vậy thì, tôi sẽ ghé qua vào lúc khác”, cô nói. Cô không thể ngồi trong phòng khách và uống trà trong suốt năm, sáu giờ tới. Chuyện này quá kỳ quặc.

Cô bắt đầu hối hận một chút vì đã yêu cầu những người biết địa chỉ Camden giữ bí mật về chuyến vượt Đại Tây Dương đến với anh của cô. Lẽ ra cô nên gửi một lời nhắn trước.

“Ngài Tremaine chủ trì bữa tối hôm nay. Tôi sẽ cử một cỗ xe đến đón bà chủ ở khách sạn được không ạ?”

Gigi lắc đầu. Trước một đám đông người lạ không phải là cách cô hình dung cho cuộc trùng phùng của họ, “Tôi sẽ tự sắp xếp phương tiện đi lại cho mình, nếu tôi quyết định tham dự. Và ông không cần phải nói gì với ngài Tremaine”.

“Tuân lệnh, thưa bà”.

 

“Anh nên có con”, Theodora nói.

Cô đứng trong chiếc áo khoác màu xanh phấn xinh đẹp tựa vào lan can boong trước của con tàu La Femme, con tàu Camden sử dụng để giải trí vì bây giờ anh chủ yếu sử dụng tàu Mistress dành cho công việc. Phía trên những sợi ruy băng phất phới trên chiếc mũ của cô, một loạt những cột buồm nhấp nhô đều đều - hàng nghìn con tàu trước những tòa tháp cao ngất của Khu vực Tài chính.

Camden ngước lên từ đĩa bánh quy chanh anh đang ăn cùng Masha, “Làm sao em biết là anh không có?”, anh hỏi.

Theodora nháy mắt, sau đó đỏ mặt, “Ồ”, cô nói.

Tất nhiên, anh không có. Anh luôn cẩn trọng. Nhưng có thể anh nên cưỡng lại cơn thôi thúc muốn trêu chọc cô. Cô gái ngọt ngào này không bao giờ biết đùa. Anh thường nghĩ cô hơn cả đáng yêu khi cô nghiêm túc muốn giải đáp những câu nói đùa đó. Nhưng đó là lúc anh mười lăm tuổi.

“Thứ lỗi cho anh, anh thật suồng sã”, anh nói. “Em nói đúng, anh nên có con. Anh sẽ hết lòng yêu thương chúng”.

“Nhưng làm thế nào?”, Masha hỏi. “Mama nói chú sắp ly dị. Làm sao chú có thể có con khi chú không kết hôn?”

“Masha!”, Theodora gắt lên, mặt cô càng đỏ hơn.

“Không sao đâu”, Camden nói. Anh quay sang Masha, cô bé có đôi mắt buồn và cái mũi dài của bố. Nhưng bên dưới khuôn mặt của một Thánh Mẫu Nga buồn bã ẩn giấu một tinh thần nóng vội như một tá thủy thủ chuẩn bị rời bến, “Maria Alelseeva yêu quý, cháu là một quý cô trẻ rất thông minh. Thực ra, đó là tình trạng khó khăn của chú. Cháu bảo chú nên làm gì đây?”

“Chú phải lấy người khác”, Masha quả quyết nói.

“Nhưng ai muốn lấy chú chứ, Mashenka? Chú rất già, già như khọm rồi”.

Masha cười khúc khích và nói bé lại, “Nhưng Mama còn già hơn cả chú, có nghĩa là mẹ còn già hơn cả khọm phải không?”

Camden thì thầm, “Đúng thế. Nhưng đừng nói với mẹ nhé”.

“Hai người đang thì thầm gì đấy?”, Theodora nói với vẻ hơi khó chịu.

“Con chỉ đang nói với chú Camden rằng chú ấy nên cưới mẹ thôi, Mama”,

Masha hớn hở trả lời, “Sau đó mẹ sẽ quá bận rộn và không còn thời gian để la mắng con”.

Trước khi Theodora có thể hoàn hồn vì sự kinh ngạc không thốt nên lời,

Sasha thét lên từ cuối đuôi tàu, “Masha, đến đây! Em bắt được con gì đó rất to”.

Masha ngay lập tức lao vù đi để giúp em trai kéo con cá lớn.

“Ôi, con bé đó”, Theodora lẩm bẩm, “Nó sẽ là nỗi tuyệt vọng của em”.

“Anh không lo lắng về cô bé”, Camden nói. “Cô bé sẽ tự lo liệu cho mình ổn cả thôi”.

Theodora không nói gì. Cô gập chiếc ô lại, giữ bằng cả hai bàn tay trước bụng, sau đó dựng ngược đầu nó trên sàn tàu. Ngón tay trỏ của cô vẽ theo những đường vơ vẩn trên cán ô. Nhưng anh biết cô đang vô thức viết ra ý nghĩ của mình, Gott, Gott, Gott.

Cô đang xấu hổ và bối rối. Về điểm này cô không thay đổi nhiều lắm.

Camden lấy cho mình một cái bánh quy khác.

“Em hy vọng anh không nghĩ rằng em đến New York bởi vì... bởi vì anh sắp trở thành một người đàn ông tự do”.

“Em không sao?”, anh không bao giờ ám chỉ đến những vấn đề hôn nhân của mình. Nhưng Theodora biết kha khá về chúng. Những gì Masha nói cho thấy điều đó.

Theodora vặn vẹo hai bàn tay với nhau, cô xấu hổ. Cô không quen với sự thẳng thắn như thế từ phía anh. Câm lặng, cô nhìn anh, đôi mắt to màu xanh lơ van nài anh đánh giá tình huống, nhận ra điều cô muốn, và dâng tặng nó cho cô mà không buộc cô phải nói một từ nào - điều anh luôn làm trước đây.

Anh thở dài. Cô đến vào một thời điểm rất xấu, khi anh tuyệt vọng muốn ở một mình trên biển hay trong xưởng làm việc. Anh không nỡ làm lũ trẻ thất vọng, vì thế anh dành ba tuần qua để đưa chúng đi chơi khắp thành phố. Nhưng anh không còn chút hơi sức nào để chơi trò đoán mò với cô. Nếu cô muốn gì từ anh - và đúng là cô muốn thế, thứ gì đó - thì tốt nhất cô phải vượt qua và nói ra.

“Anh sẽ ly dị quý bà Tremaine thật à?”, cô rụt rè hỏi.

“Cô ấy là người muốn ly dị, vì thế bọn anh tiến hành ly dị”, anh nói, không hề muốn tỏ ra cáu kỉnh. Một lá thư từ Addleshaw đến vào sáng nay, đảm bảo với anh rằng chiếc nhẫn đính hôn anh đã yêu cầu từ Gigi sẽ đến ngay lập tức.

Anh không muốn chiếc nhẫn chết tiệt đó. Phải nhìn thấy chiếc đàn pianô bị nguyền rủa đó còn không đủ hay sao? Anh muốn cô đến cùng chiếc nhẫn.

Nhưng mánh khóe của anh đã thất bại. Cô sẽ kết hôn với ngài Frederick. Và anh, anh sẽ làm gì?

“Anh sẽ cần một người vợ khác, phải không?”, giọng Theodora trở nên nhỏ đến mức anh hầu như không nghe thấy vài âm tiết cuối cùng.

Anh không cần một người vợ khác. Anh muốn người vợ anh đã có, “Đó là một câu hỏi của tương lai”.

Gott hilf mir, ngón tay cô nguệch ngoạc. Đúng thế, Chúa giúp tất cả bọn họ.

Lũ trẻ hét lên vui sướng, phá tan sự im lặng khó chịu, “Xem con có được cái gì này! Xem con có được cái gì này!”, Sasha hét lên, chạy về phía họ với một con cá pecca vằn trông ít nhất phải nặng đến hai cân.

“Nhìn xem này!”, Camden thốt ra và đứng lên, “Chú chưa bao giờ bắt được một con nào to bằng nửa con này khi chú bằng tuổi cháu”.

Anh gỡ con cá đang vùng vẫy điên cuồng và ném nó vào một thùng nước, “Có muốn mang nó về làm món cá sốt bơ chanh cho bữa tối không?”

“Có ạ!”, cậu bé trả lời rõ ràng.

“Tuân lệnh!”, Camden nâng Sasha lên cao và quay tròn.

“Cháu, cháu nữa! Cháu đã giúp mà”, Masha nói, đưa tay về phía Camden.

Anh tiếp tục nhấc bổng cô bé lên và quay tròn, thích thú với tiếng cười lanh lảnh của nó, “Những người câu cá chuyên nghiệp, hai đứa có thể bắt được một con nữa trước khi chúng ta về được không?”

Chúng chạy đi, để lại anh một mình với Theodora lần nữa. Anh mở nắp giỏ picnic để cất phần còn thừa của bữa trưa vào: nửa miếng thịt gà nguội, mấy lát thịt bò nướng, một đĩa sa-lát khoai tây gần hết, và một vài cái bánh quy chanh.

Theodora đến cạnh anh khi anh đặt một chai nước chanh vào chỗ cũ, “Em đang nghĩ đến ngày xưa, về St.Petersburg”, cô lẩm bẩm. “Anh còn nhớ những gì anh thường nói với em không?”

“Anh không quên”. Anh đóng nắp giỏ lại và nhìn chằm chằm xuống nó, “Nhưng sự thật là, anh sẽ đau khổ vì vụ ly dị. Một người vợ mới sẽ thấy anh thiếu quan tâm và tình cảm, và anh không muốn em phải chịu điều đó”.

Vậy đấy, anh cuối cùng đã thừa nhận. Vụ ly dị sẽ tàn phá anh. Sẽ hủy diệt anh. Anh khiếp sợ những gói đồ do bưu điện giao, khiếp sợ tất cả những lá thư đến từ luật sư của anh ở Anh, khiếp sợ bức điện cuối cùng của bà Rowland chê bai hành động điên rồ không thể thay đổi được của Gigi.

“Em hiểu”.

Giọng cô có vẻ như bị chối bỏ tàn tệ, như một đứa trẻ được nói rằng sẽ không có lễ Giáng sinh đến trong tháng Mười hai. Anh kéo cô về phía mình, “Nhưng anh sẽ vẫn chăm sóc em, luôn luôn. Nếu em cần, chỉ cần gửi cho anh một bức điện. Và nếu, lạy Chúa đừng có chuyện đó, điều gì đó xảy ra với em, anh sẽ nuôi hai đứa sinh đôi như con của mình”.

Anh hôn lên đỉnh mũ rơm của cô, “Anh sẽ chăm sóc mọi thứ cho em, em vẫn có lời hứa của anh trong việc đó”.

“Em cho rằng... em cho rằng đó là tất cả những gì một người phụ nữ có thể đòi hỏi”, cô chầm chậm nói. Bóng tối trên mặt cô bay đi. Cô mỉm cười và hôn lên má anh, “Cám ơn. Anh là người bạn tốt nhất em từng có”.

Họ đứng như thế trong một lúc, bàn tay anh đặt trên eo cô và mặt cô dựa vào tay áo anh. Anh thở dài. Thật hài hước là anh lại ôm Theodora trên một con tàu mà anh đặt tên theo tên của Gigi - La Femme, người đàn bà, người vợ.

Nhưng mặt trời vẫn ấm áp, gió lành lạnh. Hôm nay vẫn là một ngày đẹp trời cho dù anh không có được vợ của mình. Anh hôn vào má Theodora, “Chúng ta về nhé?”

 

Gigi nhìn thấy cỗ xe không có ngựa ngay khi cô bước ra khỏi khách sạn Waldorf lúc năm giờ. Một cỗ máy đẹp, dựng lên từ khung của một cỗ xe ngựa bốn bánh, sơn đen với những sọc đỏ, máy nổ ầm ầm khi chạy. Tên hầu mặc chế phục điều khiển nó mặt lộ rõ vẻ tự hào như gã đang ở trên một cỗ xe của Nữ hoàng.

Lòng tự hào của gã được phản chiếu trên hai khuôn mặt hành khách gã chở.

Những đứa trẻ chìm ngập trong sự ngưỡng mộ và hiếu kỳ thể hiện trên những khuôn mặt quay về phía chúng. Phản ứng của hành khách thứ ba khó đánh giá hơn vì chiếc mạng dài của chiếc mũ đã che khuất toàn bộ khuôn mặt của cô ta cho đến cằm.

“Chiếc xe ô tô đó là của ai?”, Gigi hỏi người gác cổng.

“Của một quý ngài người Anh sống cách đây mười khu nhà, thưa bà”, người gác cổng nói. “Họ nói ngài ấy là một tử tước”.

“Không, một công tước”, một người hầu khác nói, “Và đó là người yêu của ông ấy, nữ công tước người Nga. Bây giờ cô ấy đi lại trên cỗ xe của ông ấy hàng ngày”.

Gigi chết sững. Camden sống cách khách sạn Waldorf mười khu nhà về phía nam. Cô đã đếm sáng nay. Và chẳng phải cô Von Schweppenburg trước đây đã kết hôn với một công tước người Nga hay sao?

Cô mân mê tấm mạng mũ của mình khi cỗ xe dừng lại trước khách sạn.

Những hành khách bước xuống. Gã đánh xe mở khoang để hành lý và lấy xuống một cái thùng có vẻ nặng, lũ trẻ ngay lập tức nhận lấy từ gã, khiến người mẹ tuôn ra một tràng cảnh báo an toàn bằng tiếng Pháp.

Gã đánh xe cúi chào, “Tôi sẽ đưa cỗ xe đến lúc mười một giờ, thưa Đức bà”.

“Cám ơn”, Đức bà nói.

Và đó là cô ấy, cô Von Schweppenburg ngày trước. Người sẽ trở lại nhà Camden lúc mười một giờ, sau khi đám đông đến dùng bữa tối đã ra về, vì những mục đích không cần phải làm rõ.

Chiếc thùng được chuyển cho một người hầu với chỉ dẫn đưa đến nhà bếp.

Nữ công tước Theodora và hai đứa con bước vào khách sạn và biến mất vào một thang máy.

Gigi chầm chậm đi đến một góc hành lang và ngồi xuống. Cô đã tính đến chuyện phải chiến đấu vì anh, nếu anh đã có một người tình, cô sẽ phải loại bỏ người đàn bà đó, hay những người đàn bà đó bằng chân tay khỏi giường của anh và cuộc đời anh, nếu cần thiết - cô đã có quá nhiều thời gian để cân nhắc chuyện đó trong chuyến đi biển.

Bất cứ một người đàn bà nào khác.

Bây giờ cô phải làm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play