Luân Đôn

Ngày 25 tháng 8.

“Philippa thân yêu của anh!

Anh xin lỗi vì lá thư của anh đã đến muộn ngày hôm qua. Ánh sáng trong vài ngày qua, mặc dù yếu ớt hơn ánh sáng giữa mùa hè, nhưng có một màu vàng tuyệt vời, đặc biệt vào cuối ngày. Cô Carlisle nghĩ rằng anh đã có bước tiến triển lớn với bức “Buổi chiều trong Công viên”.

Mọi người đang dần dần trở lại Luân Đôn. Tối qua anh dùng bữa tối ở nhà Carlisle và để lộ mình là một anh chàng bất lịch sự khi thừa nhận rằng anh đã ở lại thành phố trong hai tuần. Những người khác khoác lác rằng họ đã dành cả tháng Tám rong ruổi khắp Scotland hay đi thuyền đến đảo Wight.

Anh sẽ vui mừng khôn xiết được gặp em ngày mai. Anh ước gì chúng ta đã kết hôn.

Anh gửi tới em cả nghìn lời yêu thương, như luôn luôn vẫn vậy.

Người yêu em hết lòng.

Freddie.

Sự ra đi của Camden không phải là không được biết đến. Sự kiện đáng lên mặt báo đến mức trong vòng ba sáu tiếng đồng hồ, toàn bộ Luân Đôn biết anh đã dọn trống phòng và mang mọi thứ đi. Điện báo, và thực ra cả điện thoại cũng mờ nhạt trước sự nhanh chóng và hiệu quả của phương thức lan truyền tin đồn “từ miệng đến tai”.

Việc này có nghĩa là gì? Mọi người đều muốn biết: Có phải quý bà Tremaine đã thắng cuộc? Có phải ngài Tremaine đã vĩnh viễn rút khỏi cuộc chiến? Hay anh ta chỉ tạm thời lánh đi để tập trung lực lượng?

Gigi đùa cợt, lẩn tránh, và nói nước đôi - nếu có thể. Khi bị dồn ép nhiều quá, cô nói dối trắng trợn. Cô không biết, cô nhắc lại. Ngài Tremaine không thông báo những kế hoạch riêng với cô. Cô không biết anh đang dự tính làm gì - không biết, không biết, không biết - và vì thế cô phải kìm chế sự nôn nóng của mình thêm một thời gian nữa.

Đơn ly dị đã được đánh lại lần nữa, chỉ cần chữ ký của cô. Cô bảo những luật sư giữ nó lại. Goodman hỏi cô xem đồ nội thất và trang trí trong phòng ngủ của Camden nên được dọn đi, che phủ, hay đánh bóng hàng ngày để chờ anh quay lại. Cô bảo ông ta cứ để mọi thứ ở đó. Mẹ cô gửi một bức điện hỏi han. Cô phớt lờ tất cả.

Nhưng cô không thể phớt lờ Freddie. Dù đã quá kiên nhẫn, nhưng giờ đây anh cũng đã cho thấy những dấu hiệu căng thẳng ngày càng tăng. Có tin tức gì từ luật sư của ngài Tremaine không? Anh hỏi mỗi lần họ gặp nhau. Anh ước là chúng ta có thể kết hôn. Ngay bây giờ. Trong lời cầu nguyện của anh có cả nỗi sợ hãi và hốt hoảng. Mỗi lần như thế cô đưa ra những câu trả lời được lấp liếm một cách cẩn thận và ghét mình vì sự độc ác tăng dần.

Croesus là người duy nhất không đưa ra những câu hỏi mà cô không thể trả lời. Nhưng nó có vẻ buồn chán và lơ đãng vì sự vắng mặt của Camden. Cô thấy nó ở trong nhà kính, ngủ trên chiếc ghế mây yêu thích của Camden, đệm ghế màu xanh đã phai màu và xì gà cháy trên tay ghế, như thể đợi anh quay về.

Duy trì tình trạng khó khăn này giống như đang tung hứng những thanh mã tấu nung đỏ. Cô mệt mỏi thức dậy và đi ngủ trong trạng thái mụ mị kiệt sức vì phải lẩn trốn sự tò mò của những người quen, giữ khoảng cách với mẹ mình, chiều chuộng Freddie hết sức có thể, và giữ kín sự thật ngay cả với vài người bạn đáng tin của mình.

Mùa lễ hội kết thúc mang đến cho cô một chút nhẹ nhõm. Mọi người đi du lịch ngay lập tức, nhưng thậm chí sự rút lui của cô về Briarmeadow cũng không làm cô trốn tránh được mọi người. Cuối mỗi tuần cô tổ chức một bữa tiệc ba ngày tại nhà để cô và Freddie có thể gặp nhau mà không có dấu hiệu không đứng đắn nào. Kết quả là, một nửa thời gian nhà cô tràn ngập người. Những dòng lũ tọc mạch háo hức không được thỏa mãn quay cuồng và cuộn xoáy, khiến Freddie tội nghiệp rối bời và cô khốn khổ như một bà quả phụ mắc cạn với một bọng đái đầy trà mà không có nơi nào để trút nó đi.

Và tội lỗi tăng dần. Và xấu hổ. Và tuyệt vọng.

Cô biết cô đang làm gì, tất nhiên. Cô đang thực hiện nỗ lực đáng nguyền rủa nhất của mình để trì hoãn thời điểm phải đến, thời điểm cô phải bước lên phía trước và kết hôn với Freddie, hay rốt cuộc đối mặt với sự thật rằng cô không thể, không thể ngay cả khi Camden đã hoàn toàn loại bỏ mình khỏi mớ hỗn độn này.

Nhưng sao cô có thể nói với Freddie như thế? Anh đã là người bạn trung thành của cô ngay từ đầu. Anh chưa bao giờ đổ lỗi cho cô trong cuộc tình hỗn loạn này, vì bất cứ cái gì. Anh đã đứng bên cô với lòng dũng cảm và sự khiêm tốn, chịu đựng những tin đồn nhảm tô vẽ anh thành một tên ngốc hay một kẻ săn gia tài ở trình độ cao nhất.

Cô nợ anh. Anh phải được đền đáp vì lòng trung thành và niềm tin của anh đối với cô. Anh đã làm quá nhiều cho cô, vị Sancho Panza (*) kiên định trong cuộc phiêu lưu viển vông quá khích của cô. Làm sao cô có thể làm ít hơn cho anh?

_(*) Sancho Panza: Người hộ tống tận tâm của Đông-ki-sốt.

Vào thời điểm này của năm, dòng suối nơi đây trong và nông. Nước chảy róc rách rì rào, thỉnh thoảng bắn tung lên, lấp lánh trong nắng mặt trời. Những cây liễu uể oải lướt những cành cây mềm mại trên mặt dòng suối giống như một người đàn bà e thẹn khoe mái tóc lộng lẫy buông lơi của mình bằng những cái quay đầu chầm chậm đầy vẻ trêu chọc.

Gigi không biết cô mong đợi tìm thấy cái gì ở đây, Camden sẽ bay xuống từ trên đồi như một người Cossack và nhấc bổng cô lên, có lẽ thế. Cô lắc đầu, kinh ngạc trước sự ngu ngốc dai dẳng của mình.

Nhưng cô vẫn không bỏ đi. Mười năm rưỡi, cô đã quên mất nơi này có thể đẹp như thế nào, yên bình như thế nào, không hề có âm thanh gì khác ngoại trừ những tiếng cười êm ái của dòng suối, tiếng xào xạc của làn gió sớm khi lướt qua những tán lá và cành cây, tiếng be be của những con cừu đang thơ thẩn trên thảm cỏ linh lăng xanh ngắt trong cánh đồng phía sau cô, và...

Tiếng vó ngựa?

Trái tim cô bắn vào xương sườn. Con ngựa đang đến từ chính vùng đất của cô. Cô quay ngoắt lại, nhấc váy và chạy hết tốc độ xuống sườn đồi.

Đó không phải là Camden mà là Freddie. Sự ngạc nhiên của cô gần như mạnh hơn cả nỗi thất vọng. Thậm chí cô cũng không biết Freddie biết cưỡi ngựa. Dáng ngồi của anh hơi lập cập nhưng anh cố giữ vững, bằng cách nào đó khiến con ngựa chạy dích dắc về phía trước trong một lời cầu nguyện.

Cô chạy về phía anh, “Freddie! Cẩn thận, Freddie!”.

Cô phải giúp anh gỡ chân ra khỏi bàn đạp yên ngựa vì gót giày bị vướng khi anh xuống ngựa.

“Anh ổn cả. Anh ổn cả”, anh vội vàng trấn an cô.

Cô liếc nhìn đồng hồ. Freddie thường đến vào lúc 2 giờ 13 phút. Nhưng bây giờ còn chưa đến mười một giờ. “Anh đến sớm. Mọi chuyện ổn cả chứ?”

“Mọi việc vẫn như nó nên thế”, anh trả lời trong lúc vụng về buộc con ngựa.

“Anh không biết nên làm gì. Vì thế anh bắt chuyến tàu sớm hơn. Em không phiền lòng chứ?”

“Không, không, tất nhiên là không. Anh luôn được chào đón ở đây”. Freddie tội nghiệp, anh gầy hơn mỗi lần cô gặp anh. Cô cảm thấy một cú đấm vào trái tim mình. Người yêu dấu của cô. Cô muốn anh hạnh phúc biết bao.

Cô hôn vào má anh, “Hôm qua anh vẽ có tốt không?”

“Anh sắp hoàn thành cái chăn dã ngoại rồi”.

“Tốt đấy”, cô nói và hơi mỉm cười với mình, thích thú với nhiệt huyết của anh giống như cái cách cha mẹ thích thú với nhiệt huyết của con mình, “Thế còn những đồ vật trên cái chăn thì sao? Cái giỏ dã ngoại chỉ có một chiếc thìa, nửa quả táo ăn dở, và một cuốn sách để mở”.

“Em nhớ à?”, Freddie có vẻ sửng sốt.

Vậy là anh để ý tâm trạng buồn bã của cô. “Tất nhiên là em nhớ”. Nhưng chỉ mang máng. Và vì cô hỏi đi hỏi lại anh, “Chúng sẽ xuất hiện như thế nào?”

“Cuốn sách đang khiến anh đau đầu, một nửa trong ánh nắng và một nửa trong bóng râm. Anh chưa thể quyết định được bóng râm nên có màu nâu vàng hay màu lục”.

“Thế ý cô Carlisle thế nào?”

“Màu lục. Thế nên anh mới không chắc. Anh nghĩ nên là màu nâu vàng”.

Anh bước vài bước về phía dòng suối, “Chúng ta vẫn ở trong Briarmeadow chứ? Anh không nhớ đã từng ở cách xa ngôi nhà như thế này”.

“Đất của nhà Fairford ở bên kia, bên kia bờ suối”.

“Vùng đất sẽ trở thành của em ngày nào đó”.

Cô liếc nhìn anh nhưng chỉ thấy dáng người của anh, “Em đã có đủ đất rồi”.

Freddie thở dài, “Ý anh là, nếu em và ngài Tremaine không chia tay. Hay là nếu em đã chắp nối được chuyện giữa hai người”.

“Hoặc nếu vị công tước thứ bảy không chết trước khi anh ta kết hôn với em”, cô nói. “Cuộc đời không tiếp diễn theo những kế hoạch đã định”.

“Nhưng có thể em đã không ước rằng vị công tước thứ bảy đã không chết”.

Cô muốn nói điều gì đó để tâm trí anh nhẹ nhõm, như cô đã làm rất nhiều lần trong những tháng gần đây. Nhưng đột nhiên, sự dối trá và ngu ngốc của nó đập vào cô. Freddie biết. Ngay cả khi anh không thừa nhận nó, anh hiểu rằng mọi chuyện đã thay đổi.

Nỗi lo lắng của anh không thể được xoa dịu chỉ với vài lời, hay xóa bỏ được dù với một đám cưới. Như một bóng ma của một ngôi nhà bị ám, nó có thể rút lui vào trong ngóc ngách khi mặt trời lên cao và ngày sáng chói, để trở lại trả thù khi những đêm dài buông xuống và những cơn bão bắt đầu gào thét.

Sự thiếu phản ứng của cô làm không khí trở nên nặng nề. Freddie trông có vẻ hơi sững sờ. Giống như cô, có lẽ anh đã trở nên quen thuộc với những lời an ủi kỹ lưỡng mà cô tạo ra với tính hiệu quả của nền sản xuất công nghiệp. Nhưng cô là một kẻ giả tạo. Lâu đài trên đồi cô xây cho họ không thực hơn một pháo đài vẽ trên phông nền của sân khấu.

Freddie bước ra xa khỏi cô, cứ như anh cần khoảng cách để sắp xếp suy nghĩ của mình. Cô vẫn có thể nũng nịu với anh, tiếp tục giả vờ như mọi thứ vẫn tốt đẹp. Nhưng đó sẽ là một lời nói dối sai lầm.

Đó là sự chỉ trích đáng buồn cho tính ngạo mạn của cô - và ngây thơ, ở góc độ nào đó - rằng nếu cô tiếp tục thuyết phục mình, thì cô vẫn có thể khiến anh hạnh phúc, ngay cả nếu anh không thể làm được điều tương tự cho cô. Nhưng không có cuộc hôn nhân với một người hạnh phúc. Phải là cả hai hoặc không ai.

Cô đuổi kịp anh ở rìa cánh đồng.

“Ánh sáng ở đây thật tốt”, anh lơ đãng nói. Anh trông như bước ra từ một trong những bức tranh Ấn tượng yêu thích của mình, một hình dáng trầm ngâm, sầu muộn trong bầu không khí thoáng đãng, nổi bật trên bầu trời sáng sủa và một phong cảnh xanh tươi.

Cô chỉ xuôi dòng, “Anh nhìn thấy những cây liễu mọc gần bờ kia không? Đó là nơi em gặp ngài Tremaine lần đầu tiên”.

Freddie di di đế giày lên một hòn đá, “Tình yêu từ cái nhìn đầu tiên à?”

“Gần như thế, trong vòng hai tư giờ”, Cô hít một hơi thở sâu, và một hơi khác. Đã đến lúc phải thẳng thắn, “Về khía cạnh nào đó em là một nạn nhân của tuổi trẻ và sự thiếu kinh nghiệm của mình: trước đó em chưa bao giờ yêu và em không thể kiểm soát cảm xúc mãnh liệt của mình. Nhưng em gần như đã trở thành kẻ thù kinh khủng nhất của mình - em quá ích kỷ, quá thiển cận và quá tàn nhẫn. Em lừa dối để anh ấy nghĩ rằng người anh ấy định kết hôn đã kết hôn với người khác và em biết điều đó là tồi tệ, nhưng em vẫn lao vào và thực hiện”.

Freddie há hốc miệng. Đây là lần đầu tiên cô nói với anh - hay với ai khác, về chuyện này - điều cốt lõi của cuộc hôn nhân bất hạnh của cô. Rất ít nghi ngờ.

Đó là một câu chuyện xấu xa, đầy ắp những điều cô ghét nhất về mình.

“Việc em làm đã mang lại cho em ba tuần hạnh phúc - hạnh phúc đến tột cùng - và sau đó hoàn toàn sụp đổ”. Cô thở dài, “Cuộc sống có cách để dạy những người ngạo mạn biết khiêm nhường”.

“Em không ngạo mạn”, Freddie ngoan cố nói.

Ôi, Freddie, Freddie yêu quý, “Có lẽ em đã không còn ngạo mạn nhiều như trước đây, nhưng vẫn đủ để không nói với anh sự thật ngay từ đầu - về cuộc hôn nhân của em, về những bức tranh...”.

Freddie quay về phía cô, “Em thực sự nghĩ rằng anh yêu em vì em có những bức tranh đó ở trên tường hay sao? Anh đã yêu em rất lâu trước khi anh đặt chân vào nhà em rồi”.

Cô nắm tay anh trong bàn tay mình, nhìn chăm chăm vào những ngón tay đan vào nhau của họ, “Than ôi, em hy vọng những bức tranh sẽ khiến anh và cô Carlisle trở nên hoàn hảo dành cho nhau”.

“Angelica muốn anh trở thành người không phải là anh. Cô ấy muốn anh trở thành Bougureau, họa sỹ nổi tiếng nhất trong thời đại của mình. Nhưng anh không có ý định trở thành nổi tiếng hay vẽ nhiều. Anh là một họa sỹ chậm chạp, và anh không ngại điều đó. Anh vẽ cái mình thích và khi anh thích. Và anh thà không phải cân nhắc một bóng râm nào đó phải là màu nâu vàng hay màu lục”.

Cô yếu ớt mỉm cười, “Em có thể thông cảm với điều đó. Mặc dù em đã ước rằng giữa anh và cô Carlisle...”

“Anh yêu em”.

“Và em yêu mến anh”, cô nói, hoàn toàn có ý với từng từ một, “Em biết không có người đàn ông nào tốt hơn anh. Nhưng nếu chúng ta kết hôn, sẽ luôn có cả ba chúng ta trong cuộc hôn nhân này. Như thế không công bằng với anh.

Và sẽ đến lúc cuộc sống trở nên không thể chịu đựng được. Em đã dằn vặt về chuyện này suốt ngày đêm. Anh đã là người bạn thân thương nhất của em. Em cứ hỏi mình mãi, làm sao em có thể làm anh thất vọng? Làm sao em có thể làm tổn thương anh? Nhưng em đã hiểu rằng em đã hoàn toàn phản bội lòng tin của anh nếu em tiếp tục giả dối rằng chúng ta có thể tiếp tục như chưa có gì xảy ra.

Mọi thứ đã thay đổi, và em không thể làm gì để xóa bỏ những thay đổi đó, giống như em không thể làm dòng nước chảy ngược. Em phải thành thật với anh, một lần và mãi mãi”.

Freddie cúi đầu xuống, “Em vẫn còn yêu anh ấy?”

Câu hỏi mà cô đã khiếp sợ, và anh đã không dám hỏi sáu tuần trước, “Vâng, em e là thế. Em không biết làm thế nào có thể xin lỗi anh cho đủ được...”

“Em không cần phải xin lỗi anh vì bất cứ điều gì. Em không bao giờ làm anh thất vọng, và lần này cũng không”, Freddie ôm lấy cô, “Cám ơn em”.

Cô ngớ người, “Vì cái gì?”

“Vì em đã thích anh như con người của anh. Anh chưa bao giờ quan tâm nhiều đến mình cho đến khi em xuất hiện. Em không biết một năm rưỡi vừa rồi tuyệt vời đối với anh như thế nào đâu”.

Freddie thân yêu, chỉ có anh mới có thể cám ơn cô ngọt ngào như vậy vào thời điểm như thế này. Cô nồng nhiệt ôm anh, “Anh là người tuyệt vời nhất em từng gặp”.

Khi họ buông tay ra, cô thấy mắt anh có một viền màu đỏ. Cô cũng thế, cô phải đấu tranh để không bật khóc. Một tiếng thở dài và một giọt nước mắt là không có ý nghĩa. Một mối quan hệ thân thiết sẽ sụp đổ dưới sức nặng của một cuộc hôn nhân phức tạp.

Freddie là người nói trước, “Bây giờ em sẽ đi Mỹ, anh đoán thế!”

Cô nhún vai, cố gắng tỏ ra thản nhiên về chuyện này, “Em không biết”.

Camden đã để cô đi một cách dễ dàng và lịch sự, anh đã quyết định rằng anh không còn cần cô nữa, rằng lời đề nghị tái hợp chỉ là một sai lầm bởi một luồng cảm xúc nhất thời.

Anh có thể đã tiếp tục với cuộc đời mình, chọn một hoặc hai người tình. Có lẽ anh đã bắt đầu để ý đến những cô gái Mỹ trẻ trung xinh đẹp, với hàm răng Mỹ và cái mũi Mỹ hoàn hảo. Anh có thực sự muốn cô xuất hiện và phá hủy những kế hoạch mới tinh của mình hay không?

“Đi nào”, cô đặt bàn tay lên khuỷu tay Freddie, “Chúng ta sẽ đi bộ trở lại. Đã đến giờ ăn trưa rồi. Tên giữ ngựa của em có thể mang ngựa về sau. Nói với em xem anh sẽ làm gì, khi giờ đây anh đã từ chối trở thành họa sĩ kế tiếp nổi tiếng và vĩ đại nhất thế giới?”



Gigi tiễn Freddie ra ga tàu vào sáng thứ Hai. Cô đã có một khoảng thời gian dễ chịu khi nói chuyện thành thật, thân thiết và dễ dàng với anh, điều mà trước đây cô chưa làm được. Cô thậm chí đã có thể làm những người khách của mình thích thú khi lấy hết can đảm thông báo với họ rằng, tuy cô quý trọng Freddie hơn bao giờ hết, cô cho rằng giải thoát cho anh khỏi cam kết của mình là khôn ngoan.

Khi cô về đến nhà, Goodman thông báo rằng cô có khách đang đợi, “Một ông Addleshaw đến từ Addleshaw, Pearce and Company đang ở đây để gặp cô, thưa cô chủ. Tôi đã đưa ông ấy vào thư viện”.

Addleshaw, Pearce & Co là đại diện pháp luật của Camden. Điều gì khiến một giám đốc công ty viếng thăm cô ở nơi cách xa thành phố như thế này?

Addleshaw ở độ tuổi đầu năm mươi, hơi thấp và chải chuốt trong bộ quần áo vải tuýt. Ông ta mỉm cười khi Gigi bước vào thư viện - không phải nụ cười thận trọng, căng thẳng cô mong đợi từ một luật sư mà là một nụ cười toe toét vui vẻ từ một người bạn lâu không liên lạc.

“Quý bà Tremaine thân mến”, ông ta đón cô với một cái cúi chào dứt khoát.

“Ông Addleshaw. Chuyện gì khiến ông lặn lội đến tận Bedfordshire thế?”

“Công việc, tôi e là thế. Mặc dù tôi thú nhận, thưa bà, tôi đã muốn gặp riêng bà kể từ khi ông Berwald liên lạc với chúng tôi lần đầu tiên liên quan đến vị Công tước quá cố của Fairford”.

Tất nhiên. Sao cô lại có thể quên rồi nhỉ? Cô đã không mệt mỏi chỉ đạo ông Berwald, vị luật sư chính của cô, chống lại chính ông Addleshaw này, người đã bảo vệ quyền lợi khách hàng của mình với sự dữ dội như một con sư tử mẹ.

Cô mỉm cười, “Tôi có đáng sợ khi gặp trực tiếp không?”

Ông ta không trả lời câu hỏi của cô một cách trực tiếp, “Khi ngài Tremaine thông báo với chúng tôi rằng ngài ấy sẽ kết hôn với cô bằng một giấy phép đặc biệt, tôi đã phần nào nghĩ như thế. Tuy nhiên, không giống người anh họ đã mất, ngài ấy không làm gì mà chỉ đếm từng ngày. Bây giờ tôi đã hiểu lý do vì sao”.

À, những năm tháng cũ ngọt ngào. Trái tim cô lại nhức nhối. Cô chỉ chiếc ghế, “Xin mời ngồi”.

Addleshaw rút từ va li một cái hộp vuông vắn và đẩy nó sang bên kia bàn.

Mùi hương dễ chịu và nồng nàn của gỗ hoa hồng thoảng qua mũi cô. “Chiếc hộp này đến văn phòng của chúng tôi tuần trước, được vận chuyển đặc biệt. Tôi đề nghị bà mở ra và xác nhận rằng vật bên trong không hề bị xáo trộn trong quá trình vận chuyển và dưới sự bảo quản cẩn thận của tôi”.

Camden muốn chuyển cho cô cái gì? Cô hoàn toàn không biết. Bên trong chiếc hộp gỗ là một hộp trang sức bọc nhung. Cô bật nắp của nó lên và nín thở.

Trên lớp lụa lót màu kem lấp lánh một chiếc vòng cổ lộng lẫy, toàn bộ sợi dây kết bằng những hạt kim cương hình giọt lệ. Bảy viên hồng ngọc, mỗi viên được viền quanh bằng kim cương, đu đưa trên sợi dây chuyền, viên nhỏ nhất cũng có kích thước bằng hai móng tay cái của cô, viên lớn nhất ở giữa lớn hơn một quả trứng chim cút. Còn có một đôi hoa tai đồng bộ, mỗi chiếc có một viên hồng ngọc lớn bằng một đốt ngón trỏ của cô.

Cô đã nhìn thấy rất nhiều châu báu trong đời. Chính cô cũng sở hữu một vài món rất xa hoa. Nhưng cô hiếm khi gặp một bộ trang sức táo bạo và đầy ấn tượng như thế này. Nó sẽ làm tăng gấp bội vẻ rạng ngời của một phụ nữ tự tin bằng vẻ lấp lánh của mình, chứ không phải chỉ là một món đồ trang sức đắt giá và lộng lẫy.

Có một lá thư, không đề ngày và không ký, bằng nét chữ viết tay phóng khoáng của Camden. Chiếc đàn pianô đã đến nơi, âm điệu vẫn đúng như trước.

Phép lịch sự yêu cầu một món quà đáp trả. Anh đã mua chiếc vòng cổ ở Copenhagen. Em cũng nên có nó.

Ở Copenhagen. Anh đã mua nó cho cô.

“Có vẻ mọi thứ đều ở đây”, cô lẩm bẩm.

“Rất tốt, thưa bà”, Addleshaw nói, “Tôi cũng thông báo với bà rằng bà có thể, với sự vui mừng của mình, đệ đơn ly dị. Ngài Tremaine đã ra lệnh cho chúng tôi đứng sang một bên và không được ngăn trở. Việc ly dị sẽ là một vấn đề pháp lý khá đơn giản khi hai người không có con và không có vướng mắc về tài sản mà không được định rõ trong hợp đồng hôn nhân của ông bà”.

Trong một phút, trái tim cô ngừng đập, “Anh ấy đã rút lại tất cả những phản đối?”

“Vâng, thưa bà, ngài Tremaine đã xác nhận sự phê chuẩn của mình trong một lá thư gửi cho tôi. Tôi có mang lá thư đến, nếu bà muốn đọc”.

“Không”, cô nhanh chóng nói. Quá nhanh, “Điều đó là không cần thiết. Lời nói của ông là đủ lắm rồi”.

Cô đứng lên. Vị luật sư cũng đứng lên, “Cám ơn, thưa bà. Tuy nhiên, còn một vấn đề nhỏ sau cùng”.

Gigi ngạc nhiên và liếc nhìn ông ta. Cô nghĩ cuộc nói chuyện của họ đã chấm dứt, “Vâng, ông Addleshaw?”

“Ngài Tremaine yêu cầu bà trả lại ngài ấy một vật nhỏ, chiếc nhẫn vàng với một viên saphia nhỏ”.

Cô cứng người. Addleshaw đang mô tả chiếc nhẫn đính hôn của cô.

“Tôi sẽ phải tìm nó”, cô nói.

Addleshaw cúi đầu, “Bây giờ cho phép tôi cáo từ, thưa quý bà Tremaine”.

Viên saphia nhỏ câm lặng tỏa sáng khi Gigi xoay chiếc nhẫn giữa những ngón tay. Camden đã mua nó cho cô. Và cô đã bị choáng váng. Không phải bởi chiếc nhẫn, mà vì anh, vì biểu tượng mạnh mẽ của cử chỉ đó. Anh yêu cô.

Cô đã quyên chiếc nhẫn kết hôn cho Tổ chức từ thiện “Người nghèo Không nhà” từ lâu, nhưng cô giữ chiếc nhẫn này, trong một chiếc hộp bao gồm những bông hoa khô của tất cả những bó hoa anh tặng cô và một dải ruy-băng màu xanh bạc màu đã từng được thắt thành một cái nơ nhăn nhó đáng yêu trên cổ Croesus.

Bây giờ anh muốn lấy lại chiếc nhẫn. Tại sao bây giờ anh lại hồi tưởng lại phần quá khứ ngọt ngào đau đớn của họ? Tại sao anh không yêu cầu trả lại Croesus trong khi con chó già tội nghiệp vẫn còn một hơi thở?

Có phải anh đang cố tình khiêu khích cô?

Nhưng nếu không phải anh đang khiêu khích cô thì sao? Nếu anh thực sự chỉ muốn có lại chiếc nhẫn thì sao? À, ừ, anh vẫn sẽ có cái anh muốn. Chỉ có điều anh phải giật nó ra khỏi cô…

Cô đưa một bàn tay bịt miệng. Đây khó có thể là suy nghĩ dâm tục gây sửng sốt nhất cô từng nhâm nhi trong đời mình. Điều khiến cô sửng sốt là sự bướng bỉnh và ranh mãnh của nó lại rất lạc quan sôi nổi khi cô nghĩ là mình đang buồn bã và chán nản.

Cô yêu anh. Nếu cô đã sẵn sàng xâm phạm những nguyên tắc đúng đắn trong thời tuổi trẻ của mình, tại sao cô không thể làm điều gì đó hoàn toàn nằm trong giới hạn những hành vi tốt như... khỏa thân xuất hiện trên giường anh? Cô không ngừng nghĩ đến những viễn cảnh gợi tình.

Và cô cười khúc khích khe khẽ trong bàn tay mình. Cô là một người đàn bà hư hỏng, chắc chắn rồi. Và Camden say mê cô vì thế.

Vậy đó. Không phải nói gì thêm nữa. Cô sẽ đi đến thành phố New York. Và cô sẽ không trở về cho đến khi cô có thể thông báo cho bà Rowland rằng bà sắp trở thành bà ngoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play