Trương Hằng rốt cuộc cũng lấy được tờ giấy phép mà hắn mong chờ.
Đúng vậy, sau khi trải qua một tuần “điều dưỡng”, Trương Hằng lại bị đám Hắc Thiết, Ưng, Lưu Bạch và Dương Ngõa La kéo vào quân doanh, bắt đầu tuần lễ “điều dưỡng” kiểu mới. Tất cả làm cho Trương Hằng đôi khi tự hỏi, có khi nào mình sẽ không chết vì bệnh tật, tai nạn hoặc vì sử dụng kỹ năng tân nhân mà chết trong tay đồng đội, chết trong cái khóa huấn luyện chết tiệt này không ta…
Không lẽ trên bia mộ mình sẽ khắc dòng chữ: Chết trong khi huấn luyện. Lí do: vì quá cùi bắp????
Thà đập đầu vào gối tự tử cho rồi!
Tới hôm nay, hắn mới được giải thoát. Để có ngày này, hắn đã phải trình đơn đến ba lần, rốt cuộc đến Diêu Nguyên cũng phải thấy tội mà phê duyệt đơn nghỉ phép. Nội dung đơn cho phép Trương Hằng tạm dừng khóa “điều dưỡng” một thời gian, về sau về doanh trại quân đội huấn luyện bình thường là được.
Thật ra trong lòng Trương Hằng biết rõ, đám người Hắc Thiết sở dĩ huấn luyện hắn tàn bạo như thế cũng chỉ vì trên tiểu hành tinh, hắn đã suýt chết do dùng kỹ năng tân nhân loại quá nhiều. Cảm kích cũng như hi vọng nâng cao khả năng sống sót của hắn, mọi người mới làm thế, chỉ mong thân thể Trương Hằng khỏe hơn.
Bất quá, khi đi từ tầng năm xuống tầng ba, thấy cảnh người người tấp nập trên đường, Trương Hằng vui đến mức xém mở miệng hoan hô. Cảm giác thoát khỏi lao ngục quả thật tuyệt vời, làm cho hắn như đang phiêu du tới thiên đàng.
Trương Hằng cứ thế đi lại trong đám đông, thuận tay mua một tờ báo Hi Vọng được phát hành theo tuần. Đọc tin tức trên báo hắn không nhịn được ôm bụng cười ha hả, đến tận nửa tiếng sau mới sực nhớ mục đích của mình khi đến đây.
-Đúng rồi, mình đâu phải đến đây để chơi. Còn phải đến cục dân sự để tra cứu tài liệu nữa.
Lúc này Trương Hằng mới tỉnh lại, vỗ vỗ đầu sau đó nhanh chóng cất tờ báo, vội vàng đi tới cục dân sự. Cục này nằm ở quảng trường tầng ba, cách phòng họp của hạ nghị viện không xa.
Trương Hằng cho rằng nơi này vốn vắng teo, nhưng không ngờ lại thấy một đống người xếp thành hàng. Tuy không đến nổi tấp nập, nhưng ít nhất cũng có tới 100-200 người. Hơn nữa, điều khiến hắn ngạc nhiên là có rất nhiều người đang ôm trẻ con, có tới ít nhất một trăm đứa trẻ ở đây. Bên ngoài cục dân sự, tiếng con nít khóc vang trời.
Cùng lúc đó, tại phòng hạm trưởng ở tầng năm, Diêu Nguyên đang nổi giận lôi đình.
-Nói cái khỉ gì vậy! Trong tuần lại có thêm hai sản phụ chết vì đau đẻ! Từ khi nào trình độ y tế của chúng ta đã lạc hậu thế? Ngay cả đi sinh mà tỉ lệ tử vong cũng cao như vậy? Tra kỹ cho ta!
Diêu Nguyên nhìn bản báo cáo về tình hình dân sự trong tay, giận dữ đập mạnh xuống bàn, nói với Barbie cách đó không xa:
-Hai người chồng đã đi kiện lên tòa. Theo lời bọn họ, hai bác sĩ này tận 3 tiếng sau mới tới, bắt đầu giải phẫu. Cái này là sao đây? Phi thuyền Hi Vọng lớn lắm à? Từ tầng sáu chạy xuống tầng một cũng mất tới 3 tiếng sao? Tra kỹ! Hiện giờ, tất cả bác sĩ trên phi thuyền Hi Vọng đều là bác sĩ quân y. Nhưng đó cũng không thể là lý do chối tội, binh lính thì sao chứ? Bọn họ có biết đây là chuyện liên quan đến tính mạng con người hay không! Tra kỹ, nếu bọn họ quả thực có tội, lão tử tự mình bắt chết bọn chúng!
Barbie cứ như không thấy Diêu Nguyên đang nổi giận, không nói lời nào đưa cho hắn một bản báo. Sau đó lấy tờ giấy mà Diêu Nguyên vừa ký đi ra ngoài.
Diêu Nguyên nhíu mày hỏi:
-Bản báo cáo gì đây? Mà chẳng lẽ em không có ý kiến gì về chuyện đó à?
Barbie bất đắc dĩ xoay người lại nói:
-Hạm trưởng, đây là bản báo cáo từ mười ngày trước. Lúc ấy, ngài vẫn đang lo lắng đến tàu con thoi kiểu mới, cơ quan tân nhân loại, còn có những mảnh vỡ từ quần thể chiến hạm kia. Những bản báo cáo về dân sự này ngài đều giao cho em quyết định, nhưng em không có quyền hạn quyết định chuyện trong quân đội a, bao gồm cả việc trong quân y cũng thế.
Diêu Nguyên hơi nhăn trán, cầm bản báo cáo đọc kỹ càng.
Bản báo cáo này do bệnh viện quân đội và các bệnh viện khác trong phi thuyền Hi Vọng cùng đề xuất. Theo thống kê, từ giữa những tháng trước đến tháng này, tổng cộng trong khoảng thời gian ba đến bốn tháng, số lượng trẻ sơ sinh đột nhiên gia tăng mạnh. Tháng trước có tới 4000 trẻ sơ sinh ra đời, dự báo tháng sau có thể lên tới 8000 thậm chí là 10000. Theo số lượng bác sĩ trên phi thuyền Hi Vọng, đặc biệt là bác sĩ phụ sản thì tối đa chỉ có thể xử lý 200 ca một ngày. Nói cách khác, hiện giờ phi thuyền Hi Vọng chỉ có khả năng đỡ đẻ cho 6000 thai nhi trong vòng 1 tháng, nếu vượt quá số này thì làm không xuể.
Bản báo cáo hi vọng Diêu Nguyên có thể sớm giải quyết vấn đề này, tốt nhất tìm những người có kinh nghiệm đỡ đẻ từ dân chúng, hoặc từ quân đội rồi đào tạo thêm. Trước mắt cố gắng giải quyết xong vấn đề trẻ sơ sinh này trước, sau đó mới bắt đầu đào tạo thêm bác sĩ chính quy.
Diêu Nguyên im lặng tính toán thời gian. Trước mắt phi thuyền Hi Vọng đã rời Trái Đất khoảng một năm hai tháng, mà phụ nữ phải hoài thai 10 tháng mới sinh con. Nói cách khác, lúc phi thuyền Hi Vọng rời khỏi Trái Đất từ 4 đến 6 tháng là lúc phụ nữ thụ thai nhiều nhất.
Diêu Nguyên vừa ước chừng xong khoảng thời gian, lấy ra bảng lịch đối chiếu. Lúc đó đúng với dịp lưu lạc trong Tinh Vân, thực ra, từ khi lên phi thuyền Hi Vọng, chuyển dời từ Trái Đất đến một nơi hoàn toàn xa lạ, nhiều người cần có một khoảng thời gian mới thích nghi được. Và tân nhân loại cũng vừa vặn ra đời trong khoảng thời gian này, đó là một phản ứng tự vệ trước sự thay đổi của hoàn cảnh sống.
Cũng trong lúc này, số lượng phụ nữ mang thai vô cùng ít. Trước đợt gia tăng đột biến này, cả phi thuyền Hi Vọng có không tới 1000 trẻ sơ sinh, có thể trước đây, các cặp vợ chồng đều lo âu về tính mạng của mình, không có tinh lực rảnh làm chuyện “cao cả” này.
Khi ở hành tinh sa mạc, mặc dù phi thuyền Hi Vọng gặp phải nguy cơ rất lớn, thiếu chút nữa bị hủy diệt nhưng đồng thời, nơi đó xuất hiện cũng khiến cho mọi người từ từ thích ứng với cuộc sống này, tạo ra hi vọng về tương lai. Mọi người bắt đầu xuất hiện ý nghĩ, nếu bước nhảy đầu tiên đã thấy được một hành tinh, như vậy thì ai dám chắc mấy lần sau không gặp phải hành tinh? Không chừng chúng ta sẽ gặp một hành tinh còn tốt hơn cả Trái Đất…
Có ý nghĩ này là đều hết sức bình thường.
Cho đến lúc gặp phải Tinh Vân, tuy người dân bình thường không biết rõ các nguy hiểm trong đó. Từ khi lò phản ứng tinh thạch được đưa vào sử dụng, khu vực sinh thái ở tầng sáu cũng vào quỹ đạo. Rồi đến cuộc cải cách tiền tệ, cải cách nhà ở…
Đúng rồi, cải cách nhà ở!
Diêu Nguyên vỗ mạnh đầu mình, mắng thầm đã quá sơ ý. Hai thai phụ này tử vong thì trách nhiệm của hắn cũng không thiếu.
Đúng vậy, cải cách nhà ở. Cải cách này khiến cho mỗi gia đình đều có nhà riêng, có không gian riêng tư. Nếu gia đình có tới mấy đời con cháu thì được ưu tiên cấp nhà lớn hơn một chút. Điều này tạo điều kiện cho các cặp vợ chồng “thân mật” nhau nhiều hơn, hơn nữa do cải cách tiền tệ cũng như cải cách việc làm góp phần nâng cao đời sống của người dân. Có sức mới nghĩ tới chuyện đó chứ, nếu không làm sao có nhiều trẻ sơ sinh như vậy được.
-…Là ta sơ ý.
Diêu Nguyên đứng lên nói:
-Đi, chúng ta đi thăm hai gia đình kia. Hơn nữa, phải đền bù cho họ theo chính sách. Ai, nhưng người đã chết rồi, dù đền bù bao nhiêu đi nữa cũng không thể làm dịu vết thương của họ được…
Diêu Nguyên thở dài chán chường, bất lực ngồi xuống nói:
-Vậy không cần tới thăm nữa. Nhưng vẫn phải bồi thường, hơn nữa nếu bọn họ có gặp khó khăn gì thì hỗ trợ giải quyết ngay. Hiện tại, phải giải quyết gấp vấn đề thiếu hụt y bác sĩ. Lập tức thông qua thời báo Hi Vọng, đăng tải thông tin tuyển dụng tất cả những bà đỡ, những y tá hoặc nhân viên ngoại khoa có kinh nghiệm phụ sản. Phạm vi trong toàn dân chúng, kể cả bộ đội cũng vậy. Sau đó tổ chức một đợt sàng lọc, rồi huấn luyện khẩn cấp một tuần. Xong khóa huấn luyện, bọn họ có thể bắt đầu làm việc chính thức, bất quá chỉ nên để bọn họ làm thực tập sinh thôi, những ca phức tạp như cần mổ thì không nên.
Nói tới đây, Diêu Nguyên nghĩ một lát rồi bổ sung thêm:
-Còn phải tăng thêm phúc lợi cho các trẻ em mới sinh nữa. Phương diện này giao cho phòng làm việc chính phủ thảo luận và soạn thảo, mời thêm các chuyên gia đưa ra ý kiến, cũng như dựa vào tình hình thực tế từ bộ hậu cần và bộ dân sự. Ta có vài ý kiến. Một là giảm giá sữa bột, về phần giảm giá bao nhiêu thì các ngươi thương lượng cùng chuyên gia, theo ý kiến riêng của ta thì phải giảm ít nhất một nửa, cần thì lấy toàn bộ hàng tồn kho ra.
-Không đủ a.
Barbie trả lời ngay:
-Sữa bột tồn kho vốn không nhiều, nó vốn là xa xỉ phầm mà. Lượng sữa tươi sản xuất hàng ngày ước chừng chỉ đủ cung cấp cho 3000-5000 trẻ sơ sinh dùng, nếu có sữa mẹ thì cứu vãn được chút ít. Nhưng nhiều thai phụ còn quá trẻ, sợ là sữa mẹ không đủ.
-Vậy sao? Không đủ a.
Diêu Nguyên đi đi lại lại trong phòng mấy lượt, rồi quả quyết nói:
-Phát chứng chỉ trẻ sơ sinh cho tất cả gia đình có con nhỏ. Dùng chứng chỉ này để mua sữa, hơn nữa chuyển đổi sữa từ xa xỉ phẩm thành thực phẩm chiến lược. Chỉ có gia đình có chứng chỉ mới được quyền mua sữa, còn lại không bán cho người khác. Các ngươi tính toán chi tiết xem trong tháng một trẻ sơ sinh cần bao nhiêu sữa tươi hoặc sữa bột, rồi tính xem một tháng một trẻ sơ sinh được cung cấp bao nhiêu sữa. Tính toàn bộ, sau đó đăng lên thời báo Hi Vọng.
Barbie là một thư ký vô cùng chuyên nghiệp, từ khi Diêu Nguyên bắt đầu nói thì nàng đã lấy sổ ra ghi chép. Nói xong, Diêu Nguyên lại hỏi:
-Hiện số sữa bột tồn kho cộng với sữa tươi, thì có thể cho 3 vạn trẻ sơ sinh dùng trong bao lâu?
Barbie vội vàng nhập số liệu vào máy tính, tính toán một hồi rồi nói:
-Ước tính khoảng 3 tháng, dĩ nhiên phải có sai số. Biến số ở đây là lượng sữa mẹ, nếu khả quan có thể kéo dài tới 4-5 tháng.
-Như vậy cứ lấy kết quả tối thiểu 3 tháng.
Diêu Nguyên nhíu mày hồi lâu, sau đó ra lệnh:
-Vô luận ra sau, nhóm trẻ sơ sinh này phải được nuôi dưỡng đầy đủ. Bọn họ là tương lai chúng ta sau này. Ba vạn trẻ em này phải lớn lên khỏe mạnh. Ta sẽ lập tức hạ lệnh dừng việc chế tạo tàu con thoi kiểu mới thứ hai lại. Sử dụng phân xưởng hoàn thành khoang thuyền gắn ngoài, khởi động kế hoạch khu vực sinh thái.
Diêu Nguyên ngồi xuống ghế, nhìn Barbie nói tiếp:
-Bắt đầu từ hôm nay, bất kỳ chuyện nào có liên quan tới trẻ em đều được xếp ngang bằng với văn kiện quân sự quan trọng. Em có thể đưa cho ta bất cứ lúc nào, hơn nữa có quyền yêu cầu ta phải có quyết định trong vòng 24h.
Barbie mỉm cười, đột nhiên giơ tay lên thực hiện nghi thức chào theo kiểu quân đội, rồi đi ra khỏi phòng. Nàng vừa đi vừa nói:
-Ngài là một nhà lãnh đạo tốt….Em luôn tin tưởng vào điều này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play