Kiến thức của Diêu Nguyên có thể nói là khá rộng, bởi từng là bộ đội đặc chủng, cho nên hắn cơ hồ đã đi khắp cả thế giới vì nhiệm vụ. Sau này, khi giải ngũ thì hắn nhờ vào quan hệ trong gia tộc mình, cộng với vài sự quen biết trong giới bộ đội mà gia nhập vào một tập đoàn lớn, làm người tìm kiếm nhân tài. Cũng vì thế mà hắn tích lũy được khá nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống. Do đó, hắn càng tin tưởng vào những chuyên gia, bởi trong việc giải quyết một vấn đề cụ thể, một người bình thường có kiến thức rộng rãi đến đâu cũng khó mà sánh bằng các chuyên gia trong lĩnh vực đó. Dĩ nhiên, chuyên gia ở đây là những chuyên gia thực thụ chứ không phải là những kẻ lừa đảo nửa mùa. Cho nên, khi mấy nhà khoa học cùng đến nói với hắn về một vấn đề, thì hắn lập tức nhận ra…Phải tu bổ lại hệ thống phản trọng lực ở nơi đó! -Thiếu tá, ý của ngài là khôi phục lại hệ thống phản trọng lực sao? Các nhà khoa học kinh ngạc nhìn Diêu Nguyên. Diêu Nguyên hơi khó hiểu trước những cái nhìn đó, hắn nói: -Đúng thế. Thiết bị phản trọng lực của nơi đó hư thì phải sửa thôi. Trong máy tính chủ của phi thuyền Hi Vọng có cả bản đồ kết cấu của phi thuyền và bản vẽ của thiết bị phản trọng lực, chỉ cần đối chiếu với nó tạo ra một cái thiết bị phản trọng lực mới y hệt cái cũ là xong, thế là giải quyết được mọi chuyện, không phải sao? Các nhà khoa học đồng loạt cười khổ, trong đó một nhà khoa học nói: -Thật xin lỗi, thiếu tá. Có thể ngài nghĩ ngài vẫn đang còn ở trên Trái Đất...Xin lỗi, ta không có ý châm chọc ngài. Ý của ta là, chúng ta còn đủ năng lượng sao? -Hả? Diêu Nguyên mù mờ nhìn về nhà khoa học này. Nhà khoa học kia tiếp tục nói: -Muốn chế tạo thiết bị phản trọng lực thì về mặt lý thuyết, chỉ cần có bản vẽ mẫu thiết kế trong máy tính chủ của phi thuyền Hi Vọng là đủ. Nhưng mà, thiếu tá, loại thép đặc biệt dùng để chế tạo nó lấy đâu ra? Không sai, ở phi thuyền Hi Vọng quả thật có loại thép này, nhưng có một vấn đề quan trọng là – năng lượng trên phi thuyền chúng ta không đủ a. Bởi muốn tạo ra loại thép này phải thông qua lò luyện kim trên phi thuyền chế tạo, mà lò luyện kim này sử dụng nguồn năng lượng chính là điện. Vì lý do phi thuyền Hi Vọng là một thể kín cho nên không thể sử dụng than đá hay dầu mỏ, chúng quá ô nhiễm…Mà nếu sử dụng điện năng để tinh luyện ra loại thép kia thì chúng ta cũng mất một lượng lớn năng lượng rồi. Đầu tiên là phải hòa tan những thỏi thép đặc biệt kia, sau đó dựa vào bản vẽ để tạo ra khuôn mẫu, vẽ mạch…rồi lắp ráp những linh kiện phức tạp vào. Quá trình này cũng tốn thêm một lượng năng lượng rồi. Diêu Nguyên nghe thế liền hiểu rõ, khẽ suy tư hồi lâu rồi chợt hỏi: -Như vậy theo sự tính toán của các vị, mỗi lần chế tạo một thiết bị phản trọng lực cần phải tiêu hao mấy ngày năng lượng của phi thuyền? Ý ta là lượng năng lượng dùng để vận hành phi thuyền trong một ngày đó. -Khoảng năm ngày. Hiển nhiên, các nhà khoa học đã sớm chuẩn bị kỹ càng những số liệu này. Khi Diêu Nguyên hỏi thì đã lập tức đưa ra ngay một bản báo cáo chi tiết. Khi Diêu Nguyên xem qua tờ báo cáo này thì hắn chỉ trầm ngâm không nói gì. Sự cố lần này xảy ra khiến cho 3 thiết bị phản trọng lực trong phòng thí nghiệm hư hỏng hơn phân nửa, cơ hồ không thể sửa chữa được. Còn có 7 thiết bị khác cũng bị hư hỏng nhẹ, sửa một chút là có thể sử dụng bình thường. Nhưng tình hình trước mắt là không có đủ năng lượng để sửa chữa, nói cách khác, tổng số thiết bị phản trọng lực cần sửa chữa là 10 nhưng…để sửa hết được đống đó thì toàn bộ lượng năng lượng còn dư lại của phi thuyền Hi Vọng cũng không đủ! -…Ta hiểu, ý của các vị là muốn dùng thiết bị phản trọng lực trên khinh khí cầu thay cho phi thuyền Hi Vọng phải không? Diêu Nguyên nhìn bản báo cáo rắc rối kia đến hơn nửa ngày mới hiểu được ý của các nhà khoa học. Ban đầu khi phi thuyền Hi Vọng rời khỏi Trái Đất, vì để giảm bớt tải trọng cho nên những vũ khí hạng nặng như xe tăng hay xe bọc thép…đều không có mang theo. Chỉ mang theo chừng 20 khinh khí cầu được trang bị hệ thống phản trọng lực và ba tàu con thoi mà thôi. Trước mắt thì phi thuyền Hi Vọng chỉ còn lại một tàu con thoi, hơn nữa đang bị hư hỏng. Mà khinh khí cầu chỉ còn lại 19 cái, nhưng tất cả thứ này đều thuộc về trang bị của quân đội. Bởi đó là những trang bị không thể thiếu được khi thám hiểm lên một hành tinh mới, có thể nói mỗi chiếc đều là những tài sản vô cùng quý giá. Mà muốn sửa chữa hoàn tất thì cần lượng linh kiện có trong 10 chiếc khinh khí cầu mới đủ, có thể nói là như cắt một phần thịt của quân đội vậy. Khó trách sao bọn họ lại tìm tới Diêu Nguyên, bởi chỉ có Diêu Nguyên mới có đủ thẩm quyền quyết định những chuyện như vậy thôi. -Được, ta sẽ giao cho các vị 10 chiếc khinh khí cầu. Các vị có thể tự do lựa chọn những nhân viên kỹ thuật và kỹ sư. Nhất định phải trong thời gian ngắn nhất sửa xong chỗ đó…Mặt khác, có manh mối gì về thí nghiệm của tiến sĩ Yvaine chưa? Thứ gì đã tạo nên vụ nổ vậy? Diêu Nguyên cũng không keo kiệt mà dứt khoát đưa cho bọn họ 10 chiếc khinh khí cầu. Sau đó, hắn mới hỏi đến nguyên nhân của sự cố. Nghe thế, Schiele nói: -Trong sự cố lần này có một người may mắn chỉ bị bỏng nhẹ, theo lời hắn thì Yvaine cho rằng trên đời, vạn vật đều có sự tương sinh tương khắc, nên nếu muốn đám thực vật kia tái sử dụng tinh thạch năng lượng thì phải tiếp cận chúng trong những điều kiện tương thích, đúng hơn là trong điều kiện của hành tinh sa mạc. Vì thế mà hắn đã phân tích máu hay dung dịch axit mạnh trong người đám quái vật ngoài hành tinh kia. Theo như suy luận của Yvaine thì đám thực vật có thể tồn tại trong người quái vật, hẳn có liên quan đến việc đám quái vật đó có khả năng hấp thụ năng lượng từ thực vật, hay nói cách khác bản thân bọn chúng có biện pháp để bắt đám thực vật kia tái sử dụng năng lượng. Vì vậy, trong máu bọn chúng nhất định sẽ có manh mối. Sau đó, hắn đã thành công chế tạo ra một loại thuốc đặc thù. Nhưng công thức của loại thuốc đó vẫn chưa rõ, chỉ có bản thân Yvaine mới biết được và lưu trong máy tính, cho đến khi sự cố xảy ra… Nghe tới đây, Diêu Nguyên khẽ cau mày nói: -Sự cố xảy ra trong lần thí nghiệm đầu tiên phải không? Ai…Được rồi, chuyện này tạm thời không nhắc đến nữa, vậy còn công thức cho loại thuốc kia thì sao? Không phải nó vẫn còn nằm trong máy tính sao? Sao không dùng công thức tìm được để chế tạo ra loại thuốc mới, rồi để các vị nghiên cứu xem rốt cuộc nó có khiếm khuyết gì mà tạo nên sự cố như vậy. -Nguyên nhân của sự cố chúng ta đã tìm ra rồi. Một nhà khoa học đứng bên cạnh nói, đó là một trong những nhà khoa học lớn tuổi nhất ở đây. Thoạt nhìn phải hơn 60 tuổi, đầu bị hói, có một chiếc mũi khoằm, khuôn mặt đơ như khúc gỗ. Diêu Nguyên cũng biết nhà khoa học này, ông ta là nhà khoa học người Mỹ - Ellison, là một chuyên gia trong lĩnh vực công nghệ vật liệu với sở trường là nghiên cứu về chất siêu dẫn. Ông ta từng được đề cử cho giải Nobel nhưng rất tiếc lại không đoạt được. Nghe nói sau khi mảnh vỡ sao Neutron bị phát hiện thì chính phủ Mỹ từng cố gắng liên lạc với ông ta, nhưng lúc đó ông ấy vẫn còn tức giận vì giải Nobel, nên trong lúc nói chuyện đã đắc tội những nhà khoa học Mỹ nổi tiếng khác. Vì vậy mà ông ta bị chính phủ Mỹ bỏ lại, và được Diêu Nguyên tìm được, mang lên phi thuyền Hi Vọng. Gương mặt Ellison lạnh lùng nói: -Bọn họ là một đám ngu xuẩn! Nếu đã tìm được loại thuốc có thể khiến đám thực vật kia tái sử dụng năng lượng từ tinh thạch, vậy thì sao không chuẩn bị gì đã tiến hành thí nghiệm rồi? Đó đúng là đi tìm chết mà! Diêu Nguyên cũng không tức giận trước thái độ này, bởi nguyên tắc từ trước giờ của hắn là luôn lễ độ với những nhà khoa học này. Thiên tài cũng có đôi chút khác người chứ, huống chi những nhà khoa học này đều là thiên tài trong những thiên tài. Hắn khách khí cười nói: -Giáo sư Ellison, ngài có thể nói cho ta biết không? Nguyên nhân gây ra sự cố lần này là gì? -Còn có thể là gì nữa? Ellison hừ một tiếng nói: -Đương nhiên là sau lúc năng lượng được ngưng tụ, mà không tìm được đường ra từ đó làm cho nó mất đi tính ổn định, sinh ra vụ nổ thôi…Ta nói đơn giản hơn là, thiếu tá, thực vật ngoài hành tinh hấp thu năng lượng để tạo thành tinh thạch năng lượng, đó chính là đường truyền năng lượng vào, đem chúng bảo quản ở tại một chiếc túi trong cơ thể chúng, ngưng tụ thành tinh thạch năng lượng, đó là một quá trình. -Nhưng còn quá trình tái sử dụng thì sao? Ellison càng nói càng tức giận, thanh âm càng lúc càng lớn, hơn nữa càng vang dội. Không chút nào có vẻ già yếu của một ông lão 60 70 tuổi. -Thực vật hấp thu năng lượng, đó là cách truyền năng lượng vào! Vậy còn truyền ra thì sao, bên ngoài có thứ gì để chứa chúng nó, để dẫn chúng đi không? Không có! Cho nên năng lượng sẽ tập trung tại mặt ngoài của thực vật càng lúc càng nhiều. Cái này giống như một khối thuốc nổ không ổn định vậy, khi đến điểm giới hạn thì cả gốc thực vật chứa sẽ nổ tung. Đó cũng là nguyên nhân gây nên tai nạn! Diêu Nguyên nghe thế thì bừng tỉnh, lập tức vui mừng nói: -Nếu như vậy, như vậy thì nếu giáo sư Ellison thành lập một tiểu tổ, chế tạo ra đường truyền năng lượng ra ngoài, sau đó thông qua loại thuốc này để cho đám thực vật kia dẫn xuất năng lượng ra ngoài. Các vị thử thí nghiệm xem cách này có được không, đó chỉ là lý thuyết nhưng có khả năng thành công lắm chứ, tuy tất cả phải nhờ thực tiễn chứng minh mới được nhưng nếu chúng ta chuẩn bị tốt công tác an toàn thì… Không ngờ, lời này vừa nói ra thì mấy nhà khoa học, bao gồm cả Ellison đều cười khổ. Diêu Nguyên khó hiểu nhìn mọi người, hắn tò mò nhìn mấy người đó, hoàn toàn không hiểu vì sao bọn họ lại cười khổ, chẳng lẽ hắn nói sai điều gì sao? Lúc này, Schiele nói: -Thiếu tá, ta hiểu sự khao khát năng lượng của ngài, bởi dù sao đó cũng liên quan tới sự sống chết của mười hai vạn người chúng ta, nhưng mà…Đầu tiên, nếu muốn chế tạo ra một đường truyền năng lượng phải sử dụng những nguyên liệu truyền dẫn tiên tiến nhất mới có thể chịu được sự tăng vọt mức năng lượng một cách đột ngột như vậy mà không bị nổ tung. Nhưng vật liệu này không có sẵn trên phi thuyền Hi Vọng, nếu muốn có phải dùng tới lò luyện kim, mà như thế lại mất thêm 5 tới 10 ngày năng lượng của phi thuyền Hi Vọng nữa Tiếp đó, đến việc cài đặt hệ thống phản trọng lực cũng cần tiêu hao năng lượng, vậy còn lần thí nghiệm này thì sao? Ai dám chắc nó sẽ không nổ tung đây? Cho nên chúng ta không thể thí nghiệm trên phi thuyền Hi Vọng được, bởi chỉ cần xảy ra sự cố một lần nữa thôi thì phi thuyền Hi Vọng sẽ xong mất. Vì vậy, bắt buộc phải dùng tàu con thoi, cho nó bay ra ngoài không gian và thí nghiệm tại đó. Mà muốn làm như thế thì cũng tiêu hao một lượng năng lượng nhất định rồi… Được rồi, thiếu tá, cứ cho chúng ta phá phủ trầm chu (1), liều một phen dùng toàn bộ năng lượng có trên phi thuyền Hi Vọng. Bởi dù sao nếu không tìm ra biện pháp tái sử dụng năng lượng từ tinh thạch năng lượng thì mọi người tại đây cũng chết thôi. Cho nên đánh cuộc một lần cũng được, nhưng điểm mấu chốt nhất là… Công thức của loại thuốc mà Yvanine tìm ra tuy đã được lưu trong máy tính, nhưng chiếc máy đã bị hư hỏng nặng trong vụ nổ. Muốn sửa cũng không biết đến bao giờ mới xong, mà Yvaine vẫn đang hôn mê… Cho nên, chúng ta không cách nào tìm ra công thức của loại thuốc đó a! Chú thích: 1/ Phá phủ trầm chu: đập nồi dìm thuyền (quyết đánh đến cùng). Thành ngữ này dựa theo điển tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT