Dịch: Tiểu Băng

Thực hiện bước nhảy không gian!

Đây là vũ khí hủy diệt sau cùng của nhân loại để đi vào trong vũ trụ, có thể nói rằng, khoa học kỹ thuật thứ này sử dụng còn có giá trị hơn cả giá trị của loài người thế hệ mới. Không có kỹ thuật này, nhân loại đã không còn tồn tại nổi từ lâu, đừng nói chi tới việc có loài người thế hệ mới.

Đương nhiên, không có khoa học kỹ thuật này, địa cầu của nhân loại cũng sẽ không bị mảnh vỡ nơ-tron công kích, như vậy nhân loại vẫn sống yên ổn ở địa cầu hay không, đây là vấn đề con gà có trước hay quả trứng có trước, nên tạm thời không bàn tới.

Nói tóm lại, động cơ thực hiện bước nhảy không gian là vũ khí mạnh nhất hiện giờ của nhân loại, có bảo là sợi dây sinh tồn của nhân loại cũng còn chưa đủ. Thử nghĩ xem, vũ trụ lớn như vậy, to tới mức không thể tưởng tượng nổi, với diện tích ‘nhỏ bé’ của tàu Hy Vọng, làm sao có thể đi lại trong vũ trụ cả vạn năm? Chuyện này tốt nhất là khỏi cần nghĩ. Không nhìn thấy mẫu hạm phế tích của văn minh ngoài hành tinh, nhìn chẳng khác gì một hành tinh nhỏ kia sao? Trên thực tế, hầu như tất cả mẫu hạm của các nền văn minh vũ trụ cấp hai cấp ba, đều có kích thước như một tiểu hành tinh, vũ trụ quá lớn khiến bọn họ không thể không như thế, nếu không, các nền văn minh làm sao sinh tồn cả mấy trăm ngàn năm ánh sáng trong vũ trụ trống vắng vô biên?

Nhưng tàu Hy Vọng lại không chuẩn bị điểm này, nói một cách đơn giản, quan điểm cấu tạo của tàu Hy Vọng là dùng hệ thống phản trọng lực và động cơ thực hiện bước nhảy không gian để phi thuyền đi thăm dò không gian khác một cách ngẫu nhiên, nên mục đích ban đầu khi chế tạo hai chiếc tàu Noah không phải là làm thành mẫu hạm, làm thành thành lũy cuối cùng của nhân loại gì gì đó, nếu không thì chúng đã chả nhỏ như thế.

Nếu đã không thể thực hiện bước nhảy không gian, tàu Hy Vọng không còn là văn minh vũ trụ cấp hai, thậm chí văn minh vũ trụ cấp một đỉnh phong cũng còn không tới!

Mà chỉ là một cái quan tài bằng kim loại có thể di chuyển và sinh tồn cả trăm năm trong vũ trụ mà thôi!

"Thôi rồi!"

Hai chữ này cùng xuất hiện trong đầu tất cả mọi người. Trong số những người biết rõ tình hình cụ thể, hơn một nửa ngay tức khắc sợ tới mặt trắng bệch, gần một nửa còn lại thì đỏ bừng mặt lên, không ngừng cố gắng nghiệm chứng cái gì đó.

Rất nhanh, nhờ có sự trợ giúp của hệ thống trí tuệ nhân tạo, hơn mười giây sau, tất cả thông số nghiệm chứng đều đã cho ra kết quả. Quả thực động cơ thực hiện bước nhảy không gian không còn sử dụng được nữa, tất cả động cơ để thực hiện bước nhảy không gian đều tắt ngúm, thậm chí ngay cả việc truyền năng lượng vào cũng không làm được.

Còn chuyện sự cố này là do chính bản thân động cơ thực hiện bước nhảy không gian xảy ra vấn đề, hay vì tinh vực này bị ác ma hóa, hay do zero giở trò thì không ai biết. Chỉ là ngay cả lý do vì sao động cơ thực hiện bước nhảy không gian không hoạt động còn không biết, nhân loại có muốn sửa cũng không biết phải sửa thế nào.

"Kiểm tra lại lần nữa..." Minh Chi Khiết lập tức nói với những nhân viên công tác trong phòng lái: "Lập tức phong tỏa tin tức, không để tin tức về động cơ thực hiện bước nhảy không gian lọt ra ngoài, đồng thời liên hệ với các nhà khoa học và nhân viên kỹ thuật có liên quan tới động cơ thực hiện bước nhảy không gian và du hành vũ trụ... không, không kịp nữa, nhắn vào máy truyền tin hoặc máy tính tại nhà của họ, kết nối vào trang web mật của chính phủ trong máy tính trung ương, trao đổi tin tức này với họ, hỏi bọn họ xem bây giờ nên làm gì!"

Minh Chi Khiết đúng là người quả quyết. Trong khi tất cả mọi người vẫn còn tái mặt, đờ người ra, thì cô đã lên tiếng. Trong lúc nhất thời, người chung quanh đều không phản ứng kịp, cứ ngỡ như mình vừa nghe thấy Diêu Nguyên ra lệnh, lập tức cả phòng lái bối rối, nhưng vẫn thực hiện mệnh lệnh của Minh Chi Khiết.

Cả mấy giây sau, mọi người mới hồi thần, ý thức được người mới ra lệnh vừa rồi là Minh Chi Khiết chứ không phải Diêu Nguyên... Sao cô gái này lại có thể đảm đương quả quyết như thế?

Nhưng dù thế nào, thì sau đó, từ tinh cầu có sinh mệnh đã có mấy chiếc chiến hạm vận tải bay lên, bay về phía tàu Hy Vọng, sau lưng chúng, những chiến hạm vận tải khác cũng lần lượt bay lên, bay cùng còn có mấy chiếc chiến cơ vũ trụ số 1 đi theo hộ vệ, xem ra hành động cứu viện đã sắp hoàn thành, nhưng tàu Hy Vọng... lại không thể rời tinh vực được!

“Không làm được. Ngay cả nguyên lý hoạt động của động cơ thực hiện bước nhảy không gian, thậm chí lý luận của nó tôi còn không biết, làm sao mà sửa?"

Trên màn hình, một nhà khoa học tóc hoa râm lắc đầu, nói với sắc mặt tái nhợt: "Chúng tôi đã xem bản thiết kế động cơ thực hiện bước nhảy không gian, cũng đã tới coi thực tế mấy lần, kết cấu rất đơn giản, nhìn chỉ là một số thứ như mạch điện và dây điện mà thôi, nhưng rõ ràng lại có thể tải một vật thể cực nặng như tàu Hy Vọng thực hiện bước nhảy không gian mấy nghìn năm ánh sáng, quả thực là chuyện không thể nào... Nếu nó bị hỏng thật, trừ phi chúng tôi chiếu theo bản thiết kế chế tạo một cái khác, bằng không cơ bản là không có khả năng sửa chữa hay tái sử dụng được!"

"Là tiến sĩ Ba Đa Duy Kỳ của Liên bang Nga đúng không?" Minh Chi Khiết nhìn tên và chức vụ ở dưới màn ảnh, lắc đầu nói: "Chúng ta không có thời gian chế tạo động cơ khác, hơn nữa muốn chế tạo một vật quan trọng như vậy, nhất định phải cho dừng hệ thống năng lượng của tàu Hy Vọng, mà bây giờ chúng ta có thể dừng được à? Nếu cho dừng chính là hủy diệt... Cho nên, có cách nào khác nữa không? Các vị?"

Một nữ khoa học trung niên khác lên tiếng: "Trưởng đoàn tinh tế, tôi nghĩ tôi có thể trả lời câu hỏi này của cô... Nếu động cơ thực hiện bước nhảy không gian thật sự xuất hiện vấn đề, vậy tôi có thể vô cùng khẳng định nói với cô rằng, nhân loại chúng ta thế là chấm dứt. Chúng ta không còn cách nào có thể rời khỏi tinh hệ này nữa, theo bản đồ tinh hệ chúng tôi có được.

Tinh hệ cách đây gần nhất là cách chừng 6 năm ánh sáng, nếu chiếu theo tốc độ di chuyển lớn nhất chúng ta có hiện giờ, dùng cả thiết bị đẩy hạt... thì chừng cần hơn năm trăm năm mới tới. Trong khi đó, không gian dự trữ của tàu Hy Vọng tối đa chỉ có thể giúp chúng ta sinh tồn trong vũ trụ chừng một trăm năm mà thôi."

"..Nếu tôi sử dụng những phi thuyền người ngoài hành tinh kia thì sao?"

Lúc này, có một giọng nam gia nhập vào trong màn hình, giọng nói này chính là của Diêu Nguyên, ông nói: "Vất vả cho cô rồi, Minh Chi Khiết, nãy giờ cô đã làm rất tốt, giờ giao lại cho tôi giải quyết."

Minh Chi Khiết sửng sốt, sau đó vẻ mặt như trút được gánh nặng, vừa cười vừa nói: "Ừ, Tổng Thống trở về thì tốt rồi."

Nữ khoa học kia nói ngay: "Tổng Thống, anh về rồi... Nếu là anh, vậy hẳn anh đã hiểu tình hình tôi đang nói? Theo thiết kế ban đầu của Tàu Hy Vọng, mục đích chính của nó không phải là phi thuyền hay mẫu hạm cỡ lớn chuyên dụng để xuyên qua tinh hệ, nên nếu nó không còn hệ thống xuyên không gian… vậy thì loài người vậy là chấm dứt."

Giọng nói nghiêm túc của Diêu Nguyên tiếp tục vang lên: "Cho nên tôi mới hỏi... Nếu sử dụng phi thuyền của những tộc phụ thuộc kia thì sao? Trên những phi thuyền đó giờ chẳng còn bao nhiêu người ngoài hành tinh nữa, có rất nhiều chỗ trống. Nếu dùng những chỗ trống đó chứa nước và các loại vật tư thì sao? Nếu làm vậy, chúng ta có cơ hội tới tinh hệ khác hay không?"

Một nam nhân trung niên đột ngột xen vào: "Tổng Thống, vấn đề này cần phải có sự thống kê tính toán về mặt toán học. Tuy chưa có con số cụ thể, nhưng tôi có thể khẳng định với ngài là… không thể! Vì nhân loại chúng ta không có thứ mà phim ảnh gọi là trang bị ngủ đông kia. Nói cách khác, trong quá trình di chuyển mấy trăm năm này, nhân loại chúng ta vẫn sinh tồn theo đúng hình thái xã hội của mình, nên tôi muốn hỏi một vấn đề quan trọng nhất... chính là đời sau của chúng ta phải làm như thế nào? Kế hoạch hoá gia đình à? Nếu vậy, khi thế hệ loài người thế hệ mới chúng ta đều chết hết, lúc tới được cái tinh hệ đó, nhân loại chúng ta đã trở nên suy yếu rồi! "

"Huống hồ... bây giờ chúng ta cũng không có thời gian đi tìm cho đủ vật tư để nhồi vào những chiếc phi thuyền phụ thuộc đó."

Ý này mới là ý chính nhỉ? Diêu Nguyên cười khổ, trên thực tế, nếu quả thật đã đến mức bất đắc dĩ, thì dùng các phi thuyền của các tộc phụ thuộc này để vận chuyển bình thường hẳn là cũng được, vì nhân loại chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết, nhất định sẽ nghiên cứu ra hệ thống ngủ đông, như vậy, nói không chừng trong phần lớn thời gian của mấy trăm năm di chuyển kia, nhân loại đều đang ngủ đông, nhưng bây giờ...

"Tổng Thống, tôi cảm thấy chúng ta đang tự gò bó suy nghĩ của mình. Có lẽ có một cách có thể giúp vượt qua khoảng cách."

Lúc này, một âm thanh vang lên, là Nhậm Đào đang ở trong trung tâm kiểm soát không lưu. Hắn không cần chờ Diêu Nguyên hỏi, đã nói ngay: "Ngoài thực hiện bước nhảy không gian..., Chúng ta còn có thể sử dụng kỹ thuật vận chuyển theo đường cong."

Diêu Nguyên vốn đang vui vẻ, nghe vậy thì trở nên hơi uể oải: "Kỹ thuật vận chuyển theo đường cong của chúng ta vẫn còn đang trong nghiên cứu, nó là kỹ thuật của văn minh vũ trụ cấp ba, hiện giờ chúng ta muốn tìm hiểu nó cũng vô cùng khó khăn, khoa học kỹ thuật chúng ta có hiện giờ chưa đủ để phi thuyền tiến hành di chuyển theo đường cong..."

"Chúng ta không thể, nhưng bọn họ thì có thể..." Nhậm Đào nói với giọng khẳng định: "Tôi nhớ bản thân vận chuyển theo đường cong không phải mang ý là phi thuyền vận chuyển, hay phi thuyền vượt qua tốc độ ánh sáng, mà là sử dụng sử dụng một cách thức đặc biệt nào đó khiến độ cong không gian ở phía trước phi thuyền sinh ra biến hóa, dùng lực không gian để đẩy về phía trước, sau đó sử dụng kỹ xảo vượt qua tốc độ ánh sáng để vượt qua vách ngăn không gian!"

Lúc này, nhiều nhà khoa học chịu trách nhiệm kỹ thuật vận chuyển theo đường cong đều gật đầu, một người trong bọn họ lên tiếng: “Không sai, kỹ thuật vận chuyển theo đường cong đúng là giống như cậu nói.”

"Như vậy là được rồi." Nhậm Đào nói: "Hiện giờ đang có bốn chiếc phi thuyền vũ trụ của các chủng tộc phụ thuộc, nói bọn họ cho hai chiếc đi kèm hai bên của tàu Hy Vọng, để tàu Hy Vọng đi ở giữa, sau đó bảo cả bốn phi thuyền vũ trụ đó đều sử dụng kỹ thuật vận chuyển theo đường cong, như thế, tàu Hy Vọng cũng sẽ được kéo theo vào trong không gian. Vì như thế có nghĩa chúng ta và bốn phi thuyền vũ trụ này đều vận chuyển trong cùng một không gian vũ trụ, mà bản thân không gian này lại vận chuyển theo tỉ lệ đường cong, nên dù chúng ta không vận chuyển theo đường cong, thì cũng chẳng khác gì đang làm chuyện ấy! Tôi nghĩ, đây chính là bí mật vận chuyển theo đường cong tập thể của những cái hạm đội ngoài hành tinh kia. Không phải mỗi một phi thuyền vũ trụ đều phải tự mình hình thành một khối không gian về phía trước, mà là nhiều phi thuyền vũ trụ cùng tạo ra một khối không gian chuyển động cỡ lớn, và trong không gian này chính là phi thuyền, hẳn là bọn họ còn có thể trao đổi thông tin qua lại với nhau nữa."

Hắn vừa nói xong, những nhà khoa học đều ngẩn ra, một hồi sau thì quay qua rì rầm thảo luận với nhau. Những nhà khoa học này đều đã bị lập luận của Nhậm Đào làm cho choáng váng... Đọc bản dịch sớm nhất tại reader của Bạch Ngọc Sách. Đúng vậy, đây là cách duy nhất có thể giải thích việc nhiều phi thuyền vũ trụ có thể cùng đi tới một nơi nào đó trong vũ trụ, nếu không, khi khi bắt đầu vận chuyển theo đường cong, không còn liên lạc được với bên ngoài, lỡ bị tụt lại phía sau thì làm sao?

Diêu Nguyên vận chuyển kỹ năng người suy nghĩ tới cực hạn, chỉ sau chừng năm giây, ông đã quyết định xong: "Vậy sử dụng kỹ thuật vận chuyển theo đường cong... Gọi Lam 6 tới đây. Không phải anh ta rất thích thực hiện chức trách của mình à?"

"Giờ chính là lúc anh ta nên ra sân!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play