“Là tia sáng thôi miên, còn là thôi miên sâu. Đến nay vẫn còn hơn một trăm bốn mươi người còn đang bị thôi miên, chưa tỉnh lại.”
Trong Noah số 1, viện quân y, quân y Dương Vân Tứ khoanh tay nói với lãnh đạo cao cấp của con tàu.
Giới lãnh đạo cao cấp của Noah số 1 đương nhiên bao gồm cả hạm trưởng Norton Marshall. Từ sau khi bạch tuộc ngoài hành tinh xuất hiện với số lượng lớn đến lúc này mới chỉ có hai ngày, vậy mà Norton Marshall lại cứ như già hẳn thêm mười tuổi. Dù lúc đầu nghe tin Noah số 1 bị mất tích một số người, ông cũng chưa từng tiều tụy như vậy.
Norton Marshall hỏi ngay: “Chuyện cơ chế gì gì đó của thôi miên, là chuyện các nhà khoa học và bác sĩ các anh cần phải suy nghĩ, tôi chỉ muốn biết hai chuyện. Một, loại thôi miên này có giải được không? Hai, có cách nào phòng ngự không để nó ảnh hưởng hay không? Tôi chỉ cần biết vậy thôi!”
Dương Vân Tứ khoát tay, vẻ bất đắc dĩ: “Không có cách nào cả. Hạm trưởng, dù anh nói như vậy, nhưng chúng tôi chỉ suy đoán đó là thôi miên mà thôi. Hơn nữa nói lời khó nghe… hiểu biết của chúng ta về thôi miên là rất ít, chỉ biết đây là một dạng ám thị tâm lý, nhưng dù có là mức độ ám thị tâm lý mạnh nhất thì cũng không thể làm được cỡ chuyện mà đám bạch tuộc ngoài hành tinh kia làm. Anh nghĩ đây là phim ảnh hay là tiểu thuyết? Đây là thế giới thật đó! Cơ bản là chưa từng nghe có loại thôi miên như thế này bao giờ cả!”
“Nói cách khác… là khó mà giải được?” Áo Đức Tu Tư đứng sau lưng hạm trưởng đột ngột lên tiếng.
Dương Vân Tứ lắc đầu, rồi gật đầu: “Cũng không thể nói là không thể giải được, nhưng ít nhất hơn một trăm bốn mươi người này thì hầu như chịu thua. Theo những gì tôi biết, thay vì bảo bọn họ bị thôi miên thì bảo rằng họ bị điên còn chính xác hơn. Bệnh tình của bọn họ bây giờ gần như giống hệt với bệnh nhân tâm thần ở trên địa cầu của chúng ta, hơn nữa còn không phải là bệnh nhân tâm thần bình thường, mà là loại bệnh nhân tâm thần loại bạo lực nguy hiểm nhất. Điều này rất nguy hiểm.”
“Nhưng mà nói tới phòng ngừa trò thôi miên tâm lý của bạch tuộc ngoài hành tinh, thật ra tôi lại có một ý tưởng.”
Câu trước nói vậy thì cũng đành thôi, nhưng tới câu sau lại khiến mọi người ở đó đều phấn chấn. Norton Marshall hỏi ngay: “Ý anh là gì? Anh có cách đối phó đám bạch tuộc đó?”
Dương Vân Tứ nói thẳng: “Gọi là đối phó bạch tuộc cũng không đúng lắm, nhưng mà cũng có thể thử xem. Theo kiến thức y học của chúng ta, và kiến thức về các loại thôi miên của con người, thì thật ra thôi miên cũng chỉ chia làm mấy loại là thôi miên bằng âm thanh, bằng ánh sáng, bằng mùi vị, bằng ám thị ngôn ngữ và ám thị hành vi mà thôi. Nhưng nói ngắn gọn, những hình thức ám thị này đều có một số điểm then chốt, chính là phải gây ảnh hưởng, tác động thông qua năm loại giác quan của con người. Hình như đám bạch tuộc kia đã sử dụng một dạng phương thức truyền thông tin nào đó, nhờ sự chấn động trong không khí để tạo nên thôi miên. Chúng ta cần phải nhìn, nghe, ngửi, chạm, nếm thì mới bị thôi miên.”
Dương Vân Tử nói tới đây, Áo Đức Tu Tư như đã hiểu ra gì đó, bật thốt: “Ý của anh là chỉ cần hoàn toàn bịt kín tất cả các khả năng tiếp xúc với bạch tuộc ngoài hành tinh là được đúng không? Nếu vậy, thì quả thật là có khả năng làm được…”
Những người xung quanh còn chưa hiểu kịp, Norton Marshall đã hỏi ngay: “Nghĩa là sao? Nếu hoàn toàn bịt kín tất cả, làm sao chúng ta phát hiện ra bạch tuộc?”
“Quá dễ, dùng tia hồng ngoại…”
Theo ý của Áo Đức Tu Tư và Dương Vân Tứ, trang phục du hành vũ trụ được sửa chữa lại, khiến người mặc chúng trong bất kì tình huống nào cũng không thể tiếp xúc gì được với bên ngoài, kể cả nghe âm thanh, sờ chạm, đồng thời chỗ vốn ban đầu là cái mặt để nhìn ra ngoài thì nay được cải tạo thành một màn hình xoay mặt vào trong. Trên màn hình hiển thị mức nhiệt độ chênh lệch với bên ngoài và con mắt bằng tia hồng ngoại. Thật ra, ở dưới mặt đất, nhìn bằng tia hồng ngoại còn hiệu quả hơn là dùng con mắt của con người.
Cho nên, suốt mấy ngày tiếp đó, đa phần nhân viên đều khẩn cấp làm công việc cải tạo, đưa ra một mớ trang phục du hành vũ trụ dùng tia hồng ngoại kiểu mới, đồng thời chọn ra năm binh sĩ mũ nồi xanh để tiến hành thực nghiệm. Bọn họ mặc trang phục mới rời khỏi Noah số 1, đi sâu xuống lòng đất.
Khoảng chín tiếng đồng hồ sau, chỉ còn một binh sĩ quay trở về Noah số 1…
Thực nghiệm thất bại.
Sau khi năm binh sĩ đi xuống dưới lòng đất, họ nhanh chóng phát hiện ra con mắt nhìn bằng tia hồng ngoại phát hiện được cảm ứng nhiệt độ còn lưu lại, họ càng kinh ngạc hơn khi phát hiện ra rằng, trong không trung ngoài vết tích nhiệt độ của bạch tuộc ngoài hành tinh còn có rất nhiều vết tích hoạt động của con người. Điều này quả thực làm người ta kinh ngạc, sao có thể như vậy được? Chẳng lẽ có con người miễn dịch được thôi miên của bạch tuộc ngoài hành tinh, sống được ở bên ngoài này? Hay đó là những vật thể sống ngoài hành tinh có hình dạng con người?
Năm người tiếp tục xuống sâu hơn. Càng đi sâu xuống dưới lòng đất, nhiệt độ còn sót lại trong không khí mà họ cảm ứng được càng lúc càng dày đặc, cuối cùng, sau đó không lâu, năm binh sĩ chẳng những phát hiện được bạch tuộc ngoài hành tinh, mà còn nhìn thấy chúng đang tụ lại trong một cái hố to, nhìn sơ sơ ít nhất có cả mấy trăm con, hơn nữa, điều làm các binh sĩ cảm thấy kinh sợ chính là họ quả nhiên còn phát hiện trong số mấy trăm con bạch tuộc ngoài hành tinh này có mấy chục sinh vật sống hình dạng con người, hơn nữa điều kinh khủng nhất là nhiệt lượng cảm ứng được ở phần đầu của sinh vật này rất quỷ dị, nói đơn giản thì… giống như có một con bạch tuộc đang ở trong đầu của họ, bởi vì còn mơ hồ nhìn thấy xúc tu của chúng nó!
Chẳng lẽ... Những con bạch tuộc này sau khi ăn não của người ta, còn có thể khống chế thân thể của họ di chuyển như một sinh vật sống?
Nếu vậy thì thật là làm người ta phải sợ run!
Năm người định quay về Noah số 1, bởi vì đã đạt được mục đích thực nghiệm lần này. Dùng con mắt hồng ngoại quả nhiên không sợ bị thôi miên, không chỉ có thể phát hiện chỗ đám bạch tuộc ngoài hành tinh, mà còn không bị chúng thôi miên làm mình tự hại mình. Hiệu quả như vậy là đủ rồi, chí ít giúp con người không đến nỗi không có khả năng trả đũa.
Nhưng ngay lúc ấy, mấy con con bạch tuộc bỗng chuyển động. Không phải là di động về phía bọn họ, mà dùng một cách thức đặc thù nào đó, chúng sắp hàng ngay giữa không trung, thoạt nhìn giống như một dạng sắp thành hình gì đó, vừa hơi giống hình ảnh, vừa hơi giống chữ viết...
"... Sau đó, bốn người đi với tôi đều phát điên, cứ thế cởi đồ du hành ra, nhảy vào giữa đống bạch tuộc, chỉ có một mình tôi chạy trốn trở về."
Đây là lời kể của thành viên mũ nồi xanh duy nhất còn sống sót. Sau khi trở lại Noah số 1, anh ta lập tức bị khống chế nghiêm ngặt. Từ bằng chứng sống là anh ta, kết hợp với tin tức ghi nhận từ trong đồ du hành của anh ta đã chứng minh anh ta nói không sai. Ngoài anh ta, bốn người kia đều tự cởi đồ của mình ra, tự chạy vào trong đống bạch tuộc.
Nhưng vấn đề là tại sao chỉ có bốn người? Kể cả người này cũng phải bị thôi miên mới đúng chứ? Không lẽ bạch tuộc ngoài hành tinh tốt bụng để cho một người trở về báo tin? Hay người này cũng đã bị thôi miên rồi? Anh ta được chúng cố tình cho về để nằm vùng? Hay là... người này có điểm đặc biệt gì đó, giúp anh ta miễn dịch với sự thôi miên của bạch tuộc?
Nói chung, thành viên mũ nồi xanh này đã mang về rất nhiều vấn đề, trong đó cái quan trọng nhất là mấy trăm con bạch tuộc kia tụ tập lại với nhau, và những sinh vật con người bị chúng khống chế. Họ thật sự chỉ còn có cái xác người, còn bên trong đã bị chúng thôi miên khống chế cơ thể hoạt động? Họ có còn được tính là con người hay không?
Ngày hôm sau, thiết bị quan sát tại hơn mười điểm trạm gác bên ngoài Noah số 1 bị sinh vật lạ công kích, đồng thời gần như là không truyền về được hình ảnh tin tức gì, khiến Noah số 1 không biết sinh vật đó rốt cuộc là cái gì.
Nhưng khả năng rất lớn là đã xác định được những sinh vật này rốt cuộc là cái gì rồi...
Từ sau khi binh sĩ mũ nồi xanh kia quay về, lãnh đạo cấp cao đã phái người đi xem xét những binh sĩ tử vong ở những điểm phòng ngự kia. Song kinh ngạc thay, thi thể của tất cả những binh sĩ ấy đều biến mất, hơn nữa theo xem xét hiện trường thì cũng không giống là bị dã thú ngoài hành tinh tập kích.
"Nói cách khác, rất có khả năng những sinh vật tập kích thiết bị quan sát bên ngoài Noah số 1... chính là những người đã bị ăn não?" Norton Marshall xanh mặt hỏi.
Một nhà khoa học có mặt ở hiện trường nói ngay: "Chuyện đó là không thể nào! Hạm trưởng, bị thôi miên tôi hiểu, bị ăn não tôi cũng hiểu được, nhưng mà con người sau khi bị ăn não rồi làm sao còn khống chế thân thể được? Chuyện này rất khó tin! Bạch tuộc đó làm sao dùng thôi miên để khống chế được cơ thể không có não? Ngài cảm thấy chuyện này có khả năng không?"
Không chỉ người này, những nhân viên xung quanh cũng gật đầu đồng tình với quan điểm trên. Norton Marshall hỏi ngược lại: "Vậy thì là con gì phá hủy thiết bị của chúng ta? Làm sao chúng biết vị trí lắp đặt của chúng ta? Các người đừng nói với tôi là dã thú bình thường cũng biết thiết bị chúng ta giấu ở trong khe đá!"
Hiện trường liền im bặt. Norton Marshall quay qua hỏi Dương Vân Tứ: "Tổ chăm sóc chữa bệnh thế nào rồi? Có cách giải quyết thôi miên chưa? Cả thành viên mũ nồi xanh trở về kia nữa, rốt cuộc anh ta có bị thôi miên không?"
Dương Vân Tứ đáp: "Tổ chúng tôi không phát hiện được tinh thần anh ta có gì dị thường hết. Ngoài việc có hơi kinh sợ thì tất cả đều bình thường, nên chúng tôi không cho là anh ta bị thôi miên... cách giải quyết cũng chưa có, nhưng chúng tôi tìm ra được điểm khác biệt của người này với bốn người còn lại."
Ai nấy sửng sốt, Norton Marshall hỏi ngay: "Là cái gì? Chỗ khác biệt là cái gì?"
"Anh ta từng bị nhiễm bệnh độc thần bí. Cơ thể từng bị nóng rần lên, là một trong số ít người trúng phải bệnh độc thần bí mà còn sống sót, giống như tôi..."
Trong lúc lãnh đạo cấp cao Noah số 1 còn đang ở trong phòng họp thảo luận, thì mắt của mấy thành viên trong trung tâm quản lý chợt dại ra. Họ đứng dậy, từ từ đi về phía Noah số 1, hướng về phía … lối ra vào lớn nhất của Noah số 1!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT