Hôm nay là ngày thứ tư sau vụ nhảy ca-bin đầu tiên. So với cuộc sống bình thường và trật tự của người dân, những người biết sự tình lúc này như đang sống trong dầu sôi lửa bỏng, không có sự trừng phạt nào tàn khốc hơn sự trừng phạt này. Mỗi ngày đều thấp thỏm lo lắng, lo sợ sẽ có người ngoài hành tinh đột nhập vào tàu Hi Vọng.

Cũng may bốn ngày đã trôi qua nhưng người ngoài hành tinh vẫn không hề có hành động gì. Trong tàu Hi Vọng vẫn yên tĩnh, mặc dù nỗi sợ hãi vẫn tồn tại nhưng điều này cũng làm cho phần lớn mọi người có thể thở phào nhẹ nhõm.

Một buổi sáng sớm, Diêu Nguyên tỉnh lại từ tiếng gõ cửa, anh giơ tay lên một cách vô thức và cố nhấn công tắc nguồn ở cạnh giường, nhưng vừa giơ tay lên thì nhớ ra mình đang ngủ trong phòng của thuyền trưởng, vì vậy anh trực tiếp ngồi dậy nói: “Mời vào!”

Vài giây sau, Vương Quang Chính từ bên ngoài đi vô, anh thấy Diêu Nguyên trong túi quân dụng đang từ từ chui ra, anh thở dài nói: “Ngày mai để tôi gác đêm cho, anh nên về tắm rửa và ngủ một giấc đi.”

Diêu Nguyên lắc đầu nói: “Không được, để tôi đến gác đêm, tôi có khả năng dự đoán, có thể cảm giác trước được nguy hiểm, còn anh thì không được. Vì vậy chương trình tự hủy lần đầu tiên nhất định phải do tôi làm.”

Vương Quang Chính lại thở dài một tiếng nhưng không phản bác lời Diêu Nguyên mà anh chỉ kéo chiếc ghế đến rồi ngồi xuống nói: “Công việc tuần tra buổi sáng đã kết thúc, không có bất kỳ điều bất thường nào. Sự vận hành trong nội bộ tàu Hi Vọng vẫn không thay đổi, tất cả năng lượng và máy móc đều vận hành rất tốt, những điều này không cần nói nhiều, lớp che bên ngoài cũng vận hành bình thường. Chỉ cần việc giải thích khoa học của sáng thể lạp tử không sai thì tôi dám khẳng định tuyệt đối không có bất kỳ tin tức nào được truyền ra ngoài. Những việc này anh cứ yên tâm.”

Diêu Nguyên đang rửa mặt trong nhà vệ sinh trong phòng của thuyền trưởng. Sau khi rửa mặt, anh ngồi xuống băng ghế dài nói: “Anh làm việc lẽ nào tôi còn không yên tâm hay sao? Không có vấn đề gì thì tốt, nhưng không nên để những người ngoài hành tinh đó còn chần chờ không tiến, kết quả chúng ta ngược lại sẽ bị xảy ra sơ suất, đây mới thật sự là chết oan uổng. Waal thì sao? Vẫn buồn ngủ à?”

Vương Quang Chính đã không chỉ là thở dài nữa rồi, mặt anh giờ đây toàn là sự sầu khổ, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Đúng vậy, năng lực dự đoán bị lạm dụng mặc dù cái giá phải trả không lớn nhưng ngày nào cũng buồn ngủ, bản thân không kiểm tra ra được có điều gì bất ổn. Ài… Cô nương đáng thương này, những ngày này cô ấy chắc là có tội nhiều nhất rồi.”

Hai người lập tức trầm mặc một hồi, sau một lúc lâu hai người chưa kịp lên tiếng thì tiếng gõ cửa phòng thuyền trưởng truyền đến, Diêu Nguyền mời người gõ cửa vào, Thích Hiểu Điểu vừa ngáp vừa đi vào.

“Vẫn chưa liên lạc được với ZERO, từ phương diện thời gian mà nói, ít nhất còn cần mười đến mười lăm ngày cô ấy mới xuất hiện, nhưng tôi theo sự dặn dò của anh mỗi ngày đều thức từ đêm đến rạng sáng, sợ cô ấy xuất hiện không thấy tôi, vì vậy điện thoại tôi cũng không dám tắt máy.” - Thích Hiểu Điểu cũng không khách sáo, tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống, vừa ngáp vừa nói.

Diêu Nguyên cũng biết Thích Hiểu Điểu thật sự cố gắng, vì ZERO đó thật sự xuất thần nhập quỷ, không ai biết nó rốt cuộc đang ở đâu. Đây đúng là chuyện không thể làm gì được, nhưng mà Diêu Nguyên cũng không trách cô về phương diện này, chỉ là anh đột nhiên nói: “Nếu cô đã qua đây sớm như vậy, tôi có một vài chuyện cần nhờ cô điều tra giúp tôi. Cô cảm thấy văn minh người ngoài hành tinh ở bên ngoài tàu vũ trụ, mục đích của bọn họ là ở đâu, liệu có phải là vị trí số một của Noah?”

Thích Hiểu Điểu sửng người, cô ngồi thẳng người nói: “Sao anh lại nghĩ như vậy? Trình độ công nghệ nhìn từ bên ngoài của văn minh ngoài hành tinh này ít nhất phải là mức độ của cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ năm. Đừng nói những thứ bên cạnh, nói về hành tinh mà chúng ta đang ở đi, có rất nhiều hành tinh loại địa và hành tinh khí, đây đều là tài nguyên quý giá, sao mục đích của chúng lại không ở đây chứ?”

Diêu Nguyên vội vàng nhấn cái nút trên bàn làm việc, đột nhiên một bản đồ sao xuất hiện ở trên tường cuối phòng thuyền trưởng, nó là bản đồ các chòm sao của thiên hà và các chòm sao xung quanh tàu Hi Vọng, hơn nữa trên bản đồ còn có những đốm sáng đỏ biểu thị các hệ sao. Đó có thể là vị trí của Noah số một được mô phỏng bởi máy tính trung tâm, cũng là điểm đích cuối cùng trong năm lần liên tiếp chuyển tiếp không gian của tàu Hi Vọng.

“Thich Hiểu Điểu, cô xem, đây là tất cả vị trí của Noah số một mà chúng ta đoán ra được tại thời điểm này…mấy vị trí có khả năng, cô cũng biết rồi đúng không? Tầm quan trọng của vị trí của hằng tinh trong vũ trụ, có thể nói mặc dù đạt đến nền văn minh vũ trụ cao nhất của stargate, bọn chúng vẫn ỷ vào con đường do hằng tinh lộ ra để tiến hành di chuyển.” - Diêu Nguyên vừa chỉ trên bản đồ vừa nói.

Thích Hiểu Điểu gật đầu hiểu rõ.

Trên thực tế, nội dung của bộ phận này được ghi lại trong thông tin được truyền bởi thương nhân nước ngoài, đó là những ghi chép kỹ càng sự di chuyển trong văn minh vũ trụ.

Thông tin của phương diện này, văn minh loài người hoàn toàn không biết gì cả, dù sao điểm khởi nguồn của văn minh loài người quả thật quá thấp, những nơi thực hiện cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ ba, thậm chí còn không ra khỏi hành tinh của mình. Cực đoan mà nói, đến phạm vi của hành tinh mẹ cũng không ra khỏi, chỉ có thể xem như văn minh nguyên thủy, đến nền văn minh vũ trụ cơ bản nhất cũng không phải, vì vậy căn bản không thể biết những kiến thức cơ bản về sự di chuyển trong vũ trụ.

Nên biết rằng vũ trụ thật sự rất lớn, mặc dù là hằng tinh hay các tinh thể khác được quan sát bởi các máy móc và thiết bị, muốn đi đến đó với tốc độ ánh sáng cũng phải cần đến mười năm, trăm năm hay ngàn năm hay thậm chí là đến vạn năm. Kích thước như vậy căn bản là một vật không thể tưởng tượng được. Nhưng đối với văn minh vũ trụ mà nói, muốn từ một hành tinh này đến một hành tinh khác hoàn toàn không giống như đi du lịch hay đi dạo ở tinh cầu, chỉ cần đi đúng hướng, còn đi đến nơi chẳng qua là vấn đề thời gian. Ở trong vũ trụ hoàn toàn không thể, điểm đơn giản nhất là cô phải làm sao xác định được vị trí của điểm đến?

Để bàn về vị trí này, đầu tiên điều cần thiết thật ra là một vật tham khảo, ví dụ cô có thể nói trái táo ở trên bàn, vậy thì so với trái táo, cái bàn là vật tham khảo, cô cũng có thể nói đông tây nam bắc, vậy so với các phương ấy, địa cầu là một vật tham khảo, vậy thì đối với vũ trụ thì sao? Cô không thể cứ chỉ vào một lỗ hổng, nói đây là vật tham khảo được đúng không? Hơn nữa vì quan hệ khoảng cách, một khi khoảng cách vượt qua mức nhất định, vậy ở ngoài hằng tinh, các tinh thể khác thuộc vật không thể quan sát, ví dụ không gian vũ trụ cách xa địa cầu nhất, thứ duy nhất có thể quan sát được là mặt trời, tinh thể Địa Cầu đã không thể phát sáng cũng không thể phát ra bất kỳ bức xạ nào rõ ràng. Đối với vũ trụ mà nói, nó thật ra là một tảng đá không thể nhìn thấy được thôi.

Chính vì như thế, muốn tiến hành di chuyển trong vũ trụ, điểm mấu chốt hàng đầu là bản đồ, mà những thứ tạo thành bản đồ chính là các hằng tinh, bọn chúng liên kết với nhau thành tinh lộ, nhưng đối với văn minh vũ trụ mà nói, di chuyển chỉ có thể từ tất cả hệ sao của hằng tinh này, đến các hệ sao của hằng tinh khác. Dùng một kiểu nhảy như vậy để di chuyển tuyệt đối không thể từ lỗ trống này đến lỗ trống khác. Hậu quả duy nhất khi làm vậy là đánh mất phương hướng, khả năng cuối cùng là bị chôn vùi trong vũ trụ đen kịt ấy.

Mặt khác, so với văn minh vũ trụ không nắm rõ kỹ thuật định hướng mà nói, từ hành tinh này đến hằng tinh khác phải tốn thời gian là mấy trăm đời người, nền văn minh vũ trụ cấp ba với kỹ thuật điều hướng thì thời gian cần bỏ ra chỉ còn tính năm, nhưng đồng thời kỹ thuật điều hướng thật ra không hoàn toàn hoàn mỹ như tưởng tượng, điểm mấu chốt nằm ở trong trạng thái yên tĩnh của sự điều hướng.

Đúng vậy, lúc vận hành điều hướng, toàn phi thuyền hoàn toàn không nhận được thông tin xung quanh. Thậm chí đến việc dùng ánh sáng để quan sát bốn bên cũng không làm được, vì sinh vật hay phi thuyền lúc này nằm trong trạng thái siêu tốc độ ánh sáng mà giới hạn truyền của thông tin là tốc độ ánh sáng. Nói cách khác, phi thuyền trong trạng thái này chính là một kẻ mù đơn độc, trừ khi giống như tàu Hi Vọng gặp thương nhân ngoài hành tinh lúc đầu, tạo hạt ở phía trước, điều này mới có thể đi ra từ trạng thái điều hướng hồi phục về trạng thái không gian bình thường, cũng chỉ đến lúc này mới có thể quan sát được mọi thứ xung quanh.

Vì vậy, văn minh vũ trụ có kỹ thuật điều hướng cũng không có khả năng vượt qua các hằng tinh để đến một nơi xa xôi bên ngoài, tính nguy hiểm này quá lớn, khả năng lớn nhất là từ vị trí hiện tại di chuyển đến hằng tinh gần nhất, sau đó thông qua quan sát và tính toán, sửa chữa dữ liệu sai lệch trong điều hướng, tiếp theo bắt đầu di chuyển một vòng mới, cho đến khi đạt được mục đích mới thôi.

Diêu Nguyên giải thích đơn giản về lộ trình giữa các hành tinh, chủ yếu là giải thích cho Vương Quang Chính ở bên cạnh, sau đó anh mới nói tiếp: “Hai ngày nay tôi liên tục sử dụng ma trận thông minh nhân tạo của máy tính để tính toán mô phỏng, tính toán khoảng cách và đường đi của hành tinh chúng ta đang ở với các hành tinh xung quanh, kết quả thu được khiến tôi kinh ngạc, vị trí của thiên hà này không phù hợp để làm trạm trung chuyển, ở đây khá xa so với các hành tinh khác, trừ con đường này…”

Đang nói chuyện thì Diêu Nguyên liên tục nhấn cái gì đó trên bàn, rất nhanh, tấm hình có chằng chịt các hằng tinh trên tường dần mờ đi, cuối cùng hiện lên một con đường nối các hằng tinh với nhau màu bạc, nhưng ở cuối con đường, tại một trong những điểm đến do máy tính tính ra được, khả năng là hằng tinh có sự tồn tại của Noah số 1!

Thích Hiểu Điểu xem đến há hốc mồm, một lúc sau mới nói: “Nói như vậy, chúng ta gặp văn minh ở đây cũng được không phải điều xấu gì…”

Vương Quang Chính lập tức nói: “Sao có thể không tính là chuyện xấu? Chúng ta bây giờ là ngàn cân treo sợi tóc, nói không chừng giây sau chúng ta sẽ tiêu đời, anh cũng biết đúng không? Lão Diêu mỗi ngày đều ngủ trong phòng thuyền trưởng chính là đề phòng bọn văn minh kia bất ngờ đột nhập vào tàu Hi Vọng, anh ấy đang làm tốt công việc tự hủy tàu Hi Vọng bất cứ lúc nào!”

Diêu Nguyên ngăn không để Vương Quang Chính nói tiếp, anh ta cũng gật đầu đồng ý: “Xác thật, nếu mục đích của văn minh này là Noah số một, vậy việc chúng ta ở đây ngăn cản chúng cũng có thể xem là không phải việc xấu, thậm chí dùng kế hoạch di tích giả để đối phó với bọn chúng, dựa vào chúng ta bây giờ và bọn chúng là cứng chọi cứng rồi…”

“Trừ việc này ra, tôi còn lo lắng một việc.”

Diêu Nguyên nhìn hai người rồi nói: “Ở đây đã đụng phải một văn minh vũ trụ cấp ba, vậy thì…”

“Lúc cứu Noah số một còn có sự xuất hiện của bao nhiêu văn minh vũ trụ nữa? Trong đó có phải có văn minh vũ trụ cấp ba không? Thậm chí điều đáng sợ… là văn minh vũ trụ cấp bốn?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play