Lý luận phản bác mà Nhâm Đào vừa đưa ra, Diêu Nguyên và Thích Hiểu Điểu cũng biết, đó là một sự kiện rất nổi tiếng trong giới khoa học ở địa cầu cũ, cụ thể là có hai nhà khoa học đã nhắc đến vấn đề liên quan đến người ngoài hành tinh, trong đó có một nhà khoa học đột nhiên hỏi, những người ngoài hành tinh đó ở nơi nào?

Câu nói này vốn dĩ đã nói rõ rất nhiều điều, đầu tiên nếu như đã có người ngoài hành tinh tồn tại, cũng tức là có sự tồn tại một sinh vật sống có trí tuệ ở bên ngoài trái đất, vậy thì theo như kích thước và mức độ cũ kĩ của vũ trụ trước khi loài người sinh ra, thậm chí trước khi ở trên địa cầu xuất hiện sự sống thì đã xuất hiện người ngoài hành tinh, điều này hoàn toàn có thể xảy ra, thậm chí tỷ lệ đáng tin đạt đến mức 100%, bởi vì cả vũ trụ đã có lịch sử hơn 10 tỷ năm, chắc chắn không thể nào chỉ có loài người, hoặc là nói sinh vật sống ở trên địa cầu là sinh vật sống xuất hiện sớm nhất trong vũ trụ đúng không? Cách nói này có vẻ quá duy tâm.

Chính bởi vì tiền đề này, vậy thì tại sao những người ngoài hành tinh xuất hiện trước mấy trăm triệu năm trước, hơn nữa còn là vô số các chủng tộc ngoài hành tinh khác nhau, bọn họ lại không xuất hiện trên địa cầu? Theo như logic và sự suy luận khoa học, những người ngoài hành tinh này chắc chắn đã bắt đầu kết nối liên lạc với địa cầu từ nhiều năm trước, thậm chí biến địa cầu thành thuộc địa của chúng nhưng tại sao lại không có?

Giả sử một người ngoài hành tinh xuất hiện ở trong hệ ngân hà, hơn nữa chúng đã đạt đến kĩ thuật di chuyển trong vũ trụ sớm hơn loài người trước 100 triệu năm, thời gian 100 triệu năm có thể làm những gì? Có lẽ người ngoài hành tinh này vì những nguyên nhân A, nguyên nhân B nên đã bị diệt vong, cũng giống như loài người sau khi bùng nổ nội chiến sẽ sử dụng vũ khí hạt nhân, người ngoài hành tinh đã sử dụng loại vũ khi cao cấp hơn tiêu diệt chính bản thân mình.

Nhưng mà cả một vũ trụ rộng lớn vô hạn như vậy chắc chắn không thể nào tất cả các nền văn minh vũ trụ đều tự mình tiêu diệt chính mình như vậy đúng không?

Thời gian 100 triệu năm, đã đủ để khiến cho nền văn minh ngoài hành tinh này sinh ra nhiều thế hệ khác nhau, đưa ra một suy luật logic đơn giản nhất, mỗi 1000 năm, dân số của nền văn minh này tăng gấp đôi, vậy thì 100 triệu năm là bao nhiêu cái ngàn năm? Dân số của chúng rất có thể đã lấp đầy mỗi một hành tinh mà chúng có thể đi đến được đúng không?

Vậy thì tại sao loài người không hề phát hiện bất kì một nền văn minh ngoài hành tinh nào? Không những truyền thông tin ra bên ngoài mà còn sử dụng các biện pháp thăm dò và thám thính vũ trụ khác, điều duy nhất mà con người có thể nhìn thấy chỉ là một khoảng không tịch mịch, tất cả mọi thứ đều tĩnh lặng như vậy, cả vũ trụ dường như chỉ còn sót lại một chủng tộc duy nhất là loài người mà thôi.

Chính bởi vì sự quan sát thực tế này mà tất cả những sự suy luận về văn minh và sự sống trong vũ trụ đều được đưa ra, ví dụ có người cho rằng cả vũ trụ này chỉ có một sinh vật sống thông minh duy nhất là loài người, cũng có người lại cho rằng vũ trụ là một rừng rậm đen tối, nhưng cũng có người cho rằng bức tường tốc độ ánh sáng là không thể nào vượt qua được, vô số các suy luận khác nhau.

Nhưng mà, sau khi bức tường ánh sáng có thể vượt qua được, điều này đã được chứng minh, rất nhiều nhà khoa học trên tàu Hi Vọng đã đưa ra rất nhiều giả thiết mới, lý luận rừng rậm đen tối đương nhiên là bị lật đổ đầu tiên, kế đến bởi vì sự xuất hiện của tàn tích văn minh ngoài hành tinh thì đương nhiên toàn vũ trụ không thể có duy nhất một sinh vật sống trí tuệ là loài người, nhưng mà tại sao? Tại sao vũ trụ vẫn trống vắng như vậy, sự sống lại khan hiếm như thế?

Cho đến lúc này, sau khi định luật cân bằng sự sống ra đời, mọi người có được thông tin về việc suy thoái sự sống thì tất cả những điểm nghi hoặc trên đều đã được lý giải một cách triệt để.

Thử nghĩ mà xem, một nền văn minh đã đạt đến trình độ của cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ tư, bọn họ rời khỏi hành tinh mẹ của mình, trong suốt chặng đường di chuyển trong vũ trụ, nền khoa học của họ đương nhiên là vẫn tiếp tục phát triển, nhưng mà dần dần bọn họ phát hiện mức độ tiến bộ khoa học của mình càng lúc càng chậm, thậm chí đã chậm đến mức dừng lại khiến cho trong nhiều năm sau đó, các thế hệ sau của nền văn minh này đột nhiên phát hiện bọn họ không thể nào hiểu được một số công thức và định luật khoa học mà tổ tiên họ đã quy nạp và ghi chép lại, bọn họ gọi những công nghệ này là công nghệ cao cấp cổ xưa, vào lúc đó, bọn họ cũng giống như thương nhân ngoài hành tinh hiện giờ, chỉ có thể sử dụng mà không thể nào tự mình quy nạp và phát triển thêm nữa.

Chính vì như vậy, thời gian dần dần dịch chuyển về phía sau, nền văn minh này lại đột nhiên phát hiện, những đứa trẻ mới chào đời của chủng tộc mình, số lượng trẻ bị chậm phát triển trí tuệ gia tăng không ngừng, thậm chí đã đạt đến một tỷ lệ tương đối đáng sợ.

Nhưng tại sao lại như vậy? Tất cả mọi người suy nghĩ mãi mà vẫn không thông, họ tìm hết tất cả các ghi chép khoa học do tổ tiên để lại nhưng vẫn không cách nào tìm ra nguyên nhân bên trong, là vấn đề gen di truyền sao? Không thể nào, chỉ cần số lượng gen di truyền lớn, lại không có hôn nhân cận huyết, làm sao có thể nào sinh ra những đứa trẻ chậm phát triển trí tuệ với một số lượng lớn và trong một thời gian dài như vậy?

Cứ như thế, số lượng kẻ chậm phát triển trí tuệ trong chủng tộc này càng lúc càng nhiều, cả chủng tộc và nền văn minh của họ sắp đến mức không thể nào duy trì được nữa, điểm công kích chết người cuối cùng đến rồi, trong số các chủng tộc này phát hiện có những đứa trẻ mới chào đời hoàn toàn không có cái gọi là trí tuệ, thậm chí ngay cả một chút phản ứng cũng không có, bọn chúng chỉ đơn giản là những cái "xác" được tổ hợp từ những tảng thịt mà thôi!

Cuối cùng, nền văn minh chủng tộc có thể đã đạt đến trình độ của cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ năm, thậm chí là cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ sáu đã bị diệt vong hoàn toàn trong vũ trụ, ngoại trừ một số phi thuyền là các di tích quy mô khổng lồ của họ, thì bất kì ai cũng không tìm được một di tích nào chứng minh là chủng tộc này đã từng tồn tại...

Ba người có mặt ở đó, Diêu Nguyên, Nhâm Đào, Thích Hiểu Điểu, sau khi cảnh tượng này xuất hiện trước mặt họ, họ đều trở nên im lặng và trầm ngâm, dường như họ nhìn thấy tương lai của loài người cũng là như vậy, khủng khiếp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Diêu Nguyên liền nói:

- Liên quan đến tất cả những chi tiết về định luật cân bằng sự sống này, nội dung, cách giải quyết của nó, chúng ta nhất định phải nắm được toàn bộ, cho dù là sử dụng biện pháp nào cũng được, nhất định phải nắm được... Thật là may quá, bây giờ chúng ta là kẻ chiến thắng, cho nên có thể yêu cầu bồi thường chiến tranh từ kẻ chiến bại, nếu không thì trong tương lai, khi chúng ta phát hiện trong số các đứa trẻ mới chào đời xuất hiện những đứa bị chậm phát triển trí tuệ, thì lúc đó thật sự là bi kịch của chúng ta.

Nhâm Đào nghĩ một chút rồi nói:

- Vấn đề cốt yếu chỉ có hai mà thôi, một là cái gì gọi là "linh", hai là kẻ thích ứng vũ trụ và định luật cân bằng sự sống rốt cuộc có mối quan hệ gì, hơn nữa tại sao lại xuất hiện chủng tộc suy thoái, có lẽ đây cũng là một điểm mấu chốt quan trọng.

Nhưng Thích Hiểu Điểu nói:

- Bây giờ chúng ta nghĩ nhiều như vậy để làm gì, chuyện thật sự đáng quan tâm chính là cuộc đàm phán tiếp theo đây, chỉ cần chúng ta giành được thắng lợi ở trên bàn đàm phán, thì chẳng phải chúng ta sẽ có được tất cả các thông tin về định luật cân bằng sự sống này hay sao? Lúc đó đương nhiên tất cả mọi thứ đều vô cùng rõ ràng, hơn nữa chúng ta còn có thể có được một số lượng lớn công nghệ của cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ tư, cùng với một ít công nghệ của cách mạng công nghiệp lần thứ năm, nói không chừng đây chính là bước ngoặt cho nền văn minh loài người bước vào nền văn minh vũ trụ cấp ba.

Hai người còn lại cũng tán thành ý kiến này, tiếp theo đó, bọn họ cũng không tiếp tục tranh luận về định luật cân bằng sự sống nữa, họ chia ra, mỗi người đi lo việc của mình.

Nhâm Đào và Thích Hiểu Điểu tiếp tục đi tra xét tên người ngoài hành tinh đầu bự kia cùng với những tên người ngoài hành tinh đầu bự khác, hỏi tất tần tật mọi thứ từ chúng, mong muốn là có thể tìm ra bất kì kẽ hỡ hay là chi tiết nào từ trong lời nói của chúng, từ đó tiến hành phân tích và suy luận logic để có lợi cho cuộc đàm phán chính trị phía sau.

Còn Diêu Nguyên thì tiếp quản vị trí chỉ huy của Vương Quang Chính... Vương Quang Chính quá mệt rồi, từ sau khi anh rời tàu Hi vọng đến tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh này, anh không hề nghỉ ngơi một phút giây nào, ngay cả ăn bữa cơm cũng phải canh chừng từng phút từng giây, cho đến bây giờ, sau khi được Diêu Nguyên tiếp quản công việc thì anh mới có thể yên tâm chạy vào trong tàu nghỉ ngơi, đánh một giấc ngon lành.

Cùng lúc đó, theo chỉ thị của Diêu Nguyên, tàu Hi Vọng bắt đầu chọn ra khoảng 20 nhân viên đàm phán, ngoại trừ những chuyên gia thương mại, thì tất cả các chuyên gia đàm phán trong lĩnh vực chính trị cũng tham gia vào đội ngũ này, kết quả vượt ngoài sự dự liệu của anh. Tàu Hi Vọng đã tạm thời ổn định trở lại, những nghị viên này đều vô cùng hăng hái ghi danh, thậm chí ngay cả nghị trưởng Marthe cũng tự mình tiến cử bản thân, hi vọng có thể tham gia vào trong phái đoàn đàm phán lần này.

Nói đùa sao, đây là lần đầu tiên con người đàm phán chính trị với nền văn minh ngoài hành tinh, hơn nữa loài người còn với tư cách là chủng tộc chiến thắng tiến hành đàm phán hòa bình, chỉ cần cuộc đàm phán lần này tiến triển thành công, vậy thì tất cả những người tham gia đều sẽ được lưu danh vào trong sử sách của loài người, hơn nữa, còn là vẻ vang muôn đời sau!

Nhà chính trị nào hay chính khách nào không mong muốn như vậy? Đây là gì? Đây là tiền vốn chính trị! Sau này, khi mà dân số loài người càng lúc càng gia tăng, trình độ phát triển càng ngày càng cao, hệ thống chỉnh phủ tàu Hi Vọng ngày càng được mở rộng thì những người tham gia cuộc đàm phán lần này cũng sẽ sở hữu số vốn chính trị lớn đến mức không thể tưởng tượng được để tiếp tục tồn tại!

Cho nên, sự nhiệt tình, hào hứng của đám chính khách và đám nghị viên này thật sự là điều mà bản thân Diêu Nguyên khó có thể tưởng tượng được, lúc đầu anh còn tưởng bên trong tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh nguy hiểm rình rập, nếu như phải đàm phán ở đây thì những tên chính khách tham sống sợ chết kia sẽ không dám tới, cho nên lúc đầu anh còn dự định dùng mệnh lệnh để yêu cầu họ tới, nhưng mà quả thật anh đã đánh giá thấp khả năng tinh tế về mặt chính trị của đám chính khách này...

Trên thực tế, sự theo đuổi về danh lợi của đám chính khách này hơn gấp nhiều lần so với sự theo đuổi về lợi ích của đám thương nhân, trong rất nhiều trường hợp, đa số thương nhân họ đều sợ chết, tiếc mạng sống, nhưng mà chỉ cần là một chính khách đúng chuẩn, chỉ cần có danh thì chết có là gì? Anh ta chỉ hi vọng được chết thoải mái một chút, anh không thấy Trung Quốc từ xưa đến nay, những viên quan ngự sử vì danh mà mất mạng sao? Thật sự họ không sợ chết sao? Họ sợ, nhưng mà khát vọng đoạt lấy một danh hiệu để lại cho muôn đời sau lớn hơn nỗi sợ chết nhiều lần!

Hơn nữa, bây giờ quân đội của loài người đã xâm nhập vào sâu bên trong tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh, có lẽ đám chính khách này không hiểu rõ sự chênh lệch thực lực giữa hai bên, cũng không phân biệt được sự khác biệt giữa loài người mới và lính phòng vệ, nhưng mà đương nhiên bọn họ hiểu rõ một chuyện, đó chính là khi chiến tranh đã đánh đến mức chiếm lấy cả căn cứ địa của quân địch thì đối với người đàm phán mà nói, vốn dĩ đã không còn nguy hiểm gì nữa rồi...

Chính vì như vậy, trong 12 tiếng đồng hồ sau đó, một đoàn đàm phán hùng hậu có khoảng 140 người xuất phát từ tàu Hi Vọng, một chiếc thuyền vận chuyển được máy số 1 đẩy ra phạm vi lớp màng hạt cơ bản của tàu Hi Vọng, sau đó đã an toàn đi vào bên trong tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh, viên nghị trưởng dẫn đoàn, vị chính khách Anh quốc chính hiệu Marthe vừa xuống phi thuyền thì đã nói với Diêu Nguyên câu nói đầu tiên là:

- Xin thuyền trưởng yên tâm, cho dù phải đánh cược tất cả danh dự của chính trị gia chúng tôi thì chúng tôi cũng đảm bảo trong cuộc đàm phán lần này chúng tôi nhất định phải khiến cho họ thua đến mức không còn mặt mũi đi về!

- Được, tôi tin chắc mọi chuyện sẽ đúng như vậy.

Diêu Nguyên trả lời, sự thật là, anh không hề có một chút lo lắng về cuộc đàm phán lần này, đùa gì vậy, chính khách của loài người đó là một sinh vật khủng khiếp như thế nào, dựa vào trình độ công nghệ của cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ ba thì đã có thể lật đổ nền văn minh thương nhân ngoài hành tinh, khiến cho bọn họ thua đến mức không còn manh giáp, huống hồ chi là bây giờ, ngay cả đại pháo cũng đã đặt lên trên cổ của chúng, nếu như thật sự bị thua ở trên bàn đàm phán, vậy thì Diêu Nguyên nên nghi ngờ IQ của đám nghị viên này khi bọn họ đã gây thêm nhiều phiền phức cho anh.

Nói tóm lại là, trong vòng 48 tiếng đồng hồ sau khi quân đội loài người xâm chiếm tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh, cuộc đàm phán hòa bình giữa con người và thương nhân ngoài hành tinh đã chính thức mở ra ở trong khu vực con người chiếm lĩnh...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play