Tâm trạng Diêu Nguyên hôm nay khá vui, bởi vì bầy Hắc Long sáu chân vừa mới sinh một con ấu thú, nhưng cũng không biết có phải là do ảnh hưởng của cá biển hay không, mà gần đây nó đã sinh tới ba đứa con, cũng tức là ngoài con ấu thú ban đầu ra, bây giờ loài người đã có thêm ba con ấu thú Hắc Long nữa, tổng cộng bốn con ấu thú, đây chính là những sức mạnh quân sự tương lai của con người.
Hắc Long chỉ cần được con người nuôi dưỡng từ nhỏ, sẽ có tình cảm thân thiết với con người, đây là một tập tính được nuôi dưỡng từ nhỏ sẽ đi theo nó suốt cuộc đời. Tuy là như vậy sẽ giảm đi bản tính hung tàn của chúng và có thể ảnh hưởng đến sức chiến đấu, nhưng mà bản thân Hắc Long sáu chân cũng không phải là loại động vật chiến đấu dựa trên bản tính hung tàn và kinh nghiệm, tố chất cơ thể của chúng mới chính là sức mạnh lớn nhất, cho nên không cần phải lo lắng những điều này, cứ tiếp tục như vậy thì nhiều nhất trong vòng một trăm năm nữa, ít ra là khi Diêu Nguyên vẫn còn sống, thuần hóa hoàn toàn Hắc Long là chuyện đáng mong đợi vô cùng.
Chính bởi vì nguyên nhân này, hôm nay Diêu Nguyên vô cùng vui vẻ, sau khi tan ca còn đi mua cả một ký trái vú sữa, tiêu gần năm ngày lương của mình, nhưng đây là một trong số ít món mà Ba Lệ rất thích, anh nghĩ đến cảnh Ba Lệ mỉm cười khi nhìn thấy trái vú sữa, thì tiêu tốn chút tiền này có đáng là bao.
Sau đó, khi Diêu Nguyên trở về nhà, thì nhìn thấy Ba Lệ đang nấu cơm tối, bốn món một canh, đơn giản mà phong phú, đúng là bữa ăn gia đình, đều là những món mà Diêu Nguyên rất thích, khi nhìn thấy cảnh này, Diêu Nguyên cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, đây chính là cảm giác gia đình, cho dù ở bên ngoài có cực khổ mệt mỏi cỡ nào, chỉ khi về nhà mới cảm thấy an toàn thoải mái nhất, đây chính là mái nhà mà anh có thể dùng cả tính mạng mình để bảo vệ.
Nhưng mà khi anh quan sát rõ hơn nét mặt của Ba Lệ, lòng anh đột nhiên thắt lại, dù gì hai người cũng đã sống bên nhau hơn nửa năm rồi, hơn nữa cũng đã yêu nhau hơn một năm rưỡi, hai người đã vô cùng thân thiết với nhau, chỉ cần nhìn nét mặt và cử chỉ của đối phương là có thể biết được đối phương đang nghĩ gì, đây là sự gắn kết trái tim khó hình dung bằng lời.
Và lúc này đây, vẻ mặt của Ba Lệ mà Diêu Nguyên nhìn thấy có chút giận dữ, thất vọng, và còn có vẻ đã quyết định một chuyện gì đó, và dựa vào những gì mà gần đây Ba Lệ hỏi anh thì đột nhiên anh có dự cảm không hay.
- Anh hỏi này…
Diêu Nguyên ngồi xuống bàn ăn, tay cầm một chén cơm lớn, anh do dự hồi lâu, rồi cười miễn cưỡng và hỏi:
- Hôm nay em sao vậy? Xem ra em có vẻ không được vui, là do thí nghiệm có vấn đề sao? Hay là em không được khỏe? Đúng rồi, anh có mua trái vú sữa cho em, mắc lắm đó…
Ba Lệ ngắt lời anh:
- Ăn cơm trước đi, ăn xong em muốn hai chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau.
Một người luôn mạnh mẽ như Diêu Nguyên, nhưng lúc này lại cảm thấy có chút hổ thẹn trong lòng, anh cứ thấy thấp thỏm không yên, ừ một tiếng, rồi cắm đầu cắm cổ ăn cơm, đồng thời không ngừng suy nghĩ về tình hình trước mắt, tại sao Ba Lệ lại nổi giận, cô ấy muốn nói gì, làm sao trả lời những câu hỏi của cô ấy, như là chuyện… mang thai.
Giây lát sau, hai người ăn cơm xong, sau khi Ba Lệ dọn dẹp sạch sẽ xong, cô liền thẳng thắn nói với Diêu Nguyên:
- Em muốn mang thai, em muốn có con của hai chúng mình, anh có thể hứa với em không?
Vốn dĩ Diêu Nguyên đã nghĩ ra rất nhiều lời để nói, nhưng mà thật sự tới lúc này rồi, anh lại không nói được lời nào cả, chỉ có thể ngập ngừng nói:
- Anh không thể…
- Anh có thể. Ba Lệ ngắt lời anh, bình tĩnh nói:
- Anh có thể, anh đừng gạt em nữa, được không? Anh làm như vậy, chỉ khiến em càng xem thường anh, hôm nay em chỉ muốn anh hứa với em, hay là nói cho em nguyên nhân tại sao làm vậy, xin đừng nói những lời khác dối gạt em nữa.
Lòng Diêu Nguyên giật thót, cuối cùng anh cũng biết Ba Lệ đã biết được chuyện gì, nhưng điều này cũng không còn quan trọng nữa, cho dù là ai nói cho cô ấy biết, hay là do cô ấy tự đi tìm hiểu, tóm lại, chuyện này là do bản thân anh làm sai, không thể trách bất cứ ai, do đó sau khi im lặng hồi lâu mới nói:
- Anh không phải cố ý lừa dối em, chỉ là chuyện con cái… có thể cho anh thêm chút thời gian không? Anh nghĩ cả hai ta đều cần có thời gian chuẩn bị…
Ba Lệ liền hỏi ngay:
- Anh cần bao lâu? Năm năm? Hay là mười năm? Hay là một trăm năm? Giống như lời hứa ngày trước anh dẫn em đi ngắm cảnh biển, đã trễ hẹn biết bao lâu, còn lời hứa về đứa con lần này thì sao?
- …
Diêu Nguyên không biết đáp trả thế nào, anh ngồi đó trầm ngâm, trong lòng có rất nhiều lời nhưng không cách nào bày tỏ, cuối cùng chỉ có thể đắng cay thở dài:
- Cho anh chút thời gian được không? Để anh có thể quên đi quá khứ, có thể chấp nhận cuộc sống mới…
Đột nhiên Ba Lệ đi đến bên cạnh anh ôm chầm lấy anh, đầu áp vào ngực anh, nói:
- Em không phải muốn anh quên đi quá khứ, bởi vì hồi ức chính là cuộc sống, đó chính là chứng cứ chứng minh chúng ta đã từng tồn tại qua, nếu bắt anh quên đi toàn bộ, thì chẳng khác gì cắt xé cuộc sống của anh, em không muốn anh như vậy… Diêu Nguyên, em đã yêu anh đến mức không còn lý trí, cho nên em tuyệt đối không thể làm tổn thương anh, em không yêu cầu anh quên đi quá khứ, chỉ hi vọng anh có thể chấp nhận tương lai, đón nhận em và con…
- … Con của chúng ta…
Trong giây phút này, đột nhiên trong đầu Diêu Nguyên vọng lên giọng nói ấy, sắc mặt anh đột ngột thay đổi, anh lắc đầu không ngừng và nói:
- Không được, không thể sinh đứa con này ra, Hồng, đứa con này…
- Hồng?
Ba Lệ lẩm bẩm cái tên ấy, cô rời khỏi vòng tay của Diêu Nguyên, cứ chăm chăm nhìn vào người đàn ông này, không có giây phút nào cô cảm thấy tuyệt vọng như lúc này, cảm thấy trái tim như bị xé nát thành trăm mảnh, cho dù là trước đây khi cha cô lựa chọn tự nguyện chết đi, bởi vì khi đó cha cô đã bị ung thư thời kỳ cuối, cho dù không chết dưới tay Diêu Nguyên, thì trong vài tháng nữa cũng sẽ chết bởi căn bệnh ung thư.
Nhưng trong khoảnh khắc này, chỉ một chữ đơn giản như vậy, đã khiến cho một người vẫn luôn điềm tĩnh như Ba Lệ cảm thấy tâm trí rối bời, trái tim cô giờ đây như thủy tinh mong manh dễ vỡ rơi xuống đất vỡ vụn thành trăm mảnh, khóe mắt cô cay cay, muốn khóc nhưng khóc không thành tiếng.
- Em không biết nên nói gì, Diêu Nguyên, em nhớ đến lúc chúng ta gặp nhau, rất nhiều lần chúng ta tranh luận trên tàu Hi Vọng, còn có lần anh trao em tiền thưởng 250 nhân loại tệ, lần em tự ý lên chiến trường anh vô cùng nổi giận, lần chúng ta đi ngắm cảnh biển, em muốn sống bên anh mãi mãi, em muốn có con với anh, em rất yêu anh, nhưng mà… nhưng mà…
- … Diêu Nguyên, em không phải vật thay thế “cô ấy”…
Sau khi nói xong những lời này, Ba Lệ liền xoay người đi ra ngoài, trong khoảnh khắc đó, nước mắt cô tuôn trào, giống như từng hạt châu rơi, từng hạt từng hạt vỡ vụn trên đất.
Diêu Nguyên mơ màng giơ tay lên, muốn bắt lấy điều gì, nhưng cuối cùng cũng không giơ tay ra, thậm chí cũng không nói được một lời nào, chỉ ngồi thẫn thờ trên ghế, trầm ngâm rất lâu rất lâu, cho đến khi Ba Lệ đã đi khỏi căn phòng, anh mới lẩm bẩm:
- Không, em không phải vật thay thế cô ấy, không phải mà…
Đột nhiên không nói nên lời, phút chốc mọi thứ vỡ tan.
Tối hôm đó, Diêu Nguyên ngồi một mình trên bãi biển với vài bình rượu trắng, bãi biển này chính là nơi anh dẫn Ba Lệ đến ngắm cảnh biển xem mặt trời mọc, giờ đây đã có nhiều công trình công cộng được xây dựng trên bờ biển này như là phòng tắm nước ngọt, phòng thay đồ, khu mua sắm và nơi cho thuê ghế bố biển và dù che nắng, theo sự phát triển của xã hội loài người, những công trình tiện ích đại diện cho văn minh nhân loại cũng phát triển không ngừng.
Khi Diêu Nguyên ngồi một mình uống rượu ở đó, ở phía xa xa là mười mấy viên lính phòng vệ và hai chiến sĩ liên sao đang túc trực, không phải Diêu Nguyên yêu cầu họ đi theo bảo vệ, mà là nhiệm vụ bảo vệ phòng vệ tuyệt đối của thủ đô của họ không cho phép ai rời khỏi phạm vi thành phố trong đêm khuya, nhưng hôm nay là lần đầu tiên Diêu Nguyên sử dụng đặc quyền Nguyên Thủ của mình, lần đầu tiên làm trái với quy định do mình đưa ra, chính vì như vậy, đội quân phòng vệ ban đêm đã cử ra vài người phụ trách bảo vệ Diêu Nguyên, bây giờ anh ngồi đây một mình uống rượu, thì những binh sĩ khác vẫn làm nhiệm vụ tuần tra xung quanh.
Không đến nửa tiếng, từ phía xa có một nhóm người đột nhiên đi tới, binh sĩ tuần tra chuẩn bị ứng phó, thì phát hiện là Vương Quang Chính dẫn một số lính phòng vệ tới, ông ta chào với những lính canh kia sau đó thì đi đến ngồi kế bên Diêu Nguyên đồng thời mở một bình rượu trắng, uống một ngụm.
- Bạn già à, vị rượu này thật là tuyệt, vô cùng sảng khoái, là loại rượu trắng mới ngâm gần đây đúng không? Vương Quang Chính nhép nhép cái miệng rồi nói.
Diêu Nguyên không nói gì, chỉ cầm một bình rượu lên cụng vào chai rượu trắng của Vương Quang Chính, sau đó thì hớp từng ngụm lớn.
Vương Quang Chính vừa uống rượu vừa trầm ngâm, hồi lâu sau mới dám nói:
- Diêu Nguyên à, chuyện của anh… chuyện của anh là do tôi nói với Ba Lệ, xin lỗi, tôi thật sự không biết hai người sẽ trở nên như vậy, tôi thật sự…
Diêu Nguyên lắc đầu nói:
- Không trách được anh, anh Vương à, chuyện này là do tôi sai, lúc trước tôi lừa gạt cô ấy, vốn dự định trong vài năm tới sẽ từ từ nói sự thật cho cô ấy biết, lý do tại sao không thể có con với cô ấy, nhưng tôi đã coi nhẹ tình yêu của cô ấy dành cho tôi, cũng đánh giá thấp tính tự chủ của cô ấy… nói chung thì trăm sai ngàn sai cũng đã đi đến bước này rồi, cuối cùng không hợp nhau thì phải xa nhau thôi.
Sau khi nghe xong, Vương Quang Chính lại hớp một ngụm rượu lớn, ông xoay người ra phía sau nhìn đám binh sĩ, biết chắc họ đều đang đứng ở xa, mới nhỏ tiếng nói:
- Nhưng mà anh yên tâm, anh Diêu, tôi chưa nói cho cô ấy nghe bí mật lớn nhất của anh về việc anh là nhân bản vô tính…
Diêu Nguyên gật đầu nói:
- Cứ như vậy đi, có lẽ cô ấy rời xa tôi là hạnh phúc lớn nhất, dù gì cũng không thể có con, với một người phụ nữ mà nói, điều này vô cùng tàn nhẫn…
Vương Quang Chính cười cay đắng không biết nên nói gì, chỉ biết ngồi cùng Diêu Nguyên uống rượu sầu, giây lát sau đột nhiên cất tiếng nói:
- Đúng rồi, hôm nay sau khi Ba Lệ đến tìm tôi, tôi đã kiểm tra hành tung gần đây của cô ấy, phát hiện cô ấy đem mẫu máu của anh cho Y Phàm xét nghiệm, tôi đã cho người đi thay mẫu máu ở chỗ Y Phàm, cho nên anh không cần lo lắng… nhưng mà anh Diêu à, công nghệ càng ngày càng phát triển, anh cũng không cần phải luôn lo lắng, không chừng khi đạt đến sự phát triển đỉnh cao của cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ tư, công nghệ khôi phục gien có thể phục hồi sự khiếm khuyết gien nhân bản của anh, cho nên…
Diêu Nguyên chưa kịp nói gì, thì đột nhiên mười mấy binh sĩ từ phía sau chạy vội tới, những người đứng đầu như Diêu Nguyên và Vương Quang Chính đều biết anh ta là một trong những người phụ trách của cơ quan kiểm soát vũ trụ, một trung úy, cũng là một nhà khoa học quân sự, nhìn thấy anh ta vội vã chạy tới như vậy, Diêu Nguyên và Vương Quang Chính hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi vội vàng đứng dậy.
- Thuyền trưởng! Chúng tôi phát hiện được…
Vị trung úy đó vẫn chưa đến gần thì đã hét lớn.
Nhưng mà Diêu Nguyên lập tức bước về phía trước, chặn lại lời nói phía sau của anh ta, đồng thời dặn Vương Quang Chính phụ trách những binh sĩ xung quanh, sau khi đợi họ đi khỏi mới hỏi vị trung úy đó rằng:
- Sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì? Đừng khẩn trương, nói nhỏ cho tôi nghe, chẳng lẽ anh quên mất điều lệ bảo mật rồi sao?
Lúc này, nét mặt vị trung úy trắng bệt không còn một giọt máu, anh ta lẩm bẩm nói:
- Một mảnh vỡ sao nơtron đột nhiên xuất hiện bên ngoài thiên hà, dự kiến là ba năm nữa sẽ đụng vào Hằng Tinh!
- Theo kết quả tính toán của máy tính trung ương nó sẽ đụng thẳng vào Hằng Tinh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT