Diêu Nguyên đi cùng Yvaine và các binh lính, nhà khoa học chạy tới phòng thí nghiệm của Mitsuda Saburo. Khi tới nơi, hắn cấp tốc dùng mật mã cấp một để mở cửa.
Khi mọi người xông vào trong, chỉ thấy Mitsuda Saburo nằm ngã trên mặt đất, trên tay nắm chặt một ống nghiệm. Dĩ nhiên, ống nghiệm vẫn còn nguyên vẹn, bị phong kín, chất lỏng bên trong không có lan ra ngoài.
Thấy cảnh đó, tất cả binh lính đi theo, thậm chí một số trợ lý lập tức sợ hãi, đưa tay bóp mũi mình lại. Bọn họ sợ vô tình hít phải tế bào quái vật, nên biết vật thí nghiệm bên trong chính là tế bào quái vật gốc. Nếu như bị nhiễm loại tế bào kinh khủng này, sống cũng không bằng chết, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Phương diện này có thể nói các tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, phim ảnh đã làm rất tốt công tác tẩy não người xem, bảo sao bọn họ không kinh hãi như vậy.
Nhưng ngược lại, Diêu Nguyên cùng với các nhà khoa học khác khi nhìn thấy cảnh đó hơi cau mày. Với Diêu Nguyên, nhờ khả năng dự tri giả của mình đã sớm biết bên trong phòng thí nghiệm không có mối nguy hiểm nào, cho nên hắn không hề lo sợ chút nào.
Còn các nhà khoa học khác, bọn họ đã sớm quen thuộc với các quy tắc thí nghiệm trong phòng. Với tình huống trước mắt, các loại dụng cụ đều hoàn hảo, không có vết nứt hoặc khe hở nào, hiển nhiên, đây chỉ là tình trạng tiến sĩ Mitsuda Saburo quá kiệt lực mà ngất xỉu thôi. Đó là phán đoán chung của các nhà khoa học.
-…Dìu tiến sĩ Mitsuda Saburo về bệnh viện. Hẳn do anh ta dùng kỹ năng tân nhân loại quá độ nên mới ngất xỉu. Tiêm dịch dinh dưỡng cho anh ta.
Diêu Nguyên ngồi xổm bên cạnh Mitsuda Saburo, kiểm tra cẩn thận rồi ra lệnh cho các binh lính phía sau.
Đến giờ, những binh lính kia mới biết được nơi này không hề xảy ra sự cố như họ nghĩ. Bọn họ cũng sực nhớ tới khả năng dự đoán nguy hiểm của Diêu Nguyên. Nếu quả thật có nguy hiểm, người đầu tiên ngăn cản bọn họ tiến vào sẽ là Diêu Nguyên. Vì vậy, tất cả đồng loạt đưa tay xuống, lộ vẻ xấu hổ, ba chân bốn tay lóng ngóng đặt tiến Mitsuda Saburo lên giường cứu thương, chuyển về bệnh viện.
Cùng lúc đó, Diêu Nguyên vươn tay lấy ống nghiệm mà Mitsuda Saburo đang nắm chặt. Hắn giơ ống nghiệm sát vào đầu mình, cẩn thận cảm nhận. Có cảm giác nguy hiểm rất nhỏ, nhưng vẫn chưa rõ nó là gì. Vài giây sau, hắn đưa ống nghiệm lại cho Yvaine:
-Bây giờ là nhiệm vụ của mọi người rồi. Kiểm tra xem thứ bên trong ống nghiệm là gì. Còn tiến sĩ Mitsuda Saburo, với tình trạng của anh ta thì phải mất ít nhất một tuần mới có thể khôi phục. Nhưng các bệnh nhân chỉ có thể ngủ đông trong ba ngày thôi. Ta ra lệnh…Mọi người tiếp tục thí nghiệm của tiến sĩ Mitsuda Saburo, đầu tiên làm rõ xem thứ bên trong ống nghiệm này là cái gì!
Yvaine nhận lấy ống nghiệm, suy nghĩ một chút, khuôn mặt hiện nghiêm túc một cách kỳ lạ, nói:
-Làm rõ thứ này, cùng với việc tiếp tục tiến hành thí nghiệm, tôi có thể chấp hành. Nhưng có điều sau tôi kiên quyết không đồng ý, mong hạm trưởng cho phép.
Diêu Nguyên gật đầu, ra hiệu cho Yvaine tiếp tục nói.
Yvaine nhấn mạnh:
-Tôi tuyệt đối sẽ không dùng cơ thể con người để thí nghiệm. Bất kể thứ này là cái gì, nhưng chỉ cần có liên quan đến tế bào quái vật, như vậy tôi sẽ không thí nghiệm nó lên cơ thể con người. Hạm trưởng, ngài không nên ép tôi, nếu như ngài làm thế, tôi sẽ tiêu hủy cả ống nghiệm này lẫn những tư liệu liên quan!
Diêu Nguyên nheo mắt lại, nhìn thẳng vào Yvaine. Trong đôi mắt đó, hắn thấy được sự quyết tâm không sao lay chuyển được, lập tức gật đầu đáp ứng:
-Tốt, ta đáp ứng cậu…Đúng rồi, Yvaine.
Yvaine thở phào nhẹ nhõm, rồi tò mò hỏi:
-Hạm trưởng, có chuyện gì sao?
-Ta nhớ ra…Trên lý lịch của cậu, trước khi lên phi thuyền Hi Vọng, cậu là một nhà sinh vật học ở một quốc gia Trung Đông nhỏ bé, từng chủ trì một dự án vũ khí sinh học sao?
-Đúng, lúc đó tôi là nhà khoa học phụ trách dự án đó. Dự án vũ khí sinh học, hơn nữa còn tiến hành trên…
Diêu Nguyên không nói gì thêm, chỉ vỗ vai Yvaine, cắt đứt lời mà hắn muốn nói. Sau đó, Diêu Nguyên dẫn các binh lính rời đi. Cho đến khi bóng dáng hắn biến mất nơi hành lang, giọng nói của hắn mới vang lên trong đầu Yvaine.
-Vậy hãy theo lương tâm của cậu mà tiến hành đi. Giết người hay cứu người, vũ khí và thuốc men…Mấu chốt chính là người sử dụng và phương pháp dùng chúng. Yvaine, là một trong ba nhĩ ngữ giả trên phi thuyền Hi Vọng, kế tiếp nên làm gì, đều do cậu quyết định. Sự an toàn của toàn thể mọi người trên phi thuyền Hi Vọng, thí nghiệm trên cơ thể con người, còn có sự sống chết của hơn 20 binh lính…toàn bộ do cậu quyết định.
Cả người Yvaine run lên, nhưng không có cử động gì, hai tay càng siết chặt ống nghiệm. Một lát sau, hắn mới hét lớn:
-Toàn lực phân tích ống nghiệm mà tiến sĩ Mitsuda Saburo để lại, đồng thời các tư liệu còn sót…Hành động thôi, các vị.
…Năm đó.
Mitsuda Saburo mới là một sinh viên của đại học y dược. Mục tiêu của hắn là một nhà bác sĩ ngoại khoa ưu tú, không đơn thuần đây là một công việc vinh quang…mà còn bởi vì như thế sẽ giúp hắn kiếm nhiều tiền hơn. Hắn cần rất nhiều tiền, một là vì để cho mình có cuộc sống tốt hơn, hai là kết hôn cùng Hanako.
Hanako, tên đầy đủ của nàng là Hanako Ozawa, là con gái duy nhất của một gia đình giàu có, chủ nhân một tập đoàn lớn. Dĩ nhiên, gia đình của Mitsuda Saburo cũng không phải quá tồi, nói chuẩn xác hơn, cha của Mitsuda Saburo cũng là một cổ đông bình thường trong một công ty khác, tuy không thể coi là giàu có, nhưng cũng là tầng lớp trung lưu bình thường.
Bởi hai gia đình có mối quan hệ sâu xa, hơn nữa lại học chung trường từ nhỏ. Nói cách khác, Mitsuda Saburo và Hanako chính là bạn thanh mai trúc mã, hơn nữa càng lớn lên thì quan hệ giữa đôi bên càng thân thiết. Từ bạn thân trở thành người yêu lúc nào không hay.
Về chuyện này, gia đình hai bên tương đối vui mừng. Tuy gia cảnh bên nhà Mitsuda Saburo kém hơn bên nhà Hanako, nhưng cũng có thể coi là môn đăng hộ đối. Hơn nữa, hai người lại vô cùng thân thiết, vì vậy cha mẹ hai bên cũng không cố ý làm khó. Ngược lại, bọn họ còn thúc giục, quyết định để cả hai sau khi tốt nghiệp thì kết hôn.
Nhưng, cha mẹ Hanako lại đưa ra một điều kiện, chính là Mitsuda Saburo không thể dựa vào sự giúp đỡ của gia đình, phải tự bản thân mình kiếm đủ tiền để cử hành hôn lễ. Hơn nữa, còn phải có khả năng chăm sóc con gái mình suốt quãng đời còn lại. Đó là yêu cầu duy nhất của bọn họ.
Do đó, Mitsuda Saburo vốn yêu thích y học từ nhỏ đã quyết định theo ngành bác sĩ ngoại khoa, trở thành một bác sĩ ngoại khoa bình thường.
Sau khi hắn lên đại học được hai năm, vào mùa hè năm kia, do quá đam mê nghiên cứu nên hắn không tham gia chuyến du lịch cùng gia đình. Do đó, chỉ có người em trai tám tuổi của hắn, cùng với Hanako và cha mẹ hai bên cùng nhau bay đến Địa Trung Hải du lịch…
-Phải là hôm nay chứ, máy bay bọn họ sẽ hạ cánh lúc ba giờ chiều nay mà?
Mitsuda Saburo ngồi trong phòng chờ, sốt ruột nhìn đồng hồ trên tay, rồi đối chiếu với đồng hồ trên tường. Không sai, bây giờ đã là ba giờ chiều, nhưng vẫn chưa thấy tung tích chuyến bay ở đâu cả.
Khi hắn đến quầy lễ tân hỏi thăm, mới biết là máy bay có chút trục trặc, cho nên mới tạm dừng tại một quốc gia Trung Đông một lát. Vì vậy, hắn cũng không lo lắng lắm, chỉ kiên nhẫn ngồi đợi. Một tiếng trôi qua, máy bay rốt cuộc hạ cánh, nhưng…
-Cái gì! Một loại virus bí ẩn đang lây lan bên trong máy bay? Phong tỏa cả máy bay? Đùa à! Làm sao có chuyện virus gì ở bên châu Âu được!
Khi một nhóm binh lính chặn hắn lại, mặc cho Mitsuda Saburo tranh cãi như thế nào, hắn cũng không thể tiến vào máy bay. Hơn mười tiếng sau, khi các nhân viên nghiên cứu virus thâm nhập vào máy bay tử vong, giới chức quân đội tuyên bố toàn bộ máy bay đã không còn ai sống sót, ra lệnh phá hủy cả máy bay…
Khi Mitsuda Saburo mở mắt ra, đã là hai ngày sau khi hắn ngất xỉu.
Cùng lúc đó, hai ngày nay, các tiểu tổ sinh vật học, virus vẫn đang liều mình thí nghiệm. Bọn họ đang chiến đấu không ngừng…
Mà khi mệt mỏi đến cực điểm, những lúc rảnh rỗi, Yvaine lại nhớ lại quá khứ đen tối của mình. Từng hình ảnh lướt qua đầu hắn.
Hắn là một thiên tài, là một thiên tài học nhảy cấp. Đặc biệt, hắn rất thích thú về phương diện sinh vật học, có thiên phú không ai sánh kịp trong lĩnh vực này.
Khi hắn tốt nghiệp đại học, trở thành một trong hai nhà khoa học đứng đầu của quốc gia. Nhờ vào các công trình nghiên cứu gen của mình, trên quốc tế, hắn cũng coi như có chút tên tuổi.
Nhưng do khu vực Trung Đông đã suy thoái quá lâu. Vào năm 2020, khi dầu hỏa bắt đầu cạn kiệt, dãy đất sa mạc khô cằn này liền bộc phát chiến tranh. Tuy cuộc chiến chỉ kéo dài một hai năm ngắn ngủi, nhưng đã khiến cho các quốc gia Trung Đông khác cảnh giác. Tuy bọn họ vẫn còn của cải sung túc, nhưng nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, nguồn thu chính yếu đã mất, như vậy sớm muộn bọn họ cũng sẽ trở nên nghèo khó, thê thảm hơn cả lục địa Châu Phi.
Bi ai cho Yvaine, nếu như hắn sinh ra trong một quốc gia lớn, như vậy với thành tựu của hắn về sinh vật học, hắn sẽ được nhà nước giúp đỡ, bồi dưỡng để nghiên cứu các dự án quan trọng khác. Nhưng, hắn lại sinh ra trong một quốc gia nhỏ bé thuộc vùng Trung Đông…
Không có dầu hỏa, không có của cải, bọn họ không còn cách nào khác ngoài phát động chiến tranh. Vì vậy, vũ khí sinh học và vũ khí hạt nhân là hai thứ được bọn họ ưu tiên phát triển…
Mà năm đó, việc Yvaine tham gia vào dự án nghiên cứu vũ khí sinh học kia bị tiết lộ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT