- Thử nói lại câu đấy lần nữa xem. Thiên hếch mặt lên thách Mỹ.
- Tôi nói là cậu mải tập thể dục nên chưa uống thuốc à? Hay là ăn phải bull shit. Nói vậy được chưa. Nó nói lại và cũng vênh mặt lên.
- Xàm vãi. Thiên nhếch môi nói.
- Chịu trách nhiệm là phải cưới à? Hay là làm nờ i.
- Mày mắc bệnh ngộ nhận từ khi nào ế? Nờ i á? Tao có thừa. Thiên đang tuôn hứng cao trào “khoe”.
- Thế ý cậu sao?
- Để tao cởi áo, mày mang về giặt.
Mỹ tỏ vẻ “cún”:
- Hì. Giờ cởi áo ra lạnh lắm ý. Hay cậu về rồi thay áo ra bảo mama giặt cho nhé! Tớ có việc. Bye.
Chưa kịp để hai tên kia nói gì Thanh đã chặn họng.
- Câm mồm và đừng để tôi thấy cái bản mặt tởm hơn con dog của hai cậu nữa.
Cả hai con đang trong tình trạng thảm họa quần áo. Nói gì thì nói bọn nó cũng phải về nhà thay đồ. Hai con cùng nhau đi bộ, nhà ai người nấy về, hẹn gặp 6 giờ 45 phút tại cổng trường.
~~~~~……………………….~~~~~………………………….~~~~~…….
Sau khi đến trường, tiếng loa từ phòng thầy hiệu trưởng thông báo tập trung.
Học sinh cả trường lếch thếch vác cái ghế đỏ ra ngồi nghe.
Bọn nó gặp nhau ở gần giữa sân trường, khoác vai nhau đi.
Ngang qua khối 12, bọn nó đụng mặt ngay phải coolboy Minh Phong – hotboy khối 12.
Linh xuýt xoa:
- Người gì đâu mà đẹp thế nhỉ? Ước gì mình được anh ấy làm quen nhỉ? Giống Song Joong Ki thật.
- Mày xem “hậu duệ Mặt Trời” nhiều quá rồi đấy. Thôi ngay cho tao nhờ. À mà phim đến tập bao nhiêu rồi nhỉ? Ngọc nói + thái độ “ngu người”.
- Tập 14 rồi. Tao hóng dài cổ tập 15 rồi đây.
- Thôi. Mỹ nói rồi cả bọn giải tán lớp ai người nấy ngồi.
Sau khi toàn trường đã ổn định chỗ ngồi thì thầy hiệu trưởng mới lên tiếng.
- Các em trật tự. Như các em đã biết, cũng sắp đến Noel rồi. Nhưng năm nay trường chúng ta sẽ không tổ chức vì vậy các em sẽ được nghỉ hết ngày 25.
Thầy vừa dứt lời, cả trường ồ lên. Người thì buồn vì không được tổ chức. Người thì vui vì trong cái thời tiết ẩm ướt mưa nồm được ở nhà ngủ nướng thì còn gì bằng. Còn riêng bọn nó, không vui cũng chẳng buồn. Chả biết làm gì. Chẳng lẽ lại nằm ườn ra cho hết ngày. Kiểu gì thì kiểu cũng phải kiếm cái lí do vớ vẩn, nhảm nhí nào đó để không phải ở nhà. Noel sắp đến rồi. Hai ngày nữa thôi. Ngọc cũng đã chuẩn bị kế hoạch cho mình. Đi chơi với mối tình hai trăm nghìn. Mỹ dự định đi chơi với ông anh đáng quý, cùng lắm là ở nhà ăn bim bim, xem phim ngôn tình. Linh thì chắc ôm nguyên cây ổi ở vườn nhà bà nội. Nàng Thanh ngậm bồ hòn làm ngọt thành “anh hùng bàn phím” chơi Liên Minh Huyền Thoại vì sắp solo với đối thủ trong game rồi.
Kế hoạch tác chiến chuẩn bị từ bây giờ. Ngay và luôn.
2 ngày sau
Hôm nay là 25/12. Noel ạ! Trời mưa to lắm. Những kế hoạch từ trước của bọn nó chuẩn bị đều bị hỏng be bét. Mọi người thường bảo: “Nói trước bước không qua”. Đúng thế thật. Cứ có kế hoạch gì chuẩn bị đâu vào đấy rồi mà y như rằng lại không thể thực hiện được. Chỉ có thể diễn tả “buồn”.
Như dự định thì Ngọc sẽ đi chơi với mối tình hai trăm nghìn nhưng trường Duy Anh lại không được nghỉ. Mỹ thì đi chơi với ông anh nhưng lại bị ông anh cho leo cây với cái lí do hết sức ngớ ngẩn vì nếu đi chung nó sẽ phá hỏng chuyện tình cảm của ông anh với bồ. Mà cũng đúng. Nó là siêu phá hoại mà. Linh thì chắc không sao nhưng ông trời lại nỡ lòng nào cho mưa mấy ngày liền làm cây ổi nhà nội nó đang ngọt lịm thành nhạt toẹt rồi. Còn Thanh thì chắc nặng hơn chút, sau mấy ngày cày game bi mẹ phát hiện, chỉ có thể là cắt mạng thôi. Sụp đổ tinh thần. Buồn!
Chắc chưa ai biết cảm giác “buồn thật sự” như thế nào đâu nhỉ? Đau lắm. Nhắc lại một thời về quá khứ. Cái cảm giác trân trọng về cuộc sống, về tình bạn dường như là gió, đôi khi là nắng. Gió nhẹ. Nắng nhạt nhòa. Hẳn là khi ai nhắc lại quá khứ đau buồn đương nhiên sẽ khóc. Khóc cho sự tôn trọng cuộc đời vì là con người và vì ai cũng biết khóc. Là do họ có thể hiện ra bên ngoài hay không hoặc là giấu kín trong lòng và giữ mãi.
9 giờ 32 phút P.M
Đây là đêm cuối cùng của Noel. Ngọc đang “so sad”, ở trong phòng một mình và nhìn lên tấm ảnh cũ, chợt nó mở quyển sổ nhật kí ra viết dòng tâm trạng về bức ảnh.
-“ Tôi có một vết sẹo, là do khi bé bị thương mà thành. Sau này, lớn rồi, máu đã không còn chảy, da thịt cũng đã liền lại, nhưng vết sẹo lại vẫn luôn nằm ở đó, nhắc nhở tôi đã từng bị thương, và từng đau như thế nào? Cũng giống như việc tôi tổn thương một người, là do ích kỉ mà gây nên . Sau này, chúng tôi đã làm hòa thế nhưng không cách nào được như lúc đầu. Bởi những ám ảnh về thương tổn kia vẫn luôn là một vách ngăn vô hình không cách nào xóa bỏ được. Có người từng nói với tôi: ‘Ta có thể chữa trị bao nhiêu vết thương cũng được, nhưng không thể xóa được kí ức đau đớn do vết thương đó gây ra’. Tôi đã cười và chẳng hề tin tưởng. Cho tận đến khi tôi thật sự kiểm nghiệm.
Rất lâu, rất lâu sau đó, vết thương có thể lành, sẹo có thể mờ đi, thế nhưng hồi ức đau đớn lại chẳng bao giờ biến mất mãi mãi. Nó tuy nhỏ bé…nhưng lại cộm lên, đủ để luôn nhớ và đau âm ỉ không dứt.
Chắc là sẽ quên thôi. Không ai biết rằng tôi và cậu ấy là bạn thân, như hai anh em sinh đôi vậy. Ngày ấy mưa rơi những dấu chân không còn tôi ngẫm lại nhìn tấm ảnh cũ cười.
- Nam à….có nhớ tao không?
_Bảo Ngọc_"
Lúc viết xong dòng tâm trạng cũng là lúc nó khóc, khóc cho cái quá khứ nó và cậu ấy đã từng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT