Chap 10

Chả biết hôm nay ngày gì nữa. Mới sáng sớm đã gặp hên rồi. Chúng nó đi lên lớp, xin phép cô/ thầy vào lớp học nốt hai tiết cuối. Đến giờ nghỉ trưa lại lôi nhau đi ăn để phục vụ cái dạ dày không đáy của chúng nó. Nghỉ ngơi rồi vào ca chiều. Thầy cô không kiểm tra bài cũ thì cũng kiểm tra 15 phút hoặc 1 tiết. Cái quá trình học đó lặp đi lặp lại từ hồi cấp hai rồi cơ.

Có lần chúng nó lên mạng đọc báo, đang hot cái dịch vụ đi rửa bát thuê. Nghĩ là kiếm được tiền mua đồ dùng với đồ ăn vặt hằng ngày nên chúng nó hí hửng lắm. Xin vào làm việc luôn. Nhưng đời đâu được như mong muốn, chủ quan với khái niệm ở nhà chỉ rửa ton hon có vài cái bát nên chúng nó làm có vẻ nhanh. Mà nhanh thật, nhưng chỉ có lúc đầu thôi, trong tiệm nhỏ xíu này mà khách ăn khá đông. Vừa mới rửa xong cái đống bát to tướng đã lại có thêm đống khác rồi. Không tránh khỏi việc làm rơi vỡ bát đĩa. Chủ quán đã mắng cho mấy lần rồi nhưng chúng nó cứ vâng vâng dạ dạ rồi để đấy cất đi. Vẫn cứ tiếp diễn cái màn xiếc “ đập bát bể đĩa “ Không thể chịu nổi được chúng nó nên chủ quán quyết định cấp “ ĐƠN BỊ ĐUỔI VIỆC “ cộng với ba trăm tiền công cho chúng nó. Đáng lẽ ra là không có được đồng lương nào đâu vì chừng đó bát vỡ cũng vừa lương chúng nó rồi nhưng chúng nó làm việc cũng khá tích cực nên chủ quán “ thương hại bố thí “ cho.

Sáng chủ nhật.

Thường thì ngày này chúng nó sẽ ngủ nướng cho tới tận trưa nhưng hôm nay theo như kế hoạch đã vạch ra từ chủ nhật tuần trước chúng nó dậy sớm tầm 7 giờ tập trung tại nhà Thanh và hành trình trên chiếc xe đạp quy mô cũ kiểu “ cà tàng “ tới chợ vì chủ nhật nay có phiên.

Sau khi gửi được xe vào bãi, chúng nó vào chợ tìm quần áo phông mùa hè, lượn khắp hàng quần áo mà chưa ưng ý cái nào. Căn bản quần áo toàn màu lòe loẹt, ngược lại tông màu chúng nó thích là đen trắng nhưng màu đen chiếm phần hơn. Dừng chân tại một hàng thanh lí quần áo có cả hè lẫn đông chúng nó ngồi xuống chọn mà hầu như toàn thấy quần áo thu đông. Thời tiết vẫn đang trong cái cảnh “ lạnh lẽo âm u ( theo như mình nghĩ ) “ thì tụi nó dở chứng đi mua đồ mùa hè. Bỗng Linh lôi từ trong đống quần áo được xếp gọn ra bốn cái áo phông màu đen kiểu dáng như nhau có phun hình 3D mấy con sâu trong bộ phim hoạt hình “ Ấu trùng tinh nghịch “ trông dễ thương cực kì. Thỏa thuận giá cả hợp lí với cô bán hàng chúng nó đã mua được bốn cái áo. Mua xong, chả còn gì thích thú hơn là mua được áo ưng ý, chúng nó lách cách đạp xe về rồi mỗi người mỗi đường.

[ Tại nhà Thanh tầm lúc trưa ]

Nó mới ăn cơm xong, rửa bát rồi lên phòng khách xem ti vi, uống nước. Nó lấy tay với lấy chiếc điện thoại đang sạc pin ở ghế đăng nhập vào nick Facebook. Nick Mint ( của nó )hoạt động. Chả có thông báo hay tin nhắn gì mới, nó định off nhưng tự dưng có một tin nhắn mới được gửi từ nick mang tên RAP’ss’ Style’ss: - Ê!?!?

Nó thấy lạ nhắn lại: - Gì?

Một phút sau: - Đang làm gì?

- Không quen sao hỏi. Nó cũng khá thắc mắc là nick này đã có trong danh sách bạn bè của nó.

- Quen rồi.

- Bao giờ?

- Nhắn tin trả lời lại tức quen rồi.

- Điên à?

- Điên nhắn tin với điên.

- Next đi hộ cái. Bực mình!

- Ăn chưa? Tên đó lơ câu nói của nó đi.

- Rồi thì làm sao?

- Ngủ chưa?( đang trưa mà! )

- Ngủ rồi mà còn nhắn tin được à?

- Đang làm gì?

- Hỏi làm gì?

- Đang tắm à?

- Bị khùng hả? Châu Qùy thẳng tiến.

- Đâu? Đâu?

- Đâu ở trên đầu. Tên gì?

- Gió

- Biệt danh hả?

- Gió>> >Phong. Bạn tên?

- Thiên Thanh.

- Trời xanh? ( Ý nghĩa tên của nó )

- Ừ. Off đây. Nói chuyện sau.

- Alright. It’s up to you ( Được thôi. Điều đó phụ thuộc vào bạn )

Nhắn nốt tin cuối nó off nick đăng xuất và vào phòng ngủ.

[ Qua nàng Mỹ một chút ]

2 giờ chiều. Nó cùng mẹ đi vào đại lý mua một số thứ đồ dùng cần thiết. Đáng lẽ ra là nó không được đi. Năn nỉ ỉ ôi mãi mẹ nó mới cho đi cùng. Hai mẹ con chọn được khá nhiều đồ: một thùng mì tôm, dầu gội, dầu xả, nước rửa bát,… Đang ngồi chọn nước xả vải với mẹ mà mắt nó toàn liếc bim bim với kẹo mút. Đúng lúc mẹ nó quay sang, thấy con mình như kiểu thèm lắm thèm vừa, mẹ nó lắc đầu cười rồi nói: - Con thích ăn gì thì cứ qua đó lấy.- Thật hả mẹ. Nói xong nó chạy luôn đến chỗ bim bim.

Nhiều loại bim bim đến nỗi nó đứng nhìn hoa hết cả mắt. Ngắm nhìn một hồi nó nở nụ cười mãn nguyện. Nó kiễng chân lên định lấy bịch bim bim tôm cay nhưng mà sao với mãi không có tới. Chắc tại chiều cao nó khiêm tốn quá. 1m 55. Một chút nữa thôi là nó có thể với được bịch bim bim rồi nhưng một giọng nói đã làm nó rụt tay lại: - Em ơi, nhìn thấy hết hàng rồi kìa!

Nó quay ngoắt người lại: - Nhìn cái gì mà thấy. Người gì đâu mà vô duyên.

- Thì em “ bị hở “ nên anh mới nói chứ không người khác nhìn thấy xấu hổ lắm đó em. Người đó trả lời nó và với lấy bịch bim bim đưa cho nó.

Nó đưa tay ra nhận nhưng vẫn giữ thái độ cũ: - Hở cái đầu chú. Thế chú chưa nhìn thấy ai bị hở bao giờ à?

- Không hẳn. Đại khái là không có gì để nhìn. Nhưng em hơi khó tính. Anh có việc. Bye em.

- Chào chú. Nó cũng không thèm chấp vặt cái người đó.

Tay xách cái bịch bim bim, nó đưa ngay trước mặt mẹ: - Con lấy cái này.

Mẹ nó gật đầu rồi ra ngoài thanh toán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play