Hai hôm sau, Diệu Phương, Hạ Lâm đưa Bảo Anh về nhà. Bảo Anh trong khá hơn rất nhiều, mặc dù bác sĩ bảo ở lại kiểm tra thêm nhưng Bảo Anh muốn về vì ở bệnh viện ngột ngạt. Vừa bước đến nhà, ba mẹ Bảo Anh đang ngồi lên nghế sofa.
-Con về rồi à?-Người phụ nữ là mẹ Bảo Anh lên tiếng.-Cái thai đã xử lí rồi chứ?
-Trong mấy ngày nằm ở bệnh viện, con đã suy nghĩ thật kĩ rồi!-Bảo Anh nói, giọng kiên định.-Con sẽ giữ lại đứa bé này!
-Mày...-Ba Bảo Anh tức giận, lộ rõ nếp nhăn trên khuôn mặt.-Mày muốn làm cho gia đình này không ngẩn mặt lên được sau? Có con mà không có chồng, mày muốn thiên hạ sỉ vả gia đình này sao?
-Ba à! Bây giờ là thời đại nào rồi!-Bảo Anh nói.-Mẹ đơn thân là chuyện rất bình thường! Dù ba mẹ có nói gì con cũng sẽ giữ lại đứa bé!
“Chát…”
Ba Bảo Anh một lần nữa ra tay đánh Bảo Anh làm xém ngã xuống, may mà Diệu Phương và Hạ Lâm đứng kế đỡ Bảo Anh kịp.
-Chuyện gia đình bác, cháu không tiện can thiệp!-Diệu Phương bất mãn lên tiếng.-Nhưng dù sao chị Bảo Anh cũng đang mang thai, mong bác đừng động tay động chân với chị ấy!
-Cô bao nhiêu tuổi mà lên mặt dạy đời chúng tôi!-Ba Bảo Anh tức tối thấy rõ.
Diệu Phương im lặng vì không muốn đắc tội với trưởng bối. Cô càng lúc càng thông cảm cho Bảo Anh hơn. Không phải ai trong tình trạng này cũng hy sinh tất cả, chỉ muốn giữ lại cốt nhục của mình và người mình yêu. Bảo Anh phải yêu Tuấn Anh rất nhiều thì mới có thể muốn sinh đứa bé ra bất chấp tất cả, bất chấp rằng cha của đứa bé đã mất, Bảo Anh không có bất cứ điêu gì đảm bảo cho cuộc sống sau này… Nếu là cô, không biết cô có đủ tình yêu và mạnh mẽ để lựa chọn như Bảo Anh… Cô nghĩ sẽ không thể nào…
-Được rồi! Bảo Anh, con nghe lời mẹ, ngày mai cùng mẹ đi phá bỏ cái thai, được chứ?-Mẹ Bảo Anh nhẹ giọng khuyên nhủ.
-Xin lỗi mẹ, con đã quyết định!-Bảo Anh giọng tuy yếu nhưng vẫn thể hiện rõ sự kiên định trong lời nói.
-Mày…-Ba Bảo Anh rất tức giận.-Mày lập tức ra khỏi nhà tao… tao không có đứa con nào như mày!
Bảo Anh gương mặt trùng xuống, cô đã mất đi người yêu duy nhất, chẳng lẽ bây giờ cũng bị gia đình cũng bỏ rơi sao?
-Còn nữa, bỏ lại chìa khoá xe hơi tao mua cho mày, cùng các thẻ ứng dụng rồi hãy đi!-Ba Bảo Anh còn rất tức giận.
-Ông à, có gì từ từ nói!-Mẹ Bảo Anh rất thương Bảo Anh.
-Được rồi!-Bảo Anh nói rồi lấy tay rút trong bóp ra ba thẻ ứng dụng và chiếc chìa khoá xe hơi.-Đây là ba thẻ ứng dụng và chìa khoá xe hơi mà ba mẹ đã đưa cho con, con sẽ trả lại! Còn thẻ ở Royal con xin phép giữ lại vì bao nhiêu lâu nay, con làm việc ở Royal và cổ phần ở Royal cũng do con đứng tên!
Bảo Anh để ba chiếc thẻ ứng dụng và chìa khoá xuống bàn rồi nhanh chống cố bước ra ngoài. Hạ Lâm nhanh chống gọi cho Dương Thắng đến đón. Một lúc sau chiếc xe của Dương Thắng đến, mọi người lên xe rồi vụt đi mất…
Ở bên gần căn nhà của Bảo Anh trong một gốc khuất có một chiếc xe hơi đen đang đậu ở đó.
-Khắc Huy, tôi nên làm sau bây giờ?-Tuấn Anh vừa từ Anh về đến lúc sáng thì tìm Bảo Anh ngay.
Khắc Huy im lặng. Anh cũng không biết nên như thế nào cho đúng.
-Giúp tôi, khuyên cô ấy phá bỏ cái thai, được không?-Tuấn Anh nhẹ giọng.
-Anh…-Khắc Huy không biết khuyên như thế nào.-Đấy là cốt nhục của anh!
-Tôi biết, nhưng Bảo Anh đối với tôi quan trọng hơn!-Tuấn Anh nói giọng run run.-Cuộc đời của cô ấy có hạnh phúc hay không đối với tôi quan trọng hơn tất cả!
-Được rồi! Đợi sau khi anh phẩu thuật…-Khắc Huy nói.-Dù sao cũng là cốt nhục của anh, anh nên suy nghĩ cho thật kĩ!
-Ngày mai tôi sẽ về Anh được chứ?-Tuấn Anh hỏi, vì lúc đầu nói là sẽ về ngay trong ngày.
-Tuỳ anh!-Khắc Huy trả lời.
Không gian im lặng, không ai còn biết nói gì nữa…
***
Bảo Anh ở tạm trong căn hộ của Tuấn Anh . Trước đây Tuấn Anh có gửi chiếc chìa khoá nên vào được. Căn hộ Tuấn Anh nằm tầng trên, chân hiện tại không tiện di chuyển nên Tuấn Anh đến nhà Khắc Huy tá túc.
Khắc Huy đang ngồi phòng làm việc ở nhà thì nhận được cuộc gọi từ một số quen thuộc. Đây là số điện thoại của Diệu Phương lúc trước, không ngờ bốn năm rồi cô cũng không hề đổi số điện thoại như anh.
-Alo…
-“Tôi là Diệu Phương…”-Đầu máy bên kia là giọng của Diệu Phương.
Cô gọi cho Dương Thắng xin số điện thoại anh, cứ nghĩ là bao nhiêu năm nay anh đã đổi số điện thoại, không ngờ là anh vẫn dùng số điện thoại này.
-Tôi biết!-Khắc Huy nói.
Diệu Phương cũng hơi bất ngờ vì Khắc Huy biết là cô, cứ nghĩ anh đã xoá số cô, đã quên cô, nhưng cô không muốn nói đến chuyện này.
-“Anh Tuấn Anh, hôm nay về?”-Diệu Phương nhẹ giọng hỏi.
-Đúng vậy!-Khắc Huy trả lời ngắn gọn.
-“Tôi muốn gặp anh ấy, được chứ?”-Diệu Phương nói, giọng cô nhẹ lại.
-Tuỳ em, Tuấn Anh đang ở nhà tôi!-Khắc Huy nói rồi đập máy ngay.
Diệu Phương chưa hỏi nhà anh ở đâu thì anh đã đập máy. Liệu anh còn ở căn nhà lúc trước? Mặc kệ, dù sao cô cũng phải đến thử!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT