Ánh nắng đầu tiên lọt
qua kẽ rừng, khiến cho ánh nắng rơi trên cửa sổ như những mảnh vàng rực rỡ.
“Thời gian thật là tốt.”
Tạ Thiếu Vĩ đẩy cặp kính trên sống mũi, cười và nói: “Hôm nay cảm thấy thế
nào?”.
“Cũng được. Cảm ơn anh
đã quan tâm đến tôi ngay sáng sớm thế này.”
“Đây là điều nên làm
mà.”
“Phải xuất phát bây giờ
à? Vậy hãy cho tôi một chút thời gian chuẩn bị”, Phương Thần vừa nói vừa ngồi
dậy.
Trước đó vì không tiện di chuyển, nên cô
tạm thời phải nghỉ ngơi điều trị mấy ngày trong ngôi nhà gỗ. Điều may mắn là
vết thương không quá sâu, lại được xử lý kịp thời, chính xác, sau khi trải qua
mấy lần sốt nhẹ không thể tránh khỏi, kết quả hồi phục rất tốt.
Tối hôm trước khi A
Thanh đến thay băng cho cô, đã khen rằng sức khỏe của cô rất tốt.
“Hồi còn nhỏ tôi tương
đối nghịch ngợm”, lúc ấy Phương Thần đã giải thích như vậy.
A Thanh có vẻ hơi ngạc
nhiên: “Ồ? Thế mà tôi lại không nhận thấy thế.”
Phương Thần ngây người
một lát, rồi sau đó mỉm cười không nói gì nữa.
Đến khi Phương Thần thu
dọn xong đồ đạc và bước ra, thì đã thấy mọi người chuẩn bị xong hết rồi.
Kể từ sau khi xảy ra sự
cố ngoài ý muốn, mặc dù ngôi nhà nhìn qua thì thấy bị hủy hoại tan tành, nhưng
thực ra nó lại trở nên kiên cố hơn bao giờ hết, bởi vì từ trong ra ngoài lúc
nào cũng có người, việc bảo vệ được tiến hành rất nghiêm ngặt, đến một con muỗi
e cũng khó mà lọt qua.
Nhưng dù sao thì không
gian trong đó cũng chật hẹp, đến lúc này Phương Thần vẫn không hiểu, buổi tối
những người đột nhiên xuất hiện thêm ấy sẽ ngủ ở đâu?
Năm, sáu chiếc xe lần
lượt khởi động, Hàn Duệ đứng ở cửa, vươn một cánh tay về phía cô. Cô ngẩng lên
nhìn anh, khuôn mặt đang ở vị trí ngược sáng ấy vẫn thấy rất rõ, đôi mắt đen
sâu thẳm, giống như lưỡi kiếm phải cố giấu đi vẻ sắc nhọn, dù vậy vẫn không che
nổi ánh sáng vốn có của nó.
Dường như kể từ sau buổi
tối hôm ấy, anh đã lấy lại vẻ lãnh đạm, mặc dù người trước kẻ sau luôn giữ vẻ
trầm mặc, ít lời.
Anh vốn là một người đàn
ông lạnh lùng và kiêu ngạo, có một cuộc sống mà người bình thường khó lòng nếm
trải, lại thêm quyền lực, địa vị mà người thường không thể có được.
Nhưng hôm ấy là một
ngoại lệ và là một ngoại lệ hết sức đặc biệt. Anh đã để lộ vẻ mệt mỏi và ủ rũ
trước mặt cô, thậm chí còn có vẻ thảm hại nữa, điều ấy khó lòng mà tưởng tượng
nổi, đồng thời cũng diễn ra trong một khoảng thời gian hết sức ngắn ngủi, khiến
cô có cảm giác như đó không phải là thật, mà chỉ là sự nối tiếp giữa giấc mơ
này với giấc mơ khác.
Đoàn xe nối đuôi nhau
theo con đường ngoằn ngoèo xuống núi.
Mặc dù lái xe đã cố gắng
đi với tốc độ chậm, nhưng cơn đau ở sau lưng vẫn nhói lên dữ dội, khiến cho
Phương Thần chốc chốc lại phải nhíu chặt mày lại chịu đau.
Sau đó cô nghe thấy
tiếng Hàn Duệ nói: “Dựa vào đây”.
Cô nhìn anh im lặng một
lúc, cô tưởng rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng lúc này mới phát hiện ra,
anh luôn chú ý đến nhất cử nhất động của cô.
“Bây giờ mà vẫn còn cố
giả bộ kiên cường sao?”, ánh mắt sâu thẳm lướt qua đôi môi mím chặt lại của cô,
Hàn Duệ hỏi lại, giọng nói không còn chứa đựng vẻ châm biếm như thường thấy.
Phương Thần nhắm mắt
lại, không nói gì, nhưng cuối cùng vẫn dựa vào người anh. Vì sợ động đến vết
thương nên cô cố gắng cử động thật chậm, không nghĩ rằng chính vì như vậy mà
trong mắt của đối phương lại trở thành một động tác rất đỗi dịu dàng, ngoan
ngoãn.
Hàn Duệ đưa tay vòng qua
vết thương, đỡ vai cô, đôi môi bất giác khẽ nhếch lên.
Phương Thần không dám
nói với mọi người trong nhà về chuyện bị thương, báo với cơ quan là bị ốm, và
dùng hết những ngày nghỉ lễ, phép năm, phép ốm một lần.
Nhưng còn việc gặp Tô
Đông thì không thể nào tránh được.
May mà buổi tối Tô Đông
gọi điện thoại đến hẹn đi ăn cơm, vết thương của cô cũng đã hồi phục được sáu,
bảy phần rồi. Trước khi ra khỏi cửa, Phương Thần soi gương, tự thấy thần sắc
cũng tương đối ổn.
Nhưng vừa gặp, Tô Đông
đã nhìn cô từ đầu đến chân, sau đó hỏi: “Ốm à? Trông sắc mặt cậu không được
tốt”.
Phương Thần đáp: “Không,
chỉ vì mình phải làm thêm giờ trong hai ngày liền”.
Chuyện cô làm thêm giờ
là thường xuyên, vì thế Tô Đông cũng không nghi ngờ gì.
Hai người vừa ăn cơm vừa
nói chuyện, chủ đề toàn là những chuyện linh tinh chẳng liên quan gì đến cuộc
sống của hai người, Phương Thần cũng quên mất không biết từ lúc nào những lần
nói về chuyện công việc của hai người mỗi ngày một ít đi. Bây giờ tưởng chừng
như hai người đã ở hai thế giới khác nhau, nhưng lại quan hệ gắn bó tới mức
không thể tách rời.
Sau cùng, dường như Tô
Đông chợt nhớ ra, nói: “Cậu đi với Hàn Duệ lâu như vậy, có bao giờ nghe anh ta
nhắc đến một người tên là Thương lão đại không?”.
“Có nghe nói tới mấy
lần.” Phương Thần không phải tốn nhiều sức để nhớ lại, hình ảnh một ông già có
thân hình thấp béo, đôi mắt sắc và hung dữ, hiện lên trong đầu cô.
Tô Đông nói: “Mấy hôm
trước, mấy khu buôn bán lớn của ông ta bị người nào đó phá trong cùng một đêm,
có vẻ qua vụ này ông ta bị tổn hại không ít rồi Tô Đông quan sát Phương Thần,
“Cậu có biết chuyện này không?”.
Phương Thần lắc đầu:
“Mình không biết”, rồi hỏi lại: “Cậu nghĩ do Hàn Duệ làm à?”.
“Thực ra, chuyện này
chẳng có liên quan gì đến mình.” Tô Đông dùng chiếc thìa bạc xinh xắn khuấy tan
tách trà được mang lên sau bữa ăn, chau mày nói tiếp: “Nhưng chuyện này chắc
chắn có tới tám, chín phần là có liên quan tới Hàn Duệ. Mặc dù lần này Thương
lão đại tổn thất nặng nề, nhưng dù sao lão ta cũng là người có máu mặt trên
giang hồ, người ta có câu con sâu trăm đốt dù chết vẫn chưa hết, huống chi ông
ta cũng vẫn chưa phải hoàn toàn thất thế. Bây giờ, mọi mũi nhọn đều chĩa về Hàn
Duệ, e rằng ông ta sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu”.
“Vì thế ý của cậu là?”,
Phương Thần cảm thấy cơn đau từ phía sau lưng lại dội lên một lần nữa.
“Ý của mình là…” Tô Đông
khẽ hít một hơi, mắt chăm chú nhìn khuôn mặt của Phương Thần, như không muốn bỏ
qua bất cứ một sự thay đổi nào trên đó, “Nếu cậu chưa yêu anh ta, thì tại sao
lại không rút ra trước? Chuyện mà anh Long gặp phải năm ấy đã để lại dấu ấn
trong mình quá sâu, thế giới mà họ sống thật đáng sợ. Đúng như thế đấy, Phương
Thần ạ”, Tô Đông gọi tên cô một cách trịnh trọng, “Hãy sớm rời xa Hàn Duệ đi”.
Về chuyện này, Tô Đông
đã khuyên cô mấy lần, nhưng chưa có lần nào lại thật lòng và nghiêm túc như lần
này. Phương Thần cụp mắt xuống như suy nghĩ, lát sau ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện
của Thương lão đại xảy ra khi nào?”.
Tô Đông ngẩn người ra
trước câu hỏi của Phương Thần: “Tuần trước, hoặc là mười mấy ngày trước. Thời
gian cụ thể không ai nói cho mình biết”.
Sau bữa cơm ấy, Phương
Thần ngồi lên xe và nói chuyện với lái xe là A Thiên: “Cậu có thể đưa tôi đi
hóng gió một lúc không?”.
“Sao ạ? Chị muốn đi
đâu?”
“Đi đâu cũng được.”
A Thiên có vẻ khó xử:
“Nhưng đại ca đã dặn em… hơn nữa, vết thương của chị vẫn chưa khỏi hẳn”.
Từ trước đến nay lời của
Hàn Duệ đối với những người này chẳng khác gì thánh chỉ, vì thế họ không bao
giờ dám làm trái ý dù chỉ là một chút.
Cô cũng không muốn ép A
Thiên, thuận miệng hỏi: “Hôm nay Hàn Duệ đi đâu?”.
“Mang theo bọn anh Tạ đi
giải quyết công việc rồi, em cũng không rõ lắm”. A Thiên dừng một lát, quay đầu
lại nhìn mặt cô với vẻ thận trọng: “Chị Phương, vậy bây giờ chúng ta trở về
biệt thự nhé?”.
Phương Thần đưa mắt khẽ
nguýt cậu ta một cái, chẳng buốn nói thêm câu nào nữa, dựa vào ghế, nhắm mắt
lại vẻ mệt mỏi. Tất cả đều do một tay Hàn Duệ sắp xếp, không cần nói nhiều về
lý do thì cô cũng đoán ra được tám, chín phần. Điều đó đối với cô là lợi nhiều
hơn hại, vì thế đành chấp nhận theo.
Nhưng điều mà cô không
ngờ là việc cùng ở chung dưới một mái nhà với Hàn Duệ dường như đã khiến quan
hệ giữa hai người có những tiến triển.
Phần lớn thời gian, Hàn
Duệ vẫn tỏ vẻ mặt lạnh lùng như núi băng, giận dữ, vui buồn trong lòng rất khó
đoán được, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự khác nhau, những thay đổi rất tinh tế
giữa trước đó và sau này, từ ánh mắt khi nhìn cô, thái độ khi nói chuyện và cả
nụ cười thỉnh thoảng lộ ra ở khóe môi…
Thậm chí cô còn cảm thấy
anh càng ngày càng trở nên dịu dàng.
Nhưng sao lại có thể như
thế được? Chữ đó mà dùng với Hàn Duệ thì đúng là chẳng khác gì chuyện cười.
Có lẽ là cảm giác của cô
đã sai.
Hoặc có thể lương tâm
của anh đã thức tỉnh, anh thấy áy náy vì đã lôi cô vào chuyện bắn giết khiến cô
bị thương, anh nợ cô.
Cho nên anh mới làm như
không để ý đến những lời nói đôi khi có vẻ rất gay gắt của cô, không còn châm
biếm cô với vẻ cay độc nữa, thậm chí còn quan tâm đến tình hình hồi phục của
cô.
Những khi anh ở nhà, nếu
đúng vào lúc thay băng cho cô, thì sẽ đích thân đứng bên cạnh nhìn A Thanh thao
tác.
Nhưng cô rất nghi ngờ,
không hiểu anh đang quan tâm hay đang giám sát cô! Vì có lúc, cô vô tình quay
đầu lại và thấy anh đứng ở phía sau, khuôn mặt không hề có chút biểu cảm nào,
đôi môi hơi mím, cằm căng ra, có vẻ rất không vui.
Tay nghề của A Thanh rất
tốt, nhờ có sự chữa trị của anh ta mà vết thương của cô hồi phục khá nhanh, vì
thế càng không hiểu được lý do vì sao Hàn Duệ có vẻ không vui.
Lúc đó cô nằm sấp trên
giường, trên mình là hàng đống chăn, chỉ để hở chỗ bả vai cho A Thanh xử lý.
Nhưng ngay sau khi cô quay đầu lại thấy ánh mắt của Hàn Duệ, A Thanh bất ngờ bị
gạt sang một bên một cách không rõ lý do.
Trước đó, cô chưa bao
giờ biết được rằng anh cũng biết băng bó cho người khác. Càng không biết vì
lạnh hay vì lo lắng, nhìn thì tưởng rằng cô nằm rất ngoan ngoãn, nhưng thực ra
toàn thân cô đang khẽ run lên. Nhất là khi bàn tay anh chạm vào da thịt cô, bàn
tay ấy nóng và lướt quanh vết thương với động tác rất vừa phải, khiến cô có cảm
giác muốn bật ngay lên lập tức.
Cô thà không thay băng,
thà để cho vết thương cứ thế lộ ra bên ngoài. Xem ra việc làm của anh có vẻ rất
tốt bụng, thậm chí có thể coi như đang ban ân huệ, nhưng đối với cô thì đó là
một kiểu hành hạ khác.
Sau đó, đến cả việc A
Thanh lùi ra lúc nào cô cũng không biết, cô chỉ còn biết vùi mặt vào chiếc gối
mềm như mây, đôi bàn tay để dưới gối nắm chặt thành nắm đấm.
Cô không thể chống lại
và cũng chẳng có sức lực để mà chống lại, còn anh vẫn cứ im lặng sau lưng cô,
để cho hơi thở chốc chốc lại phả vào lưng cô.
Nhưng cô biết, tất cả
chỉ là cảm giác không chính xác, anh rất chăm chú khi xử lý vết thương, hầu như
anh không hề cúi lưng xuống.
Cô cố gắng không chú ý
vào những điều đó. Nhưng càng cố gắng thì mọi cơ quan cảm giác càng tập trung
hơn, rồi dường như được khuếch đại và trở nên vô cùng nhạy bén.
Cô đã bị cảm giác không
chính xác và kỳ lạ ấy hành h một hồi lâu, lần đầu tiên cô có cảm giác sắp tan
ra. Nhưng cô vẫn cố chịu đựng cho đến khi công việc thay băng kết thúc, đúng là
giống như một lần chịu khổ hình, rồi sau đó nghe người phía sau hỏi: “Còn đau
nữa không?”.
Đúng là hiếm khi thấy
anh quan tâm đến cô như vậy, cô chỉ còn biết cắn chặt răng, hồi lâu mới thốt ra
một câu: “Không sao!”. Ngữ khí không được dễ nghe cho lắm, may mà dường như anh
không để ý đến điều đó.
Vì thế, sau lần ấy,
Phương Thần đã suy nghĩ rất kỹ thấy có lẽ mình đã hiểu sai. Anh tự tay làm việc
đó, có lẽ là do một ý nghĩ hiếu kỳ bất chợt nảy ra, chứ hoàn toàn không có bất
cứ ác ý nào, và chỉ có trời mới biết được vì sao cô lại như vậy, một nửa bờ vai
để trần ra trước mặt A Thanh thì cô vẫn thấy rất bình thường, nhưng nếu để như
vậy trước mặt anh, cô lại cảm thấy mình trở nên vô cùng nhạy cảm, dường như đến
cả bầu không khí xung quanh anh cũng làm cho cô run rẩy.
Đó không phải là một dấu
hiệu tốt lành! Trong lòng cô rất rõ, lý do khiến cô như vậy chỉ là vì Hàn Duệ
trong mắt cô đã không còn giống với người xa lạ nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT