Câu trả lời của Sterling, mạn phép xin được giữ bí mật. Bí mật giữa hai con người.
----------------------
- Xin giới thiệu, đây là Sterling, đồng minh mới của chúng ta. Còn đây, Rahma Jannek, cùng là đồng đội trong chiến dịch truy quét lần này, chắc cả hai cũng chẳng xa lạ gì nhau đúng không nào?
Trong quán nhậu " Chim to dần" ở đường Hoàng Mai, Hà Nội, Hoàng, Sterling và Rahma đang có một "buổi giới thiệu". Trước mặt họ là tờ thực đơn đã dọn lên được hai phần mười. Nghe tên cũng nghĩ ra vị, món khai vị là chim sẻ quay, sau đó tới chim cút rang muối, sâm cầm, chim ngói, le le, vịt trời, có lẽ tới khi đi tới cuối thực đơn, việc xuất hiện mấy con...chim đại bàng chắc cũng chẳng phải chuyện gì lạ lùng cho lắm.
- Chuyện cũng không có gì khó khăn..Dù gì thì anh cũng phụ trách mảng nhân sự mà, đúng không Rahma. Có khi chỉ cần một cuộc điện thoại là xong, phải không?
Hoàng nâng chén rượu lên cười, Rahma cũng vội vàng tiếp lấy, ngần ngừ nói:
- ...Cũng không dám hứa trước. Việc từ dự bị chuyển lên thành thành viên chính thức theo trình tự thì phải được cấp bậc Thất Thường Thị trở lên phê chuẩn mới được. Việc cô Sterling đây....
- Ha ha, việc khó thì mới phải phiền tới anh chứ. Nào, Sterling, cô còn chờ gì nữa, mau chúc anh Rahma một chén đi chứ! Hoàng cắt lời, không cho Rahma có cơ hội để mà từ chối. Rahma mặc dù cao tuổi hơn, song xét về vai vế vẫn dưới Hoàng khá xa, chỉ có thể nuốt lời định nói ra vào bụng, rặn cười chấp nhận.
- Mời anh. Sterling rót cho cả ba, sau đó đưa chén lên mời.
Không khí của bữa ăn tương đối tẻ nhạt, ngoài mấy lời xã giao ra thì không có gì thêm. Tới khi thực đơn đưa tới món thứ tư, thịt sâm cầm thì Rahma đứng lên xin phép ra về vì có chút chuyện riêng, không quên nháy mắt với Hoàng một cái. Hoàng biết ý, sau khi Rahma ra về không lâu thì đứng lên cáo từ nói đi vệ sinh. Hai người gặp nhau ở dưới lầu một của nhà hàng.
- Có việc gì à?
Hoàng vỗ vai Rahma, ngoái đầu hướng lên lầu. Rahma cũng ngước nhìn theo hắn, sau đó khẽ gật đầu, xuống giọng:
- Cậu quen cô ta khi nào?
-Mới đây thôi.
- Mặc dù không biết nó đã nói gì với cậu, nhưng tôi vẫn phải nhắc trước: con này không đơn giản đâu.
- Ý anh là sao?
- Một tháng trước, đàn em của tôi thấy cô ta thỉnh thoảng vẫn hay đi lại với người của Kỵ An và "Địa Long" James. Việc hôm nay...cậu nên suy nghĩ cho kỹ. Không chỉ có thế...
- Được rồi, tôi biết rồi, cứ làm như vậy đi. Hoàng cắt lời, vỗ vai Rahma, nhún vai. Rahma muốn nhắc nhở thêm mấy câu, song thấy điệu bộ Hoàng thì biết có nói cũng vô dụng, chỉ đành chào tạm biệt. Hoàng quay trở lại bàn ăn, gặp Sterling đang hào hứng đánh chén món thịt chim mới đưa lên, có vẻ rất vừa miệng.
- Sao, đồ ăn Việt Nam không tệ chớ?
Sterling gật gật đầu, giơ chiếc đũa trong tay nói:
- Cũng được, cơ mà cái thứ này dùng khó quá. Nó gọi là gì nhỉ? "Choptichs" à?
- Là đũa, cô là người Anh, dùng không quen là phải. Hoàng vừa nói vừa thoăn thoắt dùng đũa gắp thức ăn cho vào bát, động tác nhẹ nhàng, linh hoạt mà lại chính xác, gắp đâu..trúng đấy khiến Sterling không ngừng xuýt xoa kinh ngạc.
- Anh không có câu nào muốn hỏi tôi à?
Hoàng nhìn sâu vào đôi mắt của cô gái ngoại quốc trước mặt, có nét gì đó bông đùa trong đó, khiến hắn cảm thấy mình như đang được đem ra làm trò hề. Nhất thời, cái thói "nhát gái" lại quay trở về, khiến mặt hắn bắt đầu đỏ lên. Cái tật này vốn dĩ qua mấy tháng qua đã thuyên giảm đi kha khá, thế nhưng nay không hiểu vì lẽ gì lại quay trở lại, khiến Hoàng xấu mặt một phen.
- Anh ta đã nói những gì về tôi? Sterling lấy khăn giấy lau miệng, lim dim mắt hỏi.
- Anh ta bảo với tôi, cô là nội gián của "Thỏ rừng" Lilith, tới để dắt mũi tôi vào bẫy. Hoàng nâng chén rượu nốc cạn, định bụng đem ráng đỏ trên mặt đổ thừa cho men say.
- Anh thẳng thắn hơn tôi tưởng đấy. Sterling ngạc nhiên nhìn Hoàng, có vẻ như câu trả lời vừa rồi đã đi ngược với dự đoán của cô gái người Anh.
- Đã dùng người thì phải tin, không tin thì không dùng. Hoàng nói: -Vấn đề là, cô có cái gì để tôi tin? Nếu chỉ là vài ba lời chém gió ban nãy thì sợ rằng chưa đủ đâu.
- Người đàn ông đó là tâm phúc của anh à? Sterling không trả lời, chuyển qua chủ đề khác.
- Không phải. Là người của Sơn “khùng”. Hoàng nhíu mày đáp.
- Vậy thì được. Người này có tướng phản, chỉ có thể lợi dụng, không thể tin dùng. Nếu trọng dụng tất sẽ có ngày gặp họa. Sau khi kết thúc chiến dịch này, anh nên từng bước giữ khoảng cách với Sơn “khùng” đi thì hơn.
- Giờ tôi mới biết là cô có tài xem tướng đấy. Hoàng châm biếm: - Hay là thuận tiện coi cho tôi một quẻ miễn phí, được không?
- Sao không? Coi như quà ra mắt nhé. Sterling ngậm cười, nheo mắt đánh giá Hoàng một hồi kỹ càng rồi nói: - Anh có tướng dữ song tâm hồn thì trái ngược hẳn, không chỉ tốt bụng mà còn cương trực, thẳng tính, bất nhẫn, bất khuất, đôi khi làm càn, táo bạọ. Mặc dù không có khiếu lãnh đạo, tổ chức song lại có tài quyền biến, xét đoán sáng suốt, tinh vi, quyết đoán. Tuổi nhỏ học hành giỏi dắn, trí óc thông minh, song đường tình duyên khá lận đận. Đến 36 tuổi thì đường quan lộc, công danh rạng rỡ. Vợ đẹp, con khôn, danh vọng kiêm đủ đôi đường.
- Phụt! Hoàng tí nữa thì sặc: - Tôi chết năm hai lăm tuổi mà, có sống tới lúc ba sáu đâu mà biết. Bói chung chung như cô thì ai chả bói được.
Sterling không để ý mà nói tiếp:
-Về công danh, mệnh anh nếu muốn được thành công thì phải trải qua nhiều khó khăn, thăng trầm. Sự nghiệp hay bị gãy đổ lung tung để rồi xây dựng lạị. Đường đời may mắn tuy nhiều song rủi ro cũng không kém. Anh thuộc cung " Thiên chi Bình Giải", tức là có xuất ngoại hay tới một vùng đất mới thì mới gặp may, có bước ngoặt lớn lao, gặp quí nhân phù trợ. Anh tuy sinh năm ngọ nhưng lại thuộc mệnh Tuần, Thân Triệt: Mệnh này phải có Cơ Nguyệt, Đồng Lương sáng đẹp mới mong làm nên nghiệp lớn. Có được hai thứ này, anh sẽ trở thành "Cá chép hóa rồng". Còn bằng như ngược lại, cố gắng lắm cũng chỉ trở thành "Đầu gà", côn đồ thôn, du côn huyện mà thôi. Câu kết, âm thọ(*) của anh không ngoài năm mươi.
- Tôi nên tin hay là không đây? Hoàng dở khóc dở cười nói.
- À quên, còn nữa. Anh vẫn còn "zin". Ngoài một lần "suýt" nữa thì mất vào năm hai mươi tuổi ra, về cơ bản anh vẫn còn là "Zai tân". Ái chà, hai mươi lăm năm "thủ tiết", chắc cũng không dễ chịu nhỉ. Sterling nói xong thì hơi kéo trễ mép váy áo, để lộ một bên áo lót, mỉm cười quyến rũ: -Thế nào, có muốn "thử" chút cho biết không?
- Vậy thì còn gì bằng, hay là chúng ta đi thuê phòng luôn đi.
Hoàng chống tay lên bàn, không hề chịu yếu thế, kề mặt sát với Sterling, phả hơi vào mặt cô. Bây giờ hắn mới để ý, cô gái người Anh này có dáng vóc khá là “ngon”, mặc dù chưa so được với "Quan Tài Đen" Thư Lệ song điện nước nói chung đầy đủ cả. Chỉ không biết nội thất bên trong thế nào thôi(?)
- Thuê thì thuê.
Hoàng nhếch mép cười, song trong lòng thì lại cảm thấy..hồi hộp. Đừng thấy hắn vẻ bề ngoài bặm trợn thế mà lầm, cả cuộc đời này đừng nói tới chuyện vượt rào, ngay cả đến việc cầm tay con gái thôi cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay( người thân không tính). Nếu như không phải bất đắc dĩ bị đày xuống địa ngục tầng mười chín, một nơi tập hợp toàn những thành phần bất hảo, du thủ du thực, cùng hung cực ác chẳng khác “vẻ ngoài” của mình là bao thì có lẽ, Hoàng dẫu có mấy lá gan cũng chẳng đủ dũng khí mà tỏ tình với Arteta.
- Em ơi, tính tiền.
Sterling với tay gọi một nhân viên phục vụ. Hoàng thân phận vốn là chủ, định giành trả, thấy bị giành trước thì hơi phật ý. Sterling tinh ý nhận ra ngay, trong lúc chờ hóa đơn được mang ra, cô cười nói:
- Đừng nghĩ tôi là kẻ ăn xin chứ, nói không ngoa, tính về tiền bạc, tôi còn đủ làm "bà chủ" của anh đấy, ông sếp mới của tôi ạ.
Nói rồi chìa tấm thẻ ngân hàng về phía Hoàng. Vừa mới nhìn thoáng qua thông tin trong đó, Hoàng đã chấn động mạnh.
Tám trăm triệu $ âm phủ?
Thấy Hoàng như bị hóa đá, Sterling không quên giễu cợt:
- Chưa hết đâu, tôi còn hai tài khoản nữa, tổng tài sản nhàn rỗi lúc này khoảng hơn ba tỷ.
Ba..tỷ?
Hoàng bắt đầu cảm thấy não mình thiếu dưỡng khí nặng. Hắn đã kiểm tra kỹ càng, tài khoản ngân hàng và chiếc thẻ này đều là thật. Công việc kiểm tra này thực ra cũng tương đối đơn giản, bởi vì ngân hàng này vốn tương đối nổi tiếng ở địa nguc tầng mười chín, song phải mất gần mười phút Hoàng mới làm xong, bởi hắn thực sự không tin nổi những gì tai nghe, mắt thấy.
Nên biết, tám trăm triệu $ âm phủ, ở địa ngục tầng mười chín, đó là cả một gia tài khổng lồ mà có làm quỷ sai cả đời cũng chưa chắc tích cóp đủ. Ngay cả phí đầu thai cho một quỷ sai lên thiên đàng cũng chỉ vào khoảng tầm bảy trăm triệu $ âm phủ ( 100 ác linh/ 10000 ma xó). Số tiền này Hoàng dẫu nằm mơ cũng không thấy được, đừng nói là hiển hiện ngay trước mắt!
Bây giờ thì Hoàng đã hiểu tại sao, tuy mới đến không lâu song cô gái này đã có thể thiết lập được quan hệ với Kỵ An và "Địa Long"James. Với nguồn tài lực hùng hậu này, đừng nói là thành viên chính thức, ngay cả chuyện mua một chân trong Thất Thường Thị của Nanh Sói cũng chỉ là chuyện đơn giản như ăn cơm, uống nước.
- Cô..rốt cục cô là ai?
- Hai tháng trước, tôi chân ướt chân ráo đến thị trấn Một Sừng. Tới cả cái chức danh thành viên chính thức của bất kỳ tiểu đội quỷ sai địa ngục nào ở đây cũng chưa có. Cùng được thiên đàng đày xuống đây để làm quỷ sai, anh nghĩ tôi còn có thể là ai được?
- Tiền chỉ là vật ngoài thân, song cũng là thứ không thể thiếu. Chim chết vì mồi, người chết vì tiền. Tiền tuy không mua được tất cả, song tất cả chung quy lại cũng chỉ là tiền. Từ bao đời nay, nó vẫn là thước đo không thể thiếu cho sự thành công của mỗi cá nhân. Tôi cũng không giấu anh, trước khi tới thị trấn Một Sừng, tôi từng là một thành viên có chức vị của Đảng Cầm Quyền. Tôi trở thành quỷ sai năm hai mươi chín tuổi, bây giờ đã ba mươi hai cái xuân xanh rồi.
- Vậy.. cô..rốt cục cô từ nơi phồn hoa đô hội đó tới đây, tới cái thị trấn Một Sừng hẻo lánh chó ăn đá, gà ăn sỏi này để làm gì?
- Chẳng phải bây giờ tôi đang ngồi đây, ngay trước mặt anh hay sao?
Câu hỏi ngược lại, thay cho câu trả lời.
Hoàng lặng người. Hắn thậm chí không tài nào hiểu nổi, người đang ngồi trước mặt mình là thiên tài hay kẻ điên hết thuốc chữa.
- Với số tiền nhỏ bé này để xây dựng lực lượng thì chỉ như muối bỏ bể...song nếu sử dụng có kế hoạch, hình thành nền móng căn bản có lẽ không quá khó. Cái khiến tôi đau đầu là việc tìm đầu mối có thể tin cậy được để cung ứng vật tư, lương thực, vũ khí...một khi đã khởi sự, những thứ này là tối quan trọng. Và trên hết đó là tìm kiếm mối quan hệ. Còn tiền, cái này chúng ta có thể kiếm từ nhiều nguồn khác. Sếp, anh vẫn chưa lập gia đình đúng không? Ừm, từ giờ gọi sếp luôn cho tiện nhé. Việc này rất tốt, tôi đang định giới thiệu anh với...
- Dừng!! Hoàng vội cắt lời, tiếp đó dùng giọng điệu không mấy tin tưởng hỏi lại: - Dừng lại, cô nói..số tiền này..số tiền này của cô..toàn bộ đều sử dụng cho mục đích ấy? Chẳng lẽ...những chuyện lúc trước cô nói với tôi là hoàn toàn nghiêm túc sao?
Chia tư thiên hạ?
Đừng có đùa!
-..Có phải anh đang nghĩ tôi là một con điên hết thuốc chữa? Đúng không,"Sếp"?
Sterling ra hiệu cho nhân viên thanh toán đang cầm hóa đơn quay về bàn ngồi chờ một lát, sau đó nâng một cốc rượu lên uống cạn.
- Thời Tam Quốc có Lỗ Túc từng vì lo chuyện kết giao với Chu Du phục vụ cho con đường chính trị mà bán hết cả gia tài, điền sản, mặc cho mẹ già hết lòng can ngăn không được uất ức mà chết. Có Tào Tháo, Tôn Kiên không màng bán hết tài sản, của cải để lo xây dựng thế lực. Gần thì có Ăngghen, suốt cả cuộc đời hy sinh, giúp đỡ cho cả gia đình K.Marx về vật chất lẫn tinh thần. Nếu không có sự giúp đỡ hết lòng của Ăngghen thì K.Marx khó có điều kiện vật chất để có thành tựu như thế. Những người đó trong mắt người đương thời thì đều là kẻ điên, có điều bây giờ thì sao? Họ cười vì tôi không giống họ, tôi cười vì họ quá giống nhau.
Một lời nói thức tỉnh người trong mộng. Một kẻ điên có thể trong ba năm, kiếm được số tiền khổng lồ ấy sao?
Đứng trước người đàn bà này, Hoàng bỗng chốc thấy mình thật nhỏ bé.
- Cô muốn làm Lã Bất Vi buôn vua bán chúa? Cẩn thận kẻo mất cả chì lẫn chài đấy.
- Được rồi, chúng ta tạm dừng việc nói chuyện phiếm ở đây nhé. Sterling đưa tay nhìn đồng hồ: - Đừng quên cái thời hạn mà tôi đã hứa. Bảy tiếng đồng hồ, bây giờ chỉ còn có hai thôi.
- Vậy..bây giờ cô muốn làm gì?
- Dĩ nhiên là..thuê phòng.
Sterling cười hóm hỉnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT