*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thoa Xù
Có lẽ cô của Tạ Vũ Nam không hiểu rõ thâm ý trong lời nói của tôi, vẫn tiếp tục đấm ngực giậm chân: "Đúng ra lúc trước anh trai và chị dâu không nên nghe theo con nhóc kia, nếu như kiên trì tới cùng, đưa nó ra nước ngoài sớm một chút thì sẽ không xảy ra chuyện này rồi!"
Lời này hoàn toàn ngoài dự đoán của tôi: "Cái gì? Ban đầu chú dì muốn đưa Tạ Vũ Nam ra nước ngoài sao?"
"Đúng rồi, anh trai cô là ai chứ, làm sao đồng ý cho Vũ Nam và thằng khốn không có gì đó kết hôn chứ? Cũng đã làm thủ tục du học cho Vũ Nam xong rồi, không ngờ con nhóc này lại đổi ý, chết sống nhất định phải kết hôn với thằng khốn kia!"
Tôi cảm thấy bùn đất trong đầu như bị khuấy đảo mạnh mẽ bằng một cây gậy dài, hình như có cái gì đó vô tình bị chôn sâu trong đầu, đang lặng lẽ tràn lên mặt nước, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp và nặng nề.
Ban đầu uy hiếp Nhạc Xuyên, ngấm ngầm làm nhiều chuyện nham hiểm như vậy để tách tôi và anh ta ra, thì ra không phải nhà họ Tạ!
Lời nói của Huệ Điềm Nhi cái ngày ở phòng vẽ tranh, tôi vẫn luôn cố ý không thèm nghĩ nữa, nhưng bây giờ lại đột nhiên giống như một vết mực rõ ràng trên tờ giấy trắng.
"Cô cho rằng chỉ bằng dáng vẻ mặc bộ sườn xám tiếp khách khoe khoang cảnh sắc là có thể dễ dàng mê hoặc anh An Thừa à?"
Bây giờ ngẫm lại, cuối cùng Nhạc Xuyên quyết định chia tay với tôi, chính là không lâu sau buổi lễ khánh thành thư viện trường!
Xe đột nhiên ngừng lại, lồng ngực giống như có cái gì đó văng ra theo quán tính, dường như tim đập loạn và thiếu dưỡng khí.
Tôi không kịp nghĩ nhiều, cô của Tạ Vũ Nam đã cẩn thận nói: "Cô Tân, mời đi bên này."
Nhà của Tạ Vũ Nam nằm ở khu dân cư cao cấp của trung tâm thành phố, căn nhà lớn nằm giữa vườn hoa, mấy luống hoa thì không dày đặc như mấy ngôi làng cổ.
Nhưng cho dù như vậy, vẫn có thể thấy dưới ngôi nhà năm sáu tầng đã tụ họp nhóm người vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nhìn theo hướng họ chỉ, trên lan can tầng thượng, một người phụ nữ mặc áo ngủ tóc tai rối bù đang ngồi đó, hai chân đung đưa nguy hiểm giữa không trung, bên dưới là sàn bê tông trống trải và cứng rắn.
Cô của Tạ Vũ Nam cầu cứu, giọng nói nức nở: "Con bé ngốc này, nhất định không chịu xuống, lại không cho cảnh sát cửa trải nệm hơi, trời ơi, cao như vậy, nếu con bé thật sự......"
Đột nhiên cả đám người kinh hãi thốt lên, một vật từ không trung rơi thẳng xuống, đôi chân tôi mềm nhũn, nhắm mắt lại theo phản xạ có điều kiện.
Tiếng la trở thành tiếng thở dài như trút được gánh nặng, tôi miễn cưỡng hí nửa mắt nhìn về nơi đồ vừa rơi xuống.
Là một chiếc dép, màu xanh dương nhạt mũi dép bằng bông có hình Hello Kitty, nhưng mà gần như giống y hệt với đôi dép mà lúc học đại học chúng tôi cùng nhau mua ở quầy hàng nhỏ trong chợ đêm.
Lồng ngực tôi lại căng lên, chợt định thần đứng thẳng người, trầm giọng nói với cô của Tạ Vũ Nam: "Mau dẫn cháu đến gặp cô ấy đi."
Nhà họ Tạ đã báo cảnh sát, một nhân viên cảnh sát đã đến cửa hông sân thượng xem tình hình, ý bảo đứng bên trong để chờ sắp xếp bước tiếp theo.
Tôi nhìn thấy đã có bộ đội đặc chủng buộc dây thừng tiếp cận cẩn thận ở cạnh dưới sân thượng.
Trên sân thượng có một nguời đứng đối diện với Tạ Vũ Nam, gió lớn, bóng lưng cao to gầy gò trong chiếc áo sơ mi của anh ta, ảm đảm như thể sắp bị thổi ngã.
Tôi nhìn một lúc lâu mới xác định được, Nhạc Xuyên đã từng cao lớn khỏe mạnh như vậy.
Tạ Vũ Nam cũng không cuồng loạn như trong tưởng tượng, cô ấy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT