Editor: tu tai

Mắt Úc An Thừa bỗng trợn to, ánh mắt vốn dĩ có chút sương mù xen lẫn tia ánh sáng.

Anh ổn định lại thân thể khẽ run lên của mình mới vội vàng ra dấu tay: "Em có thai?"

Tôi vẫn hài lòng, móc tờ két quả xét nghiệm từ trong túi quần ra: "Ừm! Đã tám tuần rồi, hôm nay mới biết!"

Anh nhìn sừng sờ, dường như muốn tìm ra kết quả từ tờ giấy thật mỏng này.

Tôi buồn cười ra dấu tay: "Nhìn cái gì, phía trên này cũng không có hình ảnh con trai anh, bây giờ con...... cũng chỉ có nhỏ như vậy thôi."

Anh nghiêm túc xem tôi so sánh dáng vẻ chỉ lớn hơn hạt gạo một chút, chợt nắm tay của tôi, ánh mắt chớp động, hình như có thắc mắc gì đó rất khẩn thiết.

Trong đầu tôi vẫn rất hung phấn: "Sao vậy, là lạ, anh không vui mừng?"

Anh ngây người một lúc, lập tức đưa ngón tay tôi ấn lên môi anh, vô cùng trịnh trọng nhìn vào mắt tôi ra dấu tay: "Vui mừng, rất vui mừng!"

Tôi áp mặt vào ngực của anh, anh hơi thở gấp, lồng ngực phập phồng có chút mất quy luật, nhưng vẫn dung sức lớn nhất ôm lấy tôi.

Huệ Điềm Nhi cũng đi gặp quỷ đi, tôi nói thầm trong lòng, còn những chuyện khiến tôi nghi ngờ lo lắng, tất cả đều biến hết đi.

Tôi không chỉ có anh, còn có con của anh, trên đời chưa có ai càng thỏa mãn hơn so với tôi.

Bắt đầu từ hôm nay, tôi muốn dùng thái độ và phương thức có thể so với cầu đạo tu tiên để đi đối mặt tất cả, tôi muốn để cho sinh mệnh bé nhỏ mới vừa hình thành trong bụng tôi, ở trong hoàn cảnh hoàn toàn tốt đẹp, từ từ phát triển khỏe mạnh.

Vào bữa tối Huệ Điềm Nhi cũng không có xuất hiện tại trên bàn cơm, thì ra cô ta ở cùng Huệ lão thái thái trong căn phòng ở nhà lớn bên kia, hiện tại Úc Quảng Đình an bài một bảo mẫu ở cùng với cô ta.

Úc An Thừa thông báo tin tức tôi mang thai với người nhà, vẫn chưa tới năm mươi Úc Quảng Đình toát ra một vẻ vui sướng của người già, lập tức ra lệnh cho vợ mình sắp xếp chu toàn.

Còn đôi long phượng thai ngây thơ hỏi tôi: "Chị Tân Nghiên, chị sẽ phải sinh một em gái nhỏ hay là em trai nhỏ?"

Úc phu nhân ho nhắc nhở: "Không phải em trai em gái, là cháu của các con, phải gọi hai con là chú hoặc cô đấy."

Hai đứa trẻ mừng rỡ kêu to, giống như lập tức sẽ có người ngoài hành tinh tới thăm vậy.

Ở phía dưới tôi kéo lấy tay của Úc An Thừa, đối với thế giới này tôi cũng không dám có bất kỳ yêu cầu cao xa gì, mà bởi vì anh, cái thế giới này đã khiến tôi phải cảm ơn rất nhiều.

Trước khi lên giường lại nôn một lần, Úc An Thừa sợ tôi nửa đêm không thoải mái mà anh lại không biết, ngay cả đèn cũng không dám tắt.

Có lẽ hưng phấn quá mức, ngủ được không quá ổn định, không biết lúc nào thì mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Chợt nghe tiếng Úc An Thừa thở hổn hển cực kỳ nặng nề, bên cạnh còn có tiếng sột sột soạt soạt, tôi vội vàng lật người qua.

Úc An Thừa nắm chặt lấy ngực trái, cố hết sức nâng người dậy, đưa tay lục lọi ngăn kéo tủ đầu giường, còn chưa lấy được thuốc, cơ thể không chống đỡ nổi ngã xuống gối đầu, bả vai đập mạnh.

Tôi kinh hãi, dùng tốc độ nhanh nhất bò dậy, một tay ôm anh một tay lấy thuốc giúp anh.

May mắn đèn vẫn mở, tôi cũng có thể nhìn rõ  để lấy thuốc của anh, nhưng hôm nay có chút váng đầu quên chuẩn bị nước, tôi vội nhảy xuống giường muốn đi lấy nước cho anh.

Anh muốn kéo tôi lại, nhưng trên tay lại không có chút sức nào, chờ uống nước uống thuốc xong, anh dựa đầu đã dinh dính ẩm ướt mồ hôi vào lớp gối đầu.

Tôi dùng khăn lông khô lau trán giúp anh, hơi thở của anh hơi vững vàng một chút, ra dấu tay xin lỗi: "Hại em vất vả rồi."

Thật ra thì lúc này, chính anh mới thật sự là tâm lực quá mệt mỏi.

Tôi vỗ vỗ gương mặt gầy gò của anh: "Cha đứa nhỏ, quá khách khí rồi!"

Anh cong khóe miệng, từ từ khom người sát vào tôi, kề mặt ở trên bụng của tôi, đầu ngón tay cực kỳ cẩn thận nhẹ nhàng vuốt ve ở phía trên.

Đồng hồ đối diện giường đã chỉ hơn một giờ đêm, tôi sợ anh mệt mỏi, đẩy đẩy anh:

"Nghĩ gì thế? Còn chưa ngủ?"

Anh không trả lời, càng vùi đầu chặt hơn, ôm chặt lấy tôi.

Tôi hơi nhột, nhịn không được cười lên, trượt xuống dựa đầu vào đầu anh.

Trong mắt anh, hình như xẹt qua một tia sầu lo không kịp che dấu, tôi mơn trớn mặt của anh: "Sao thế, có chuyện gì không?"

Anh tránh ngay ánh mắt của tôi mỉm cười: "Đứa bé ngủ rất ngon."

Vừa nhắc tới đứa bé tôi hoàn toàn mất hết buồn ngủ, hào hứng muốn nói chuyện: "Anh nói con sẽ là nam hay nữ? Giống anh hay giống em......?"

Suy nghĩ một chút lại mặt dày bổ sung: "Cũng không sao cả, cho dù giống ai, nhất định cũng đều rất đẹp!"

Thế nhưng anh lại theo bản năng nặng nề khoa tay múa chân một cái: "Không cần giống anh!"

Tôi không đồng ý: "Giống anh có cái gì không tốt, thông minh như vậy!"

Tay của anh lại nhẹ nhàng sờ lên bụng tôi, trong ánh mắt có chút không xác định: "Bé con...... Nhất định phải giống em, xinh đẹp, thông minh......"

Chần chờ một chút, anh mới tiếp: "...... Khỏe mạnh."

Bỗng nhiên long của tôi giống như bị quất một roi, không trách được, trong mắt anh có nỗi sầu lo không che giấu được!

Tôi bị niềm vui bất ngờ làm cho đầu óc choáng váng, hoàn toàn không nghĩ đến nỗi lo lắng trong lòng anh!

Anh đang lo lắng, căn bệnh di truyền của gia đình anh, còn có khiếm khuyết của anh, sẽ liên luỵ đến con của chúng tôi!

Lòng tôi đau đến mức thậm chí có chút giận dữ: "Cái gì mới là khỏe mạnh! Giống như anh, có thể toàn tâm toàn ý đi yêu một người chăm sóc một người, chính là khỏe mạnh! Con của chúng ta nhất định là đúa bé khỏe mạnh nhất trên thế giới! Không cho phép suy nghĩ linh tinh nữa!"

Anh nhìn tôi không chớp mắt, lúc gật đầu giống như vẫn còn hơi sợ hãi.

Tôi ôm anh chặt đến không thể chặt hơn nữa.

Nếu như thực sự có số mệnh, mặc kệ đứa bé này sẽ như thế nào, tôi đều sẽ an nhiên tiếp nhận.

Là anh dạy tôi, ở trên đời này, một người cho dù là khỏe mạnh hay khiếm khuyết, chỉ cần người đó biết yêu, thì có năng lực cùng quyền lợi, trở thành niềm hạnh phúc của một người khác.

Công việc trùng tu nhà hàng tạm thời dừng lại, bởi vì Úc An Thừa và tôi cũng không muốn giao cho người khác đi xử lý.

Phản ứng mang thai của tôi rất nghiêm trọng, ngày nào cũng ói rối tinh rối mù, người trở nên vừa gầy vừa xanh xao vàng vọt, ngay cả lỗ chân long trên mặt cũng trở nên to hơn. Có lúc soi gương không khỏi lại thương mình: "Trời ạ, em trông giống như một con chuột hoang vậy!"

May mắn Úc An Thừa cũng cùng ở nhà nghỉ ngơi với tôi, vẻ mặt anh vẫn hơi mệt mỏi, nhưng lúc tôi quấn quýt lấy anh nói chuyện về đứa bé thì dường như trông anh cũng rất vui vẻ.

Cũng không biết có phải Úc Quảng Đình cố ý sắp xếp hay không, mà tôi chưa từng nhìn thấy Huệ Điềm Nhi, nghe nói đã có bác sĩ riêng giúp cô ta cai nghiện tại nhà, nhưng là hàng ngày trên bàn cơm cũng không thấy bóng dáng của cô ta, có lẽ là đưa thẳng đến phòng cô ta ở rồi.

Gần nửa tháng sau Úc An Thừa cũng tốt hơn chút, anh nói cho tôi biết Úc thị có một sản phẩm mới muốn nghiên cứu phát triển, anh bắt đầu đến công ty làm việc mỗi ngày.

Tôi không quá đồng ý, thời tiết quá nóng, anh ăn uống rất kém, ho khan cũng càng kéo dài không dứt, nghiên cứu phát triển sản phẩm mới nhất định là lấy anh làm trung tâm, tôi sợ thân thể của anh không chịu nổi.

Nhưng anh bảo đảm sẽ không quá mệt mỏi, hơn nữa mỗi ngày sẽ về sớm nghỉ ngơi, tôi vẫn không quá yên tâm, kiên trì yêu cầu anh đem kết quả kiểm tra ở Hongkong lần trước cho tôi xem.

Ngày hôm sau trợ lý Đông liền đưa tới, toàn là tiếng Anh, mặc dù tôi xuất thân là dân chuyên Anh, nhưng đối mặt với vô số từ ngữ chuyên ngành y học phía trên vẫn có chút cố hết sức, đối chiếu tra xét tự điển hơn nửa ngày mới nhìn hiểu đại khái ý tứ, hẹp van tim và độ trào ngược vừa phải, viêm phổi...... Sau khi trị liệu một thời gian và làm việc cùng vận động với mức độ vừa phải...... Tóm lại không khác so với những gì bọn họ nói với tôi.

Bởi vì Úc Quảng Đình cũng không có ra mặt ngăn cản, đương nhiên tôi cũng không thể nói thêm cái gì.

Úc phu nhân sắp xếp A Tú vào ở trong tiểu lâu đặc biệt chăm sóc cho tôi, mà tôi vẫn buồn bực đến phát hoảng, lại không dám xem ti vi chơi máy tính, nghĩ tới nghĩ lui lại bắt đầu lần mò may vá.

Trước kia lúc hoạt động trong đội người mẫu có học qua một chút kỹ thuật cắt may, làm một cái bộ quần áo nhỏ cũng không quá khó khăn.

Tôi để A Tú tìm một mảnh vải cotton mềm nhất nhẹ nhất, tưởng tượng kích thước đại khái cắt ra dáng vẻ bộ quần áo, không dùng máy may, một cây kim một sợi chỉ may thành một bộ quần áo nhỏ của trẻ sơ sinh.

Dùng vải vụn làm xong hai dây cài, nhẹ nhàng điểm tại trước ngực áo, tôi giơ lên xem một chút, hình như có thể nhìn thấy cánh tay nhỏ như mẩu ngó sen mặc ở bên trong.

Trái tim cũng trở lên mềm mại khoan khoái như tấm vải trong tay, tôi liền có hứng thú, lại làm một cái quần yếm nhỏ.

Úc An Thừa về cũng không sớm, nhưng sau một ngày làm việc nhìn qua tinh thần cũng không tệ lắm, tôi vội vàng hấp ta hấp tấp khoe thành quả của mình với anh.

Anh giật mình lại lo lắng: "Em đi ra ngoài mua? Không có anh đi cùng không cần một mình đi ra ngoài!"

Tôi kiêu ngạo vỗ vỗ bản thân: "Em làm!"

Anh trợn mắt há hốc mồm: "Hiền huệ như vậy?"

Tôi không hề khiêm tốn: "Dĩ nhiên, quần áo của con, em phải tự làm tất cả! Em muốn trở thành người mẹ tuyệt vời nhất trong lịch sử!"

Anh cực kỳ khâm phục: "Đứa bé có một người mẹ như em thật là hạnh phúc!"

Sau khi may một đống quần áo nhỏ, cuối cùng hiện tượng nôn mửa cũng dần dần chuyển biến tốt.

Tôi không ngồi yên nổi, nhà họ Úc nghiêm lệnh chưa qua ba tháng thì tôi không thể ra cửa, chỉ có thể ở trong nhà tản bộ, mặc dù diện tích nhà họ Úc rất rộng lớn còn có một khu vườn lớn, nhưng mỗi ngày đi đi đi lại cũng cảm thấy không thú vị.

Học loạn một đống sách dưỡng thai, cũng muốn làm cho đứa bé được nghệ thuật hun đúc từ trong bụng, ngày ngày nghe những bản nhạc nổi tiếng thế giới, cũng không gián đoạn việc kể chuyện xưa cho đứa bé nghe hàng ngày, có ngày tâm huyết dâng lên, chợt nghĩ đến phòng vẽ tranh của Úc An Thừa.

Lại nói, ở nhà họ Úc lâu như vậy, những ngày này cũng không sai biệt lắm đã đi dạo hết các góc rồi, chỉ chưa thưởng thức những bức tranh của Úc An Thừa, tôi nhớ trong đó có đặt rất nhiều giá vẽ lớn nhỏ.

Để cho đứa nhỏ cùng tôi đến thưởng thức tranh của cha bé trước, cũng coi là một cách dưỡng thai.

Cuối cùng tìm được một chuyện có chút cảm giác mới mẻ, tôi nói qua với A Tú một tiếng liền đi qua.

Lúc đẩy cánh cửa phòng vẽ tranh ra tôi còn có chút do dự, nghĩ đến lần trước Úc An Thừa hung hổ đẩy tôi ra ngoài, cũng không biết có phải có cái gì không thể cho tôi thấy hay không.

Nhưng chỉ nhẹ nhàng động vào tay nắm cửa đã dễ dàng mở rộng ra.

Tôi cười sự đa nghi của mình, khi đó anh quyết tâm để tôi rời đi, không cho tôi đến gần hơn một bước, thật ra thì cũng chỉ là vì che giấu sự chột dạ của mình.

Suy nghĩ tâm trạng của anh khi đó, thật là vừa thấy oan cho anh lại vừa thấy buồn cười.

Những giá vẽ kia được đặt đưa lưng về phía tôi, tôi vòng qua phía trước nhìn từng tờ từng tờ.

Có đến mấy hàng giá vẽ, rất nhiều đều là chú chó chăn cừ Scotland kia, cũng có Huệ Điềm nhi, còn có một chút người hoặc phong cảnh mà tôi biết hoặc không biết.

Đi tới một hàng ở tận cùng bên trong, mặc dù trong dự liệu, tôi vẫn không nhịn được kinh ngạc hít một hơi.

Mấy tấm này đều vẽ tôi, đều là hình ảnh tóc dài xõa ngang vai giống nhau, thế nhưng lại chân thật linh động thể hiện ra vẻ mặt khác nhau của từng giai đoạn tuổi tác khác nhau.

Mấy tấm trẻ tuổi nhất rõ ràng chỉ là mười lăm mười sáu tuổi, nụ cười là nụ cười xinh đẹp chưa từng có trong trí nhớ của tôi, hơn nữa không biết vì sao, ở mi tâm lại có một nốt ruồi son hết sức rõ ràng.

Mà một nốt ruồi, khiến tôi trong bức họa ngoài vẻ quyến rũ lại thêm chút hoạt bát.

Xem ra trí tưởng tượng của anh cùng kỹ thuật vẽ của anh đều xuất sắc như nhau.

Tôi bước đến, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tươi cười trong tranh, giống như mình và mình nói chuyện: "Cô khỏe không, cô là ai? Cô bắt đầu đi vào trong tranh của An Thừa từ lúc nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play