Tiểu Bạch vẫn giữ nguyên khuôn mặt có chút khó hiểu, mặc cho Vương Anh kéo về phòng. Cô vẫn là có chút không hiểu. Trốn nợ là gì chứ? Sao lại đến nỗi phải bỏ mặc con gái mình như thế chứ? Tiểu Bạch rất rất không hài lòng. Phụ Vương cùng mẫu hậu của cô nhất định sẽ không bỏ mặc cô.

Tiểu Bạch thở dài. Nhắc đến Phụ Vương. Đến chốn xa lạ này đã được gần một tháng. Vậy nhưng lại chẳng có chút dấu hiệu nào cho thấy cô có thể quay về. Cô rất là nhớ phụ vương cùng mẫu hậu a. Chẳng lẽ cả đời này không được gặp hai người bọn họ nữa sao?

Cả ngày hôm đó, Vương Anh ôm Tiểu Bạch, ở trong phòng xem phim. Tiểu Bạch đăm chiêu thở dài suốt. Buổi trưa ăn cơm cũng không ngon. Vương Anh nhất định không để Tiểu Bạch ra ngoài ăn. Tiểu Bạch dù gì cũng được giáo dục cẩn thận. Khách đến không thể để họ ăn một mình. Cô nhất định đòi ra ăn cùng Tiểu Mễ. Thế nhưng, cuối cùng vẫn là một tiếng thét ra lửa của Vương Anh, Tiểu Bạch đành nén nước mắt, ở trong phòng cùng hắn ăn.

Vương Anh đã phải rất rất kiềm chế. Thế nhưng cô nương Tiểu Bạch này làm cậu rất chi là bực mình. Vừa bực mình, lại vừa rất buồn cười. Tiểu Bạch ở trong lòng cậu quẫy đạp lung tung, đòi ra ngoài ăn cho bằng được. Còn luôn miệng hét cái gì mà Anh ca ca. Anh ca ca cái gì chứ? Cả đời cậu mới chỉ có người khác gọi cậu là Anh Vương Anh bằng giọng êm ái ngọt ngào. Cùng lắm thì là Vương Anh. Chứ chẳng có ai lại gọi là Anh ca ca. Nghe cũng thật buồn cười. Tiểu Bạch bị cậu ôm chặt cứng, đầu vùi vào ngực cậu, thế nhung chân tay lại không yên phận. Chút nữa là cho cậu mấy cái tát, mấy cái đá. Cái này mà cũng gọi là công chúa sao? Cái kiểu này có khi là công chúa giả mạo cũng nên a.

Tiểu Bạch có một đặc điểm, trung hòa với đặc điểm dễ khóc, khiến cậu có phần bớt khó chịu. Cô dù rất hay khóc, thế nhưng chẳng bao giờ giận. Quá lắm thì cũng chỉ dám tỏ thái độ với cậu một chút. Sau đó cũng ngoan ngoãn nghe theo cậu. Cả ngày nghịch mệt, Buổi tối, Vương Anh hài lòng ôm Tiểu Bạch vào lòng, cùng cô xem phim.

Còn có một điều. Màn hình trong phòng. Xem phim rất thoải mái. Hình ảnh vô cùng rõ nét. Âm thanh vô cùng sống động. Chỉ có một điều. Tiểu Bạch chỉ mới 16 tuổi, thế nhưng loại phim mà Vương Anh xem, tuyệt đối là loại không được cho người dưới 18 tuổi xem.

Tiểu Bạch cư nhiên không biết cái loại phim đó là để làm cái gì. Chỉ biết ở thế giới này, Người ta có thể đem rất rất nhiều người, rất rất nhiều cảnh thu vào trong một cái hộp hình chữ nhật rất to (Cái này người ta gọi một cách dân dã là Ti vi đấy ạ.), sau đó người ta sẽ diễn những cảnh không có thật cho mình xem. Đại loại cũng là như xem tuồng trong hoàng cung. Thế nhưng có phần hay ho hơn. Hơn nữa nhân vật cũng rất đẹp a. Xem rất là thích. Thế nên, Tiểu Bạch lúc đầu xem cũng chỉ có chút thắc mắc. Đại loại như tối hôm đó,

-”Vương Anh ca ca. Hai người đó làm cái gì vậy? sao lại ăn nhau như thế?”

-”Vương Anh ca ca. Hai người đó sao lại cởi hết y phục ra như thế?”

-”Vương Anh ca ca. tóm lại là họ đang làm cái gì thế?”

Vương Anh ngao ngán thở dài. Không phải chứ? Hình như cô công chúa này một chút về chuyện nam nữ mây mưa cũng không biết. Tuyệt nhiên là loại Tiểu Bạch Thỏ trắng không thể trắng hơn được nữa. Hắn ôn nhu nhìn Tiểu Bạch, từ từ giải thích.

-”Họ là đang chơi trò chơi.”

(Vương Anh ca ca. Nếu là một trò chơi thì sao lại phải cấm trẻ em chứ? T__________T)

-”Trò chơi sao? Vậy chúng ta cũng chơi. Có được không?”

Tiểu Bạch ngước ánh mắt ngây thơ, hưng phấn hỏi Vương Anh. Nếu là chơi thì cô cũng rất sẵn lòng a. Ở hoàng cung, chẳng có tì nữ nào chơi giỏi như cô hết. Cùng chơi trò gì cũng đều là cô giành phần thắng.

Vương Anh nhìn Tiểu Bạch, ánh mắt cơ hồ có sóng. Cô bé này đúng là không biết gì hết. Cũng tốt a. Vậy thì…

Vương Anh cười mĩm chi với Tiểu Bạch, làm cô không cách nào đừng rùng mình một cái. Thiên a. Cười như vậy là ý gì chứ?

-”Đượ. Vậy chúng ta cùng chơi.”

Tiểu Bạch cha kịp gật đầu đồng ý, môi đã bị Vương Anh ép chặt. Trái tim nhỏ bé của Tiểu Bạch thót lên một cái. Trống ngực đập thình thịch. Cái… cái cảm giác này… rất là lạ a.

Trước đây Tiểu Bạch tới chạm vào nam nhân cũng chưa bao giờ, huống chi là bị hôn như thế này. Vương Anh nhẹ nhàng lướt qua một Tiểu Bạch, đầu lưỡi miết nhẹ nhàng. Sau một lúc, hắn đưa lưỡi tách hai cánh môi của Tiểu Bạch ra, nhẹ nhàng tiến vào bên trong. Hơi thở Tiểu Bạch có chút gấp gáp. Vương Anh đưa tay ôm lấy Tiểu Bạch, xiết nhẹ cô trong lòng. Cơ thể Tiểu Bạch mềm nhũn ra, y như sắp tan trong vòng tay Vương Anh vậy. Hắn tinh nghịch đùa giỡn chiếc lưỡi ẩm ướt của Tiểu Bạch, mút mát. Tiểu Bạch chỉ một lúc đã không kiềm chế được, rên khe khẽ mấy tiếng. Tiếng rên có chút khoái cảm, có chút nhục vọng. Tiếng rên này của Tiểu Bạch, đối vowiss Vương Anh mà nói, cũng như mồi lửa kích dục. Hắn gấp gáp lần mò vào trong làn áo Tiểu Bạch, vuốt nhẹ. Bàn tay Vương Anh như có điện. Tiểu Bạch cảm nhận rõ ràng được luồng điện chạy dọc sống lưng cô, tê tái.

Vương Anh nhanh chóng đem y phục trên người Tiểu Bạch cởi bỏ hết. Ngay cả y phục của hắn cũng nhanh chóng bị cởi ra hết, Vương Anh gấp gáp, ngầu nghiến đôi môi Tiểu Bạch. Tiểu Bạch bị dạy hư, cũng nhanh chóng học theo Vương Anh, đáp trả mãnh liệt. Bàn tay mát lạnh của cô vuốt ve cơ thể rắn chắc của Vương Anh, khiến hắn như mê dại đi. Đôi môi tham lam của hắn lướt nhẹ trên mặt Tiểu Bạch, nhanh chóng lan tới cánh tai cô, sau đó theo cổ cô, nhẹ nhàng xuống ngực.

Lúc Vương Anh nhẹ nhàng tiến vào bên trong Tiểu Bạch, hắn cũng là có chút do dự. Như thế này, hình như giống như lừa gạt con gái nhà lành quá. Tiểu Bạch là một thân trong trắng không biết gì. Hắn lại lợi dụng cái không biết gì của Tiểu Bạch, cướp đi trinh tiết của cô.

Đang lúc Vương Anh ngập ngừng do dự, Tiểu Bạch dường như cũng cảm nhận được Vương Anh dừng lại. Khoái cảm đang hết mực, Tiểu Bạch lúc này có cho vàng chắc cũng không muốn dừng. Cô kéo khuôn mặt Vương Anh xuống, nhẹ nhàng hôn hắn.

Nụ hôn của Tiểu Bạch như kích thích Vương Anh. Ngọn lửa vừa bị sự nhút nhát gạt xuống, ngay lập tức lại bùng lên. Mặc kệ là lừa đảo. Sau này hắn nhất định sẽ đối tốt với Tiểu Bạch, nhất định không để cô chịu uỷ khuất.

Nghĩ như thế, Vương Anh lại một lần nữa tiến sâu vào bên trong. Tiểu Bạch lúc đầu cảm thấy có chút đau. Cô buông môi Vương Anh ra, cố đẩy hắn ra. Tiểu Bạch rất sợ đau. Mới chỉ đau một chút, cô đã như muốn khóc. Vương Anh lúc này cư nhiên không dừng được nữa.

-“Tiểu Bạch. Đừng sợ.”

-“Không được. Rất đau a.”

-“Không sao. Anh sẽ nhẹ nhàng thôi.”

-“Không được.”

Tiểu Bạch lắc đầu quầy quậy. Vương Anh cũng là sớm biết Tiểu Bạch sẽ sợ đau mà từ chối hắn. Vậy nên cũng đã sớm chuẩn bị

-“Tiểu Bạch. Em lúc sáng đã đồng ý đáp ứng ý muốn của anh.”

Tiểu Bạch giương đôi mắt to tròn nhìn Vương Anh.

-“Nhưng mà… muội sợ đau.”

-“Không sợ. Anh hứa đấy. Chỉ đau một chút thôi.”

Tiểu Bạch cắn môi đắn đo. Vương Anh nhân lúc đó, đẩy mạnh một cái.

Tiểu Bạch cảm giác được cơn đau như xé. Cô hét lên một tiếng. Đau. Rất là đau a. Nước mắt Tiểu Bạch cũng vì thế mà đột nhiên tuôn ra.

Vương Anh dừng lại một chút nhẹ nhàng hôn lên mắt Tiểu Bạch. Lúc sau đó, có vẻ như Tiểu Bạch bớt đau hơn. Vương Anh bắt đầu nhấp nhẹ.

Tối hôm đó, Vương Anh năm lần bảy lượt đáp ứng nhu cầu của mình, không để ho Tiểu Bạch nghỉ ngơi một chút nào.

Sáng hôm sau Tiểu Bạch thức dậy đã là giữa trưa. Vừa bước xuống nhà, Tiểu Bạch đã nhìn thấy Tiểu Mễ lủi thủi xem ti vi một mình.

Lúc Tiểu Bạch bước tới, Tiểu Mễ làm một động tác như thể lau đi nước mắt. Tiểu Bạch vừa nhìn thấy cô bé đã nhào tới ôm lấy cô bé chặt cứng. Ngày hôm nay cô rất mệt a. Muốn ôm ai đó chứ chẳng muốn chơi gì hết. Tiểu Mễ nhìn thấy thế cũng biết ý, ngồi im cho Tiểu Bạch ôm. Cô bé tuy chỉ là mới quen con người này, thế nhưng con người này rất ngốc. Chính vì ngốc nên không ngần ngại mà giúp đỡ một con nhóc 12 tuổi bị cha mẹ bỏ rơi như cô bé.

Đúng là Tiểu Bạch thực sự rất ngốc. Thế nhưng Tiểu Mễ cũng nhìn ra được, Tiểu Bạch cũng là được che chở như cô bé. Vương Anh cơ hồ tỏ ra lạnh nhạt, tỏ ra như Tiểu Bạch chỉ là thứ đổ chơi, thế nhưng có vẻ như hắn rất tốt với Tiểu Bạch.

-“Tiểu Mễ. Em đang xem cái gì?”

Tiểu Bạch mơ màng nhắm mắt, hỏi Tiểu Mễ.

-“Cũng không biết. Chị không đi học sao?”

-“Đi học? Chỉ có nam nhân mới được phép đi học thôi.”

Nam nhân? Tiểu Mễ nhăn mặt. Cái luật lệ cổ hủ này, là ai đã dạy cho Tiểu Bạch?

-“Ai bảo chị như thế?”

-“Cũng chẳng biết nữa. Đi học vui lắm sao?”

-“Đúng. Đúng là rất vui.” Giọng Tiểu Mễ dường như có chút mơ hồ. Đi học? Đã mấy tháng nay cô bé không còn có quyền tới trường nữa rồi.

-“Vậy… Vương Anh ca ca cũng đi học. Đi học vui như thế, sao lại không cho tỉ đi cùng chứ?”

Tiểu Bạch mở mắt ra, chu môi thắc mắc. Đúng rồi a. Hắn ta chắc chắn là đi chơi một mình. Thật xấu tính quá a.

Tiểu Mễ nhìn Tiểu Bạch, dường như đoán được cô đang nghĩ gì, phì cười một cái. Tiểu Bạch xưng tỉ tỉ, thế nhưng sao cô bé lại có cảm giác như trong hai người. Cô bé mới là người lớn tuổi hơn.

Tiểu Bạch thấy Tiểu Mễ cười, chẳng hiểu gì cũng cười theo. Cười một lúc thì ôm Tiểu Mễ ngủ tiếp. Tiểu Mễ cũng chẳng ý kiến gì, chỉ như khẽ mỉm cười. Cả đời cô bé, bạn bè bao năm cũng chẳng bằng được một người mới quen như Tiểu Bạc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play