Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ vào trong căn phòng in trên sàn nhà vài hình
thù kì quái, thân thể người đàn ông ở trên giường giật giật vài cái, có
vẻ như hắn không quá quen thuộc với cơ thể này, ánh nắng chiếu lên trên
gò má hắn nên lúc mở mắt ra hắn lại có cảm giác như bị cái gì đó đâm vào vậy, phải mất một lúc sau hắn mới có thể thích ứng.
Dùng một tay che trán lại, Kwon Ji Yong từ từ ngồi thẳng người dậy, trong nháy mắt
hắn cảm thấy vô cùng hoảng hốt, hắn xòe hai bàn tay ra rồi cúi đầu nhìn, đây không phải là cái vuốt mèo nữa đây chính là bàn tay của hắn mà, lại nhìn quần áo trên người, đây không phải là bộ quần áo mà người phụ nữ
kia mặc ở đại hội âm nhạc hôm qua sao, nhớ hôm qua sau khi về nhà cô ấy
cứ thế đi ngủ luôn không thèm thay ra nữa mà.
Kwon Ji-Yong nghĩ
tới đây lại nhanh chóng leo từ trên giường xuống, bước nhanh tới phòng
tắm, gương mặt hiện lên trong tấm gương là chính mình không có sai, Kwon Ji Yong sờ sờ mặt mình nghĩ thế mà hắn lại có thể trở về, hắn luôn cảm
thấy chỗ nào không thích hợp, hắn cũng không được vui vẻ như trong tưởng tượng.
Cuối cùng là thế nào.
Sau đó hắn tìm kiếm khắp căn phòng, nếu như hắn đổi lại, cũng không tìm thấy con mèo kia, cho nên
người phụ nữ kia cũng đã trở về thân thể của mình rồi sao, ừm, như vậy
cũng rất tốt.
Kwon Ji-Yong thất hồn lạc phách ngồi ở trên ghế salon, hai tay đỡ trán thở dài một hơi.
Hắn đoàn kết cục rất nhiều lần, nhưng cũng chưa đoán được là như thế này ai về thân thể của người đó cứ như là chưa từng có chuyện gì sảy ra.
Kwon Ji-Yong nghĩ một chút liền đứng dậy vào phòng tắm tắm một cái, hắn mang quần áo ném vào trong máy giặt, quay người đi ra thoáng nhìn qua túi đồ ăn cho mèo còn dang dở đang ở một góc, hắn do dự một chút nhưng vẫn
đóng gói nó vào một cái túi rồi cho vào thùng rác, rốt cuộc sau này Kwon Ji Yong hắn sẽ không phải ăn những thứ này nữa.
Sau khi Song Hee Eun làm xong thủ tục xuất viện liền lên xe cha, đi về nhà cùng cha mẹ và em trai.
Cô ngồi trong xe lại bất giác nhớ đến con mèo kia, nhưng mà bây giờ mình
đã về rồi thì chắc Kwon Ji Yong cũng đã trở về thân thể của hắn rồi nhỉ, hẳn là sau này hai người bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa.
Song Hee Eun nắm chặt góc áo của mình, sóng mắt không có bất kỳ lưu động gì.
”Seung Yeom, hôm nay em không cần đi học sao?”
Song Seung Yeom nghe đột nhiên cười: “Chị quên rồi sao, bây giờ đang được
nghỉ mà.” Hắn vừa nói vừa không sợ chết lấy tay sờ chán Song Hee Eun:“Chị lại phát sốt rồi hả, có cần quay lại bệnh viện kiểm tra một chút
không?”
Song Hee Eun trừng mắt liếc hắn một cái rồi lại quay mặt
đi, Song Seung Yeom hi hi ha ha yên tĩnh trở lại, thật là không quen với kiểu chị gái không đánh người như vậy.
Lee Hye In ngồi ở ghế kế
bên tài xế đầu lại nói: “ Seung Yeom, chị con vừa mới ra viện con đừng
có mà cố ý chọc tức nó, có nghe thấy không hả?” lại nói với Song Hee
Eun: “Sau khi về nhà con phải nghỉ ngơi thật tốt, mẹ sẽ làm canh cho con bồi bổ, còn một thời gian nữa mới khai giảng nên tranh thủ lúc này phải bồi bổ cho con nhiều một chút.”
Song Hee Eun nghe xong gật nhẹ
đầu, vết thương khi sảy ra tai nạn xe cộ của cô đã sớm lành lại, bây
giờ cũng không tồn tại vấn đề gì lớn, mẹ nói rất đúng bây giờ cô phải cô gắng nghỉ ngơi sau đó mới có thể đi học lại một lần nữa, sau khi tốt
nghiệp rồi mới có thể kiếm được công việc tốt một chút như vậy mới là
đường đi của một người bình thường như cô.
Bất tri bất giác cô ngủ mất, lúc cô tỉnh lại là bị mẹ dịu dàng đánh thức: “ Hee Eun, về đến nhà rồi, tỉnh dậy đi con.”
Song Hee Eun quay đầu nhìn con đường sảy ra tai nạ xe cộ nửa năm trước một lần, cũng không quay đầu lại đi theo cha mẹ lên lầu.
Mọi thứ vẫn như cũ, mùi vị quen thuộc, vị trí của các đồ đạc quen thuộc, còn có người thân ở bên cạnh.
Lee Hye In dắt tay Song Hee Eun lên phòng của cô ấn cô ngồi lên giường, kéo tay cô nhẹ nhàng nói: “Cuối mỗi tuần mẹ đều mang vỏ chăn trong phòng
con giặt sạch một lần, chờ đợi con tỉnh lại có thể về nhà ở một cách
thoải mái.”
Song Hee Eun đột nhiên nhào vào trong ngực mẹ: “Mẹ...” Cô nhịn không được khóc thút thít, cô không nhớ rõ bao nhiêu năm rồi cô không khóc, qua nhiều năm như vậy, cô đều tự bọc quanh mình một lớp
vỏ, để cho mình giống như một người đàn ông, nhưng thật sự bây giờ cô
không nhịn được nữa cho nên cho phép cô có thể khóc một lần.
Sau khi khóc, cô vẫn sẽ là một Song Hee Eun như cũ.
Mẹ vẫn giống như lúc cô còn nhỏ vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng dỗ dành cô, rất
nhanh Song Hee Eun ngủ thiếp đi, Lee Hye In rón rén đi ra khỏi phòng
khép cửa lại, nói với Song Seung Yeom: “Seung Yeom, mở nhỏ TV một chút
để chị con còn ngủ.”
Song Seung Yeom không có chút oán giận nào
cầm điều khiển cho nhỏ âm lượng xuống, Lee Hye In hài lòng đi tới phòng
bếp, cha bọn nhỏ ngồi ở trên ghế salon xem báo, nhưng thứ làm bà vui vẻ
chính là qua chuyện của chị gái đứa con trai nghịch ngợm của bà có thể
trưởng thành hơn, trong thời gian nửa năm chị hắn hôn mê hắn ngày càng
trưởng thành hơn, ngoại trừ cái lần đánh nhau kia.
Buổi tối mẹ
làm một bàn thức ăn ngon, Song Hee Eun ngủ một giấc cảm thấy có lực hơn
nhiều, cả người cảm thấy vô cùng có tinh thần, cô rửa mặt chải đầu cho
cả người có vẻ rực rỡ hẳn lên.
Theo bản năng cô muốn đi lấy đồ ăn cho mèo, sửng sốt nửa ngày mới phản ứng được, bây giờ cô đã trở lại,
không có con mèo kia, không có Kwon Ji Yong.
Lúc ăn cơm, không
biết vô tình hay cố ý Song Seung Yeom nói đến nam thần Lee Jong Suk của
cô: “Chị, chị có biết không, dạo này nam thần của chị có rất nhiều
chuyện, đầu tiên là quay phim cùng Kwon Ji-Yong, sau lại công bố tình
cảm với IU.”
Song Hee Eun nghe xong đột nhiên buông đũa xuống,
Song Seung Yeom vô ý nhìn thấy có vẻ như một giây sau cô sẽ nổi bão liền im lặng, ai ngờ Song Hee Eun nổi bão thật: “Lại nói thêm một lời nữa
chị lấy băng dính dán miệng em lại.”
Song Seung Yeom vùi đầu vào
bát ăn bắt đầu nhai nhồm nhoàm, nhỏ giọng lầu bầu nói: “Xem ra đã hồi
phục thật rồi.” Im lặng quá một giây, đột nhiên giống như nghĩ tới điều
gì, hắn lại ngẩng đầu lên nói: “Chị, đột nhiên em nhớ tới một việc.”
Song Hee Eun đang ăn cơm, dùng vẻ mặt không có biêt tình nhìn hắn: “Nói.”
”Ngày Lee Jong Suk công khai tình cảm, tài khoản INS của chị bị người khác đăng nhập vào...”
”Khụ khụ...” Song Hee Eun kém chút bị sặc cơm, khuôn mặt đột nhiên trở nên quẫn bách: “Có đúng không... Vậy chị phải đổi mật khẩu.” Nói xong cô
giả bộ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn cơm, Song Seung Yeom
cũng không tiếp tục nói nữa.
Kwon Ji-Yong quét dọn phòng ở cả
ngày, lại khôi phục bộ dáng trước kia, phong cách mình thích, nhìn qua
căn phòng lạnh như băng, cũng có chút hoài niệm thời gian náo nhiệt
trước đó, hắn đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra, bên trong bỏ đầy đồ người
phụ nữ kia mua, xưa nay hắn không hề mua những thứ này, tay ngừng ở giữa không trung do dự một hồi lâu, cuối cùng hắn lấy một chai rượu từ trong đó ra mới đóng cửa tủ lạnh vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT