Nghe Tần Mạc nói ra những lời kia, tất cả mọi thành viên trong nhà họ Lục liền choáng váng, chẳng khác gì vừa bị đánh một đòn cảnh cáo.

Nhưng người kinh ngạc nhất vẫn là Văn Tịch.

Cô đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Tần Mạc nói: “Anh, anh ở đây nói nhăng nói cuội gì đấy?”

Tần Mạc nhìn về phía cô ta, đôi mày vẫn nhíu lại như cũ, rồi ra lệnh: “Tới đây.”

Văn Tịch ngây người, không hiểu ý anh là gì, tại sao lại đột nhiên nói toạc hết ra ở trước mặt của người nhà họ Lục chứ?

Chuyện này, không phải vẫn còn chưa tới thời gian lộ ra ngoài sao?

Thấy cô ta gấp gáp muốn giải thích, Tần Mạc liền kéo cô ta qua, ở ngay trước mặt Lục Vân Kỳ mà thẳng thắn thừa nhận: “Duẫn Nặc nói không sai đâu, tôi và Văn Tịch thật sự có gian tình với nhau.”

Nghe một câu này của anh, cả người của Lục Vân Kỳ đột nhiên mềm nhũn, tuyệt vọng nhìn về phía Văn Tịch.

Mà lúc này Văn Tịch lại khiếp đảm thu hồi ánh mắt, quay sang hỏi Tần Mạc: “Anh, muốn làm gì?”

Tần Mạc lại không thèm để ý cười cười, lui về phía sau từng bước, đưa mắt nhìn tất cả mọi người đang ngồi ở trên ghếsofa, chỉ trừ Duẫn Nặc cùng với Lục Tiêu Triết.

Bởi vì hiện tại Lục Tiêu Triết không có ở đây, mà Duẫn Nặc lại đang đứng ở trước cửa sổ cách đó không xa.

Tần Mạc lạnh lùng hất cằm lên, âm ngoan cười một tiếng, rồi quay sang nói với Lục Chấn Thiên: “Có lẽ ông nhất định sẽ không nghĩ tới, tất cả mọi chuyện mà Duẫn Nặc nói trong hôn lễ trước đó, đều là sự thật. Văn Tịch đúng là người phụ nữ của tôi, hơn nữa còn do tôi giật dây mới gả cho Lục Vân Kỳ.”

“Các người, ai cũng ngây thơ cho rằng, Tần Mạc tôi, cưới Duẫn Nặc là bởi vì yêu cô ấy sao? Tôi nói cho các người biết, tôi cưới con gái của ông bà chẳng qua cũng chỉ vì muốn lợi dụng cô ấy để hủy diệt đại gia đình này mà thôi.”

Anh ôm hận nhìn Lục Chấn Thiên chằm chằm: “Còn nhớ rõ mười lăm năm trước, ông đã hại chết mẹ tôi như thế nào không?”

Lục Chấn Thiên liền cúi thấp đầu, sắc mặt tái nhợt mà cứng ngắc.

Nhiều hơn nữa chính là khiếp sợ, giờ phút này khó mà tin được Tần Mạc lại chính là hung thủ đưa nhà họ Lục đến kết cục ngày hôm nay.

Không đúng, mẹ của cậu ta? Mẹ của cậu ta…

Còn không đợi ông nói gì, Lục Vân Kỳ ở bên cạnh đã đứng dậy, tiến lên ôm lấy Văn Tịch nói: “Văn Văn, không phải vậy, em nói cho anh biết, thật sự không giống như lời Tần Mạc đã nói, em mau nói đi.”

Nếu Tần Mạc cũng đã thẳng thắn đối mặt thì Văn Tịch cũng không có lý do gì để giấu diếm nữa.

Cô ta đẩy Lục Vân Kỳ ra, lạnh lùng mà xa cách nói: “Anh ấy nói không sai, là tôi lừa bịp anh không chú ý, đã lén ăn cắp hồ sơ bí mật đưa cho công ty đối thủ.”

“Không, làm sao có thể? Em là vợ của anh, sao có thể làm như vậy chứ?”

Anh ta không tin, người phụ nữ mà anh yêu nhất, lại bởi vì có mục đích mới gả cho mình, anh ta không tin một chút nào.

Một lát sau, anh ta lại kích động nắm tay Văn Tịch hỏi: “Vậy còn con của chúng ta thì sao, đứa bé ở trong bụng của em thì sao chứ?”

“Thật ra tôi không hề mang thai.” Cô ta tiếp tục đẩy Lục Vân Kỳ ra, đi tới bên cạnh Tần Mạc, đưa tay khoác vào tay của anh.

Nhìn thấy vậy, Lục Vân Kỳ lảo đảo đứng không vững, trong ngực nghẹn đến khó chịu không tài nào thở được nữa, đau đớn ập tới như bị hàng vạn mũi tên xuyên qua tim.

Mấy ngày nay, vì chuyện của công ty, anh ta đã bận đến sứt đầu bể trán, không hề được nghỉ ngơi, hiện tại lại được vợ của mình và em rể có gian tình với nhau, hơn nữa, cô ta lại còn giả vờ mang thai, thì sao có thể chịu được.

Sao có thể chấp nhận được sự thật quá phũ phàng này.

Hai mắt Lục Vân Kỳ đỏ ngầu, đau lòng túm lấy Văn Tịch chất vấn: “Tôi yêu em như vậy, tôi yêu em như vậy, mà tại sao lại phản bội lại tôi, tại sao chứ! A a a a…”

Anh ta ngửa đầu lên hét to rồi tuyệt vọng vọt ra khỏi nhà họ Lục.

“Vân Kỳ!” Triệu Thục Hoa lên tiếng gọi con trai lại, nhưng anh ta không hề phản ứng, trực tiếp biến mất.

Triệu Thục Hoa cũng kích động túm lấy Văn Tịch hung dữ nói: “Cái đồ tiện nhân này, sao mà lại ác độc như thế, chúng tôi đối xử với cô tốt như vậy, tại sao lại có thể đối với chúng tôi như thế.”

Văn Tịch dùng sức đẩy bà ta ra, khiến cho Triệu Thục Hoa ngã chổng chơ trên ghế, đáp: “Các người rất tốt với tôi? Muốn tốt cho tôi như thế thì tại sao còn phải tố các cha tôi để ông ấy phải ngồi tù? Tại sao lại ép mẹ tôi đến mức phải nhảy lầu tự vẫn. Lục Chấn Thiên, các người nên xuống địa ngục đi, hết thảy mấy người nhà họ Lục các người, đều sẽ chết mà không có chỗ chôn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play