"Duẫn Nặc!" Lời còn chưa kịp nói hết, cách đó không xa đột nhiên lại truyền đến tiếng gọi giật giọng của Tần Mạc.
Nghe thấy tiếng anh, Duẫn Nặc quay đầu lại, liền thấy Tần Mạc đi tới kéo cô vào trong ngực, rồi nói với Triệu Thục Hoa: "Mẹ, con xin lỗi, Duẫn Nặc đang bị sốt nên tính tình hơi cáu kỉnh một chút, mẹ cũng đừng chấp nhất với cô ấy làm gì."
Nói xong, lại chuyển mắt sang Vãn Tịch ở bên cạnh: "Chị dâu, em thay Duẫn Nặc xin lỗi chị."
"..." Vãn Tịch kinh ngạc nhìn Tần Mạc, anh ấy vừa gọi cô là gì? Chị dâu?
Trong lòng, liền dấy lên khổ sở không nói nên lời.
Thấy Triệu Thục Hoa và Vãn Tịch cũng không lên tiếng nữa, một tay Tần Mạc ôm lấy Duẫn Nặc, một tay vuốt ve gương mặt đang đỏ ửng của cô, trong mắt lộ rõ vẻ đau lòng.
"Đi thôi, chúng ta lên trên lầu bôi thuốc."
Nhưng Duẫn Nặc cũng không nhận sự quan tâm bất ngờ này của anh, hất tay đẩy anh ra, sau đó nhấc chân chạy ra cửa.
Cho dù có chết cô cũng không nghĩ tới, người mẹ từ nhỏ luôn hiểu rõ mình nhất lại vì người phụ nữ kia mà ra tay đánh mình.
Ở trên mặt không thấy đau chút nào nhưng trong lòng lại như bị ai sát muối vậy.
Uất ức khóc chạy ra đến sân thì cánh tay một lần nữa lại bị người kia bắt được.
Duẫn Nặc dừng lại, cuống quít lấy tay lau nước mắt, không muốn thể hiện sự yếu ớt của mình ở trước mặt anh.
Tần Mạc đi lên nhìn cô, trong ánh mắt của anh quả thật cũng có chút đau lòng.
"Tôi biết em oan ức nhưng dù sao người ta cũng là chị dâu tương lai của em, vì vậy em không nên ở ngay trước mặt mẹ mà chống đối cô ta như vậy."
Nghe anh nói lời này, cô lạnh lùng cười một tiếng, ngẩng đầu tiến lên đón ánh mắt của anh nói:
"À, thì ra anh muốn chạy ra đây để giáo huấn tôi?"
"Tôi chỉ cảm thấy, hình như em đang cố tình gây sự."
"Tần Mạc!" Cô gầm nhẹ một tiếng, cắn răng nhìn anh chằm chằm: "Đừng ở trước mặt tôi giả mù sa mưa, đừng cho rằng tôi không biết quan hệ của anh và Vãn Tịch, một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cho các người chết không có chỗ chôn."
Cô hung dữ nhìn anh chằm chằm, hai mắt ửng hồng, bên trong con ngươi tất cả đều ngưng đọng thành hận ý, hận không thể băm vằm anh cùng với người phụ nữ kia thành trăm mảnh.
Lời này của cô vừa thốt ra làm cho anh hơi bị chấn động, lạnh lùng ngưng tụ thành hàn băng nhìn cô chất vấn: "Em ở đây nói hươu nói vượn cái gì thế?"
"Tôi nói sai sao? Tần Mạc tôi có nói sai hay không thì trong lòng anh rõ ràng nhất."
Thấy cô xoay định đi, anh liền bắt lấy cánh tay của cô, lên giọng cảnh cáo: "Duẫn Nặc, đồ có thể ăn lung tung, nhưng lời nói thì không thể, đừng để cho tôi nghe thấy những lời chửi bới kia của em một lần nữa."
Cô khinh thường nghe anh cảnh cáo, hung hăng hất tay của anh ra, nhìn chằm chằm vào anh cao ngạo trả đũa lại: "Tôi sẽ không để cho các người thực hiện được điều đó đâu, tôi cũng sẽ không để cho anh cả cưới tiện nhân đó, ngay bây giờ tôi sẽ đi nói cho cha biết, tôi muốn để cho...Ưhm..."
Lời còn chưa nói hết, đôi môi chợt bị chặn lại, cô hoảng sợ mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn người đàn ông đột nhiên lại hôn mình, ngây người ra không kịp phản ứng.
Tại sao anh ta lại làm như vậy? Nói không lại nên muốn dùng miệng tới chặn họng sao? Anh ta cho là làm như vậy thì cô sẽ bị đầu độc lần nữa sao?
Cô mới không thèm cái hôn đáng ghê tởm này, cố gắng hết sức muốn đẩy anh ra, nhưng thân hình của anh cao lớn uy mãnh, cánh tay đang ôm cô lại thon dài mạnh mẽ, cô càng đẩy thì anh lại càng ôm chặt hơn, hôn môi của cô cũng tăng thêm vài phần sức lực.
Cho dù cố giãy giụa nhưng vẫn không có kết quả, cô bị anh hôn đến không thở nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên.
Vậy mà, trong lúc cô thiếu chút nữa hít thở không thông, Tần Mạc lại bất ngờ dời môi đi, ôm lấy cô vào trong ngực thật chặt, nhẹ giọng thì thầm bên tai: "Bà xã, ngoan ngoãn đừng càn quấy nữa, anh biết trước đây mình đã làm nhiều việc không đúng đối với em, nhưng hiện tại anh xin thề, sau này sẽ không bao giờ...nữa biết không, hả?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT