Trác Quân tới đây làm khách, tất nhiên Duẫn Nặc sẽ đích thân tiếp đãi anh chu đáo.
Bưng trà rót nước, nhiệt tình vô cùng.
Lục Tử Dạ ở bên cạnh không nhịn được liền phì cười ra tiếng: "Tiểu Nặc, trước kia sao không thấy em chịu khó như vậy nhỉ?"
Duẫn Nặc trừng mắt nhìn anh nói: "Anh thử giơ bàn tay lên đếm thử, xem xem một năm về nhà được mấy ngày, sống với em được mấy ngày, bình thời em vẫn chịu khó đấy thôi, anh thì ngay cả bóng người cũng không thấy qua."
Lục Tử Dạ xì mũi chế nhạo: "Không phải là do anh bận rộn sao, đừng dùng ánh mắt bất hiếu đó mà nhìn anh."
"Vâng, anh ba của em là ngôi sao lớn, dĩ nhiên là phải bận rộn rồi, bận đến nỗi ngay cả đường về nhà cũng quên mất từ lâu rồi."
"...", đến đoạn này Lục Tử Dạ liền nghẹn lời rồi, cảm thấy nếu như mình còn ngồi đây thì còn bị cô em gái này vạch trần không thương tiếc mất, anh liền đứng dậy vỗ vỗ vai Trác Quân nói: "Cậu cứ ngồi đây chơi, tôi đi rửa tay một chút."
Trác Quân gật đầu đưa mắt nhìn bạn mình rời đi.
"Hừ, còn không biết xấu hổ mà nói em.". Duẫn Nặc thầm nói rồi cầm một quả quýt đưa cho Trác Quân: "Ăn không?".
Trác Quân ôn hòa cười cười, lắc đầu đáp: "Em cũng biết là anh không ăn cái này mà".
Cô hận không thể đem quả quýt kia nhét vào trong miệng của mình. Đã biết rõ là anh không thích, mà còn như vậy.
"Thật xin lỗi, em không cố ý.". Cô để quả quýt xuống, lúng túng cười một tiếng.
Trác Quân ôn nhu nhìn cô nghịch ngợm như thế, không nhịn được mà đưa tay ái muội sờ sờ lên gương mặt trắng nõn mềm mại kia.
Duẫn Nặc không biết anh muốn làm gì, đột nhiên lại như vậy làm cô ngượng ngùng đỏ hết cả mặt.
"Khụ!".
Ở chân cầu thang cách đó không xa, đột nhiên truyền đến tiếng ho khan của Tần Mạc, Duẫn Nặc chợt ngẩng đầu, liền đón nhận một cặp mắt nóng rực như lửa.
Cũng không biết như thế nào, mà cô lại theo bản năng né tránh hành động kia của Trác Quân.
Cánh tay của Trác Quân lúng túng ở giữa không trung, hồi lâu sau mới rụt về.
Duẫn Nặc cứ cho là, Tần Mạc sẽ xông tới, hung hăng đánh Trác Quân một quyền, hoặc là quay sang rống lên với cô.
Nhưng cô không nghĩ tới đó chính là, anh lại mỉm cười, đi tới ngồi xuống ở bên cạnh, rồi ôm lấy cô, đã thế còn cố tình hôn một cái thật kêu lên trên má của cô nữa.
Cô còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy anh nói: "Vợ à, có khách tới chơi, tại sao không gọi anh một tiếng chứ?"
Duẫn Nặc rất muốn đẩy anh ra, nhưng cánh tay đang vòng quanh hông của cô lại đặc biệt rắn chắc, đặc biệt dùng sức, cô vừa động, anh càng bấm xuống thật chặt, đau đến mức khiến cho cô không dám phản kháng nữa.
"Phó tổng Tần, tôi cũng vừa mới tới.". Sắc mặt Trác Quân trầm đi ba phần, cố gắng di dời ánh mắt đi để không nhìn đôi uyên ương kia, con tim lại đánh tới từng trận khổ sở.
Duẫn Nặc biết Trác Quân khó chịu, cuống quít ngăn chặn tay của Tần Mạc, đứng dậy nói: "Hai anh cứ tán gẫu đi, em ra ngoài mua chút nước trái cây đã."
Cô đang muốn đi, ai ngờ Tần Mạc cũng đứng lên, kéo cô lại nói: "Anh lái xe đưa em đi, tránh cho chân lại phồng lên, tối đến vẫn còn kêu đau."
"..." Duẫn Nặc còn chưa kịp phản ứng, liền bị Tần Mạc ôm lấy đi ra khỏi biệt thự.
Vừa đi tới sân, cô liền tránh ra, mặt đầy tức giận: "Không cần anh giả mù sa mưa.".
Tần Mạc lại lơ đễnh nhíu mi lại đáp: "Chồng xót vợ, hợp tình hợp lý, lại hợp pháp, sao lại giả mù sa mưa được chứ?"
"Trong lòng anh tự hiểu.". Cô bước nhanh lên phía trước, quát chói tai: "Không cho đi theo tôi, ở cùng với anh, tôi thấy thật ghê tởm."
Anh không những không giận ngược lại còn cười, vẫn đi theo bên cạnh cô như cũ: "Tôi sẽ khiến cho em còn ghê tởm hơn.".
Nói xong, lại duỗi tay ôm lấy cô, nhưng trong mắt mọi người xung quanh, hình ảnh này chẳng khác gì cô dâu mới đang liếc mắt đưa tình tựa sát vào người bên cạnh.
Trong lòng Trác Quân rất khó chịu, nhưng lại nghĩ, bọn họ là vợ chồng, bọn họ yêu nhau, đó cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. (Thiên kinh đại nghĩa: Chuyện chính đáng, đạo lý hiển nhiên.).
Mà anh cùng với cô, đã sớm là quá khứ, hơn nữa cũng không thể trở về như trước đây nữa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT