Lúc Ngụy Thành Tuấn nhận được điện thoại báo tin Hạ Ngữ Hàm được đưa vào bệnh viện, anh lập tức ngừng ngay buổi hẹn ăn cơm trưa, nhanh chóng đến bệnh viện.
Đến phòng cấp cứu của bệnh viện, chỉ thấy cô nằm trên giường truyền nước biển, sắc mặt tái nhợt.
“Tổng giám đốc, sao anh lại tới đây? Buổi hẹn ăn cơm của anh thì sao?” Vừa thấy Ngụy Thành Tuấn đến, Hạ Ngữ Hàm đã vội vàng định ngồi dậy.
Ngụy Thành Tuấn đưa tay ngăn cản, “Em đừng cử động, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Sau đó anh quay lại nói với người cùng cô đến đây lúc nãy, trưởng phòng Hồ và một nữ đồng nghiệp khác: “Trưởng phòng Hồ, cám ơn các cô đưa Ngữ Hàm đến bệnh viện, những chuyện tiếp theo giao lại cho tôi là được rồi, các cô về công ty trước đi.”
“Vâng.” Hồ Nhã Linh cùng nữ đồng nghiệp kia gật đầu, yên tâm rời đi.
Hạ Ngữ Hàm nhìn anh với vẻ mặt lo lắng. “Thành Tuấn, em xin lỗi, báo hại anh phải lo lắng rồi.”
Ngụy Thành Tuấn ngồi bên giường bệnh, giọng đầy căng thẳng, “Bác sĩ bảo sao?”
“Em chỉ bị đau dạ dày thôi, nghỉ ngơi một lúc sẽ không sao đâu, không có gì đáng ngại đâu anh.”
Nhớ tới chuyện gây xôn xao ở nhà ăn, Hạ Ngữ Hàm chỉ muốn khóc thôi. Sao lại ngay lúc đó mà không may bị đau dạ dày cơ chứ????
Anh cẩn thận nắm tay cô, không nói một lời.
“Thành Tuấn?” Lực anh nắm tay cô rất mạnh, cô hiểu vì sao anh lại lo lắng như vậy, bởi vì khi còn nhỏ mẹ anh thường phải vào bệnh viện, nghĩ đến chuyện lúc anh còn nhỏ lại thường phải vì lo lắng cho bệnh tình của mẹ mà sợ hãi, cô liền cảm thấy đau lòng. “Em không bị bệnh gì nghiêm trọng đâu, thật đó, anh không cần phải lo lắng như vậy.”
Ngụy Thành Tuấn vẫn chau mày rất căng thẳng.
“Thành Tuấn, anh không cần lo lắng, em thật sự không có việc gì đâu mà.” Cô dịu dàng lặp lại.
“Lần sau nếu lại xảy ra chuyện này, không, không cần biết xảy ra bất cứ chuyện gì, nhất định phải lập tức gọi điện thoại cho anh, biết chưa?” Anh nghiêm giọng cảnh cáo, dọa tới mức nữ y tá bên cạnh sắc mặt cũng lo sợ.
“Anh dọa người khác rồi kìa. Em biết rồi, lần sau không cần biết xảy ra bất cứ chuyện gì, em nhất định sẽ gọi cho anh ngay lập tức.” Hạ Ngữ Hàm nhìn anh cam đoan.
“Được rồi, em nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Cô hiểu được nếu muốn anh không lo lắng, chỉ nên ngoan ngoãn nghe lời anh.
Ngụy Thành Tuấn nhìn thân hình nhỏ nhắn đang nằm trên giường, có vẻ đang suy tư điều gì đó, ánh mắt thâm trầm.
————
Một giờ sau, Hạ Ngữ Hàm gỡ dây truyền nước biển, lĩnh thuốc xong thì khỏi bệnh viện.
“Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
“Về nhà? Nhưng mà em muốn quay lại công ty, nếu không công việc —”
“Anh muốn em buổi chiều ở nhà nghỉ ngơi, thư ký Hạ.”
Lúc này cô lại là thư ký Hạ?
Không còn cách nào khác, cấp trên đã nói như vậy, lại làm tài xế đưa cô về nhà, còn đích thân bế cô lên giường nghỉ ngơi, cô cũng chỉ có thể nghe theo anh.
“Anh sẽ về nhà sớm thôi.”
“Không cần đâu, em đã không sao rồi mà.”
Ngụy Thành Tuấn hôn lên môi cô, giọng nói đầy kiên định: “Anh sẽ về nhà sớm hơn một chút.”
——————
Hôm sau, Hạ Ngữ Hàm vẫn đi làm như thường ngày, sau đó đặc biệt đến phòng nhân sự cảm ơn trưởng phòng Hồ và mọi người.
“Thư ký Hạ, cô không phải là vì áp lực làm bạn gái tổng giám đốc quá lớn, nên mới bị đau dạ dày đấy chứ?” Hồ Nhã Linh thừa cơ hỏi.
Ngày hôm qua trên xe cứu thương, thư ký Hạ nói cô đã chia tay bạn trai cũ, nhìn bộ dạng cô rất đau khổ, họ còn muốn cô đừng nói nữa, đây là lầu đầu tiên họ không muốn nghe người khác kể chuyện.
“Không phải đâu, tổng giám đốc rất tốt với em.”
“Vậy sao cô lại bị đau dạ dày?”
“Không có gì đâu, chỉ là nhất thời không khỏe thôi.” Hạ Ngữ Hàm cười trả lời, sau đó rời đi.
Cô biết mình sẽ trở thành nhân vật chính được bàn tán trong công ty một khoảng thời gian dài sau đó, nhưng không sao cả, bởi vì sau khi công khai, ngược lại cô lại càng thoải mái hơn, có lẽ trước đây cô có chút lo lắng chuyện yêu đương của cô và tổng giám đốc bị mọi người phát hiện, cho nên mới căng thẳng đến mức bị đau dạ dày.
Sau khi công khai chuyện tình cảm, mỗi ngày so với trước đây cũng không có gì khác biệt, nhưng thái độ của mọi người đối với cô lại thay đổi rõ rệt, có một số trưởng phòng đến phòng tổng giám đốc, trước khi ra về còn đặc biệt nói tạm biệt với cô, rõ ràng cô vẫn chỉ là một thư ký nhỏ nhoi thôi mà.
Nhưng mà cũng có chút chuyện làm cô để ý, chính là lời đồn về việc cô đang “có thai’ vẫn chưa chấm dứt, có người nói cô mập ra, là vì có mang ba tháng, làm cho cô cảm thấy rất buồn cười.
Nhưng mà chuyện cô mập lên, là bị Ngụy Thành Tuấn nuôi đến béo ra.
Kể từ sau khi cô bị đưa vào bệnh viện lần trước, hơn một tháng nay, Thành Tuấn rất để ý chuyện ăn uống của cô, lúc công việc không bận lắm, còn thường tự xuống bếp nấu cho cô ăn, tài nấu nướng của anh giỏi hơn cô nhiều, không cẩn thận ăn nhiều hơn vài chén, cho nên béo ra rất nhanh.
Nhưng mà cô thật sự mập lên tới nỗi thấy rõ như vậy sao?
Có điều nói thật ra, gần đây dạ dày của cô hình như trở nên lớn hơn hay sao ấy, động một chút là thèm ăn món gì đó?
Cũng giống như bây giờ, cô lại đang thèm ăn, cũng may là trong ngăn kéo của cô có bánh quy, ăn vụng một chút cũng không sao.
Đúng lúc đó điện thoại vang lên, Hạ Ngữ Hàm buông bánh quy trong tay xuống, nghe thấy bên kia gọi tên mình, cô không khỏi sợ hãi, xen lẫn kinh ngạc.
“Thư ký Hạ, tôi là Phương Khải Nhi, vì sao Thành Tuấn không nghe điện thoại đi động vậy?”
“Tổng giám đốc vừa mới đến phòng họp.” Thành Tuấn và Phương Khải Nhi liên lạc với nhau từ khi nào?
“Vậy à? Hôm qua lúc gặp nhau, anh ấy…… mà thôi, sau khi anh ấy quay lại cô nhắn anh ấy gọi lại cho tôi nha.”
“Vâng.”
Hạ Ngữ Hàm ngạc nhiên gác điện thoại. Cô luôn tưởng là Thành Tuấn và Phương Khải Nhi đã không còn liên lạc với nhau, không ngờ họ chẳng những có liên lạc lại, mà hôm qua còn gặp nhau nữa? Cô cũng không biết là tại sao?
Cô chưa từng hỏi anh gọi điện thoại cho ai, gặp ai, nhưng cô nhớ rõ ràng là hôm qua anh nói là đi gặp anh bạn thân Giang Vũ Thạc mà, chẳng lẽ anh gạt cô sao?
Cô rất muốn tin tưởng Thành Tuấn, cũng tin là anh thật lòng yêu cô, nhưng mà…… Hạ Ngữ Hàm thả người xuống ghế. Cô cũng đã từng rất tin tưởng bạn trai cũ, nhưng rốt cuộc rồi anh ta lại phản bội cô, trong lòng cô nhất thời trỗi lên một nỗi bất an mãnh liệt.
“Cho nên cậu mới bỏ nhà trốn tới đây sao?”
Hứa Nhu Ân nói làm cho Hạ Ngữ Hàm nhịn không được nở nụ cười. “Tớ đâu thể tính là bỏ nhà trốn đi được, tớ chỉ là muốn tìm một chỗ nào đó suy nghĩ kỹ một chút, nếu tớ cứ ngồi ở nhà chờ đợi, chắc không có cách nào suy nghĩ mọi việc được.”
Sau khi tan sở, tâm trạng cô có chút mơ hồ, về tới căn hộ của Thành Tuấn, lại không muốn đi vào, bởi vậy cô đến tìm Nhu Ân.
Tháng trước Hứa Nhu Ân vừa mới đính hôn, đối với chuyện cô bạn thân luôn luôn nhu thuận lại có thể bỏ nhà trốn đi như vầy cô cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì đó không giống với tác phong của Ngữ Hàm, xem ra tâm trạng Ngữ Hàm thật sự rất là không tốt.
“Nếu cậu đã biết là Ngụy Thành Tuấn đi gặp bạn gái cũ, vì sao không hỏi anh ta đi tìm cô gái đó để làm gì?” Nếu là Như Ân, cô sẽ hỏi, bởi vì cô không muốn hoài nghi bạn trai chút nào.
“Nhưng nếu như anh ấy đã muốn nói thì phải chủ động nói với tớ mới đúng chứ.”
“Vậy giờ cậu tính sao? Định làm gì đây?”
“Tớ cũng không biết nữa.”
Nghe nói con gái khi yêu sẽ trở nên ngốc nghếch, xem ra đúng là thật. Không nghĩ kỹ trước là muốn làm gì, cứ như vậy mà bỏ nhà trốn đi, đợi xem, cậu thoát được bao lâu?
“Cậu không sợ Ngụy Thành Tuấn sau khi về đến nhà không thấy cậu, lỡ như phát điên lên thì làm sao đây?” Nhớ lúc trước ở quán bar cũng đã từng thấy thái độ mãnh liệt của người đó, hơn nữa anh ta lại có thần thái của sư tử, nghĩ thôi cũng có thể biết là, anh ta cũng là một người cũng có thể nộ khí xung thiên.
Hạ Ngữ Hàm sửng sốt. “Gì cơ? Anh ấy có thể giận phát điên lên sao?”
Bây giờ mới sợ, không phải quá muộn rồi sao? Nhu Ân cảm thấy mình có Tư Giai và Ngữ Hàm hai cô bạn thân này, ngày qua ngày vĩnh viễn sẽ không bao giờ thấy nhàm chán.
Ngữ Hàm và Ngụy Thành Tuấn bên nhau, thật giống như con thỏ nhỏ gặp sư tử, từ chuyện tuyên bố rồi yêu đương, đến cuối cùng là ở bên nhau, con thỏ nhỏ đều đánh không lại sư tử, bởi vậy Nhu Ân cảm thấy con thỏ nhỏ vẫn nên ngoan ngoãn trở về là tốt nhất.
“Ngữ Hàm, cậu yêu anh ta đúng không? Tớ cảm thấy, cậu nên đưa vấn đề đó ra hỏi đi, có lẽ anh ta chỉ là ôn lại chuyện cũ với bạn bè thôi, hoặc là hiện tại có chuyện gì đó không có cách nào nói với cậu được thôi, cậu không nên suy nghĩ lan man, làm cho tâm trạng của mình bất ổn như vậy.”
“Tớ có thể hỏi anh ấy sao?”
“Đương nhiên rồi, cậu là bạn gái anh ta, hơn nữa các cậu còn sống chung với nhau, tín tưởng nhau là rất cần thiết.”
“Tớ cũng rất muốn tin anh ấy, nhưng……”
Thấy Ngữ Hàm uể oải cúi đầu, Hứa Nhu Ân dịu dàng khuyên ,“Cậu ngẫm lại đi, mỗi lần Tư Giai vì chuyện gì đó mà cãi nhau với bạn trai, bọn mình đều cho là chuyện chẳng có gì cả, nhưng chỉ vì Tư Giai đoán mò lung tung, cho nên mỗi lần như vậy đều khiến cho mọi người mệt chết đi được, bởi vậy tớ mới đề nghị cậu là có vấn đề gì thì cứ nói ra hết đi.”
“Vậy sao?”
“Nghe tớ đi, có vấn đề thì cứ nói ra đi.”
Đột nhiên, di động Hạ Ngữ Hàm vang lên, cô vừa nghe máy, từ nơi nào đó lập tức truyền đến một giọng nói rất khẩn trương.
“Ngữ Hàm, sao em không ở nhà vậy?”
Cô bình tĩnh lại, “Bây giờ em đang ở nhà Nhu Ân, tối này em định ngủ lại đây luôn.”
“Sao vậy?”
“Thật ra em biết tối nay anh đi gặp Phương Khải Nhi.”
“Sao cơ? Làm sao em biết? Thật ra anh……” người bên kia điện thoại lắp bắp nói không nên lời. “Tóm lại là bây giờ anh qua đón em, đọc địa chỉ cho anh đi.”
“Không cần đâu, em đã nói rồi, hôm nay em muốn ở lại với Nhu Ân.”
Hứa Nhu Ân liếc nhìn Ngữ Hàm. Hôm nay con thỏ nhỏ bất ngờ có cá tính nha.
“Hạ Ngữ Hàm, lập tức nói cho anh biết địa chỉ!” Người nào đó thái độ cứng rắn ra lệnh.
“Em không muốn, em nói rồi hôm nay em không về nhà, em muốn ở lại nhà Nhu Ân.”
Nên vỗ tay cho cô thỏ trắng nhỏ này vài cái không đây? Hôm nay đặc biệt có dũng khí nha.
“Anh biết người bạn đó của em nhà ở Trung Hoà, đúng không? Bây giờ anh lập tức lái xe qua đó.”
“Anh đừng tới, anh cũng không biết là nhà Nhu Ân ở đâu mà.” Cô từng nói là nhà Nhu Ân ở Trung Hoà, nhưng anh cũng không biết địa chỉ chính xác.
“Nếu như em không muốn anh đi tìm hết nhà này đến nhà khác, thì nói địa chỉ cho anh biết đi.”
“Thành Tuấn, hôm nay em thật sự muốn –” Giọng cô yếu ớt dần…..
“Bây giờ anh lái xe qua!”
Hạ Ngữ Hàm còn muốn nói gì đó, nhưng đầu kia di động đã ngắt mất rồi.
“Nhu Ân, làm sao bây giờ? Thành Tuấn nói anh ấy muốn đến đón tớ.”
“Nhưng không phải anh ta không biết tớ ở đâu sao?”
“Anh ấy nói anh ấy sẽ tìm hết nhà này đến nhà khác.” Cô nhớ lại giọng nói đầy mạnh mẽ của anh trong điện thoại, nghe giống như là anh thật sự có thể làm như vậy.
Tìm từng nhà sao? Xem ra thật sự là điên cuồng, nhưng làm cho người ta sâu sắc cảm nhận được tâm ý của anh ta đối với Ngữ Hàm.“Không phải cậu cũng không muốn anh ta làm ra chuyện điên cuồng như vậy, sau đó ngày mai lên mặt báo sao? Nói cho anh ta biết địa chỉ chính xác đi.”
Không bao lâu, Ngụy Thành Tuấn mặt nghiêm nghị đến đón Hạ Ngữ Hàm, tuyên bố bỏ nhà ra đi của cô thỏ trắng nhỏ sau hai giờ đã chính thức kết thúc.
Trên đường về Ngụy Thành Tuấn đều không nói một lời nào, làm Hạ Ngữ Hàm cảm thấy anh nhìn hơi đáng sợ, bởi vì hình như anh đang rất giận.
Nhưng người nên giận không phải là cô sao? Anh vừa quen cô vừa gặp bạn gái cũ đấy thôi.
Hai người về đến nhà, đèn vừa mở, Ngụy Thành Tuấn xoay người một cái liền ôm Hạ Ngữ Hàm vào trong lòng.
“Thành Tuấn?” Không phải anh đang giận sao?
“Em vĩnh viễn đừng làm như vậy nữa!” Anh khẩn trương ôm cô. “Khi anh về đến nhà, thấy trong nhà tối om, em có biết anh lo lắng đến mức nào không? Anh nghĩ sao em còn chưa về nhà, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Hay là lại không khoẻ, bị đưa đi bệnh viện rồi, anh……”
“Thành Tuấn……” Anh ôm cô thật chặt, làm cho cô hoàn toàn cảm nhận được sự khẩn trương và lo lắng trong lòng anh, “Em xin lỗi.”
“Anh không muốn nghe em nói xin lỗi, anh muốn em hứa với anh, lần sau tuyệt đối không được không nói một tiếng nào đã biến mất như vậy nữa, không để anh tìm không thấy em nữa.”
“Em biết rồi, em xin lỗi, lần sau em sẽ không làm như vậy nữa đâu.” Cô cũng ôm lấy anh, hy vọng anh sẽ không giận nữa, cô thật sự không muốn làm anh lo lắng sợ hãi như vậy nữa.
Rõ ràng biết là anh rất yêu cô, nhưng lại giận dỗi gây chuyện, tất cả đều là do cô không tốt…… Đột nhiên cô cảm thấy bụng hơi đau, nhưng cũng không để ý lắm.
Ngụy Thành Tuấn buông cô ra, “Anh cũng sai mà, anh nên nói với em là anh đi gặp Khải Nhi, nhưng thật ra cũng không tính là anh đi gặp cô ấy, vì sự thật là anh đến mua hàng ở cửa tiệm của Khải Nhi.” Anh mở cặp tài liệu, lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ tinh xảo nhìn rất đẹp.
Hạ Ngữ Hàm nhìn anh mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương rực rỡ. Đó là……
“Lúc trước anh có nói với Vũ Thạc anh muốn kết hôn, sau đó Vũ Thạc nói với Khải Nhi, Khải Nhi gọi điện thoại cho anh, muốn anh mua hàng ở tiệm của cô ấy, cô ấy có thể giúp anh chọn một chiếc nhẫn cầu hôn mà bất cứ cô gái nào vừa nhìn thấy cũng sẽ lập tức gật đầu, cho nên anh mới đi tìm Khải Nhi.”
Cô không biết thì ra là vậy, anh muốn cầu hôn cô sao?
“Khải Nhi đã kết hôn ở Mỹ, bọn anh chỉ là bạn thôi, về điểm này, anh nên kể cho em nghe trước. Có điều anh chỉ định tạo niềm vui bất ngờ cho em, nhưng em lại cho anh một sự lo sợ bất ngờ.”
“Em xin lỗi.” Cô thật sự rất ngốc nghếch, cô không nên nghi ngờ anh.
Ngụy Thành Tuấn lấy chiếc nhẫn ra, nâng tay cô lên, đích thân đeo vào ngón áp út bàn tay phải của cô.
“Ngữ Hàm, anh biết thời gian chúng ta yêu nhau không lâu, có lẽ anh nên cho em thêm một chút thời gian, nhưng lần trước nhìn thấy em nằm trên giường bệnh, anh không biết mình đã sợ hãi đến mức nào, cho nên anh đã quyết định là cho dù em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, anh vẫn muốn cầu hôn em.” Anh hôn cô một cái, “Hạ Ngữ Hàm, em có đồng ý làm vợ anh không?”
Hạ Ngữ Hàm nhìn chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp trên tay, trong lòng kích động không thôi.
Hai người yêu nhau, cô xác thực vẫn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, cũng cảm thấy là quá nhanh, nhưng tối nay sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô muốn đồng ý, cũng muốn lấy anh, cô biết mình vĩnh viễn có thể tin tưởng người đàn ông này.
“Ngữ Hàm, lấy anh nha.” Ngụy Thành Tuấn lặp lại.
“Thành Tuấn, em……”
“Sao vậy?”
“Anh có thể đưa em đi bệnh viện trước không? Bụng…… em đau quá!”
“Từ hôm nay trở đi, anh muốn em hai mươi tư giờ đều nằm ở trên giường.”
Làm gì có ai bá đạo như vậy! Hạ Ngữ Hàm cười gượng. Cả một ngày đều nằm ở trên giường, như vậy cô không cần thức dậy đi restroom hay ăn cơm sao?
————-
Một giờ sau, Thành Tuấn đã đưa cô đến bệnh viện, sau khi kiểm tra phát hiện ra cô không phải đau dạ dày, cũng không phải do ăn nhầm thức ăn, mà là mang thai. Bác sĩ nói cô đã có thai ba tuần rồi.
Sau khi anh biết cô mang thai, vẻ mặt vô cùng tức giận, bởi vì hôm nay cô đã làm chuyện rất nguy hiểm, nhưng cô cũng thật là vô tội à, cũng không biết là mình đang mang thai mà.
Sau khi nhận thuốc, hai người về nhà.
Vừa về đến nhà, Thành Tuấn đã bắt cô lên giường nằm ngay, thật ra cô cảm thấy rất khoẻ, không có gì khó chịu, có điều khi biết mình mang thai, thật đúng là làm cho người ta vừa mừng vừa sợ. Cô rất vui khi đang mang trong người là con của Thành Tuấn, chỉ là cô làm sao thông báo cho người nhà đây? Chưa kết hôn đã mang thai, mẹ cô chắc chắn sẽ mắng cô rất lâu cho xem.
“Ngữ Hàm, em đói bụng không? Có muốn ăn gì không? Còn nữa, em còn khó chịu chỗ nào không? Có cần quay lại bệnh viện không? Bụng còn đau không em?”
Nghe thấy anh nói năng khẩn trương, lời nói lộn xộn, Hạ Ngữ Hàm nghiêng người xuống, sau đó vỗ vỗ lên người bên cạnh.“Em không đói cũng không khó chịu gì hết, nhưng em muốn anh đỡ em nằm xuống nghỉ ngơi.”
Thật ra tối nay anh cũng đã đủ mệt rồi, vì chuyện của cô vừa khẩn trương lại vừa lo lắng, hiện tại chỉ sợ ngay cả đứa bé trong bụng cô cũng làm cho anh bắt đầu quan tâm phiền não rồi.
Ngụy Thành Tuấn trèo trên giường, hai người ôm lấy nhau, anh hôn lên khuôn mặt cô.“Anh yêu em.”
“Em biết mà, em cũng yêu anh.” Cô cười, sau đó nhớ lại cô còn chưa trả lời anh.“Lúc nãy em vẫn chưa trả lời anh, em đồng ý, em đồng ý làm vợ của anh.”
Anh cũng cười, hôn lên môi, mặt, trán của cô, hôn dịu dàng sâu sắc, sau đó ôm cô vào lòng.
“Em là bà xã của anh rồi sao?”
“Vâng, vậy thì anh là ông xã rồi đó!”
Hai người cười hôn nhau, không mãnh liệt nhưng rất ngọt ngào.
“Bà xã, anh muốn em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, đừng đi làm nữa nha.”
Hạ Ngữ Hàm khẽ run sợ, ngay lập tức gật đầu đồng ý,“Vâng, em sẽ xin nghỉ.” Bác sĩ nói thai nhi không ổn định lắm, để anh không lo lắng, cô quyết định phải nghỉ ngơi thật tốt, khỏe mạnh bình an sinh đứa bé ra đời.
“Ngoan, từ nay về sau đều phải ngoan như vậy mới được, biết chưa?” Ngụy Thành Tuấn vẻ mặt đầy thỏa mãn và hạnh phúc.
“Em biết rồi.”
Hai người ôm nhau thắm thiết, cảm nhận niềm vui của người sắp làm chồng, làm vợ, làm cha làm mẹ.
“Từ nay về sau bất kể là chuyện gì, anh đều sẽ nói với em, em có chuyện gì cũng phải nói với anh, có biết không?”
“Vâng.” Đột nhiên, Hạ Ngữ Hàm nhớ tới một chuyện đã muốn hỏi từ lâu. “Ông xã, em hỏi anh điều này, anh yêu em từ khi nào vậy?”
“Hai năm trước, khi thư ký mới của anh đi làm ngày đầu tiên, khi nhìn thấy khuôn mặt ngọt ngào thanh tú của cô ấy, đôi mắt của anh đã rạng rỡ lên, nhưng điều làm cho anh có ấn tượng sâu đậm nhất là, khi cô ấy nhìn anh bằng một ánh mắt đơn thuần và thanh khiết, em không biết tim anh đập nhanh như thế nào đâu, vì cô ấy làm anh thấy rất khẩn trương. Sau đó anh thường không tự chủ được mà chú ý đến cô ấy, dần dần trở nên rất để ý cô ấy, vô cùng vô cùng để ý đến cô ấy.”
Hạ Ngữ Hàm kinh ngạc. Nói như vậy, anh đối với cô là nhất kiến chung tình sao? Nhưng hai năm trước, lần đầu gặp anh, thoạt nhìn vẻ mặt anh rất nghiêm túc, hoàn toàn nhìn không ra là có khẩn trương chút nào nha?
Bây giờ nhớ lại, sau khi trở thành thư ký của anh, thật sự anh đối xử với cô rất tốt, chưa từng giận cô, đừng nói là quát mắng, ngay cả nói chuyện to tiếng cũng không có, mà cô lại không hề cảm nhận được, thật sự là ngốc quá!
“Anh nghĩ có thể là ông trời cảm thông với tình yêu đơn phương của anh, nên khiến cho em và bạn trai cũ chia tay nhau. Ngày đó em uống rượu say, anh đã nói hy vọng chúng ta là bạn bè, thật ra anh muốn nói là, nếu em muốn có bạn trai mới, vậy anh sẽ là bạn trai mới của em, nhưng anh sợ sẽ làm em hốt hoảng, cho nên anh mới thay đổi câu nói đó.”
“Sao cơ?” Hạ Ngữ Hàm mở to hai mắt nhìn. Thì ra lúc đó anh đột nhiên nói muốn làm bạn bè, thì ra là chuyện này, chẳng trách cô lại cảm thấy là lạ.
Cô ngắm khuôn mặt tuấn tú của anh, anh giấu tình cảm của mình sâu tận trong đáy lòng đến mức cô không hề phát hiện ra, thật may là, hai người vẫn chưa vì thế mà bỏ lỡ mất người kia, bây giờ chẳng những sống cùng với nhau, mà còn sắp nghênh đón một sinh mệnh mới sắp chào đời.
Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, trong lòng rung động không thôi, cũng rất cảm động.
“Tuy rằng thời gian em yêu anh là trễ hơn so với anh, nhưng em sẽ cố gắng đuổi kịp anh, em sẽ yêu anh đến lúc đầu bạc răng long. Nhưng mà, lúc em già đi rồi, anh có yêu em nữa không?”
“Yêu, anh sẽ yêu em trọn kiếp này, đến kiếp sau, đến kiếp sau sau nữa.”
Hạ Ngữ Hàm cười, “Em cảm thấy anh thật là biết nói ngọt đó nha”. Mỗi lần nói đều làm cho cô mặt đỏ lựng tim nhảy nhót, nhưng trong lòng lại cảm thấy thật là ngọt ngào.
Ngụy Thành Tuấn hôn lên mặt cô. “Đây không phải là nói ngọt, mà là lời nói từ đáy lòng anh, được rồi, nghỉ ngơi sớm thôi, muốn nói chuyện gìđể sau này hãy nói tiếp.”
“Vâng.” Hạ Ngữ Hàm ở trong vòng tay ấm áp của anh, cười ngọt ngào đáp lại.
Hai người ôm nhau ngủ, trên mặt còn vương lại nụ cười hạnh phúc.
Từ ngày mai trở đi, hai người họ sẽ ngày mai càng hạnh phúc hơn ngày hôm qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT