“Sao lại không thấy bảo bối Ngữ Hàm?” David hỏi trước khi đến ký hợp đồng.

“Cô ấy ở lại khách sạn nghỉ ngơi.” Ngụy Thành Tuấn trả lời như thể không hề có chuyện gì xảy ra.

“Sao vậy, cô ấy không khoẻ chỗ nào à?”

“Không có gì, chẳng qua là đêm qua tôi làm cho cô ấy quá mệt mỏi, buổi sáng lại thêm hai lần, cô ấy mệt quá dậy không nổi, tôi đành để cô ấy tiếp tục ngủ.”

David chết trân vài giây, có chút sững sờ, sau đó hiểu được ý của anh bạn thân, không ngờ lại mình lại chậm một bước.

Nhưng mà anh ta nói lộ liễu như thế, có thể thấy được ý muốn chiếm hữu của Thành Tuấn đối với Ngữ Hàm rất mãnh liệt, thảo nào thần sắc sáng nay rõ ràng khác với vẻ u ám ngày hôm qua, cả người đầy tinh thần sảng khoái.

Khi mới quen biết Thành Tuấn thời còn học đại học, đã cảm thấy anh không giống với các bạn khác, Thành Tuấn luôn luôn biết được bản thân mình muốn cái gì, bởi vậy hiệu quả làm việc luôn cao hơn những người khác, chưa tốt nghiệp đại học, anh đã bắt đầu lên kế hoạch những chuyện phải làm sau khi về Đài Loan tiếp quản công ty của bố, hơn nữa còn tiến hành những phi vụ đầu tư có thể kiếm được không ít tiền, anh ít nhiều gì cũng bị Thành Tuấn ảnh hưởng, nghiêm túc xem xét tương lai của mình, cho nên được bố chỉ đích danh thừa kế.

Nếu là người khác nói với mình những lời này, David có lẽ còn có thể nghĩ biện pháp giành lại Ngữ Hàm, nhưng bởi vì là Thành Tuấn, mặc dù có chút không cam lòng, anh chỉ có thể chúc phúc cho họ.

Nhưng nói thực ra, hôm qua David cũng đã nhận thấy được thái độ kì lạ của Thành Tuấn đối với Ngữ Hàm, nhất là câu nói “Cô ấy là thư ký của tôi”, giống như đang nói Hạ Ngữ Hàm là thuộc về anh ta.

Chỉ là, vì sao hôm qua anh hoàn toàn không thấy được sự quan tâm giống như người yêu giữa hai người bọn họ? “Hai người yêu nhau từ khi nào vậy? Hôm qua Ngữ Hàm chỉ nói là cô ấy đã chia tay, cũng không nói cô ấy có bạn trai mới.”

“Bọn tớ đêm qua mới chính thức.”

“Đêm qua?” David thực kinh ngạc. “Không phải là do tớ nói muốn theo đuổi Ngữ Hàm chứ?”

“Đúng một nửa thôi.” Thành Tuấn vốn đã định theo đuổi Ngữ Hàm, chỉ là dời lên sớm hơn thôi.

“Thật là, tớ trở thành bà mối cho các cậu sao?” David bóp chặt tay không ngừng, bởi vì anh biết Hạ Ngữ Hàm với anh chỉ có thể là bạn. “Tớ cảm thấy các cậu phải cho tớ cái mà người Trung Quốc các cậu gọi là lì xì bà mối.” David có rất nhiều bạn người Trung Quốc, biết kết hôn thì phải cho bà mối lì xì.

Ngụy Thành Tuấn cười như không. “Khi nào đám cưới tớ sẽ gửi thiệp cho cậu, sẽ nhớ chuẩn bị bao lì xì.”

“Đám cưới? Hôm qua mới chính thức, hôm nay đã quyết định muốn kết hôn?” Đối với việc Thành Tuấn nói muốn kết hôn David cảm thấy rất kinh ngạc.

“Nếu người tớ muốn cưới chỉ có thể là cô ấy, yêu nhau một ngày hay một năm có gì khác nhau sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Thành Tuấn, có vẻ như việc này không phải mới quyết định hôm qua. “Thành Tuấn, có phải là cậu đã thích Ngữ Hàm từ lâu rồi?”

Ngụy Thành Tuấn không phủ nhận, chỉ thản nhiên nói: “Rốt cuộc cậu có muốn ký hợp đồng hay không đây?”

—————

Sau khi nghỉ ngơi cả buổi sáng, buổi chiều Hạ Ngữ Hàm ra ngoài, trên người mặc một cái áo thun màu trắng và váy jean ngắn, trang điểm rất nhẹ, cô đến trung tâm thương mại gần khách sạn mua sắm. Nhu Ân sắp đính hôn, cô muốn mua một món quà tặng cho cô bạn thân này.

Nhu Ân sắp đính hôn, mà Tư Giai và bạn trai sau khi làm hoà cũng có ý định sẽ kết hôn. Thời gian trôi qua thật là nhanh, nhớ ngày đó khi mới quen nhau các cô mới là sinh viên năm nhất, mới chớp mắt ai cũng sắp kết hôn.

Vậy mình và tổng giám đốc thì sao?

Cô không biết mình và tổng giám đốc có thể tiến triển đến mức độ nào, , nhưng nghiêm túc mà nói, cô còn chưa đồng ý có muốn làm bạn gái anh hay không, thì hai người đã ……trước rồi.

Nghĩ tới bản thân mình lại có thể cùng tổng giám đốc phát sinh quan hệ, cô vẫn không thể tin được, sự tình làm sao lại có thể phát triển đến nước này?

Thật ra đêm qua cô cũng đã có cơ hội từ chối, mà cô thực sự cũng đã cự tuyệt, nhưng sau đó tổng giám đốc lại cười rất dịu dàng với cô, cả giọng nói, và nụ hôn của anh cũng dịu dàng, thế là cô đã bị anh mê hoặc như vậy.

Cô không phải là người hay xúc động, nhưng đối với chuyện tối hôm qua cô lại tuyệt đối không cảm thấy hối hận, chưa kể đến những cảm giác ngọt ngào và khoái lạc không thể diễn tả được (, nói như vậy, cô thật sự muốn làm bạn gái tổng giám đốc sao?

Vừa mua quà cho Nhu Ân xong, điện thoại của cô liền vang lên, là tổng giám đốc.

“Ngữ Hàm, em không ở trong khách sạn sao?”

Nghe thấy giọng nói trầm ấp dễ nghe gọi tên mình, trong lòng Hạ Ngữ Hàm trỗi lên một cảm giác ngọt ngào. “Vâng, em đang ở trung tâm thương mại gần đây, bạn em sắp đính hôn, em muốn mua quà tặng cô ấy.”

“Em đang ở tầng mấy?”

“Em đang ở chỗ nghỉ chân khu mua sắm tầng 3.” Sao vậy, anh muốn tới tìm mình sao? Nhưng đang giờ làm việc mà, tổng giám đốc không phải là không bao giờ làm việc riêng trong giờ làm việc sao?

“Được rồi, anh qua đó ngay.”

Nghe điện thoại xong, vẻ mặt Hạ Ngữ Hàm vẫn rất bối rối. Bây giờ anh thật sự sẽ đến tìm mình sao?

Anh đến tìm mình, là có chuyện muốn nói với mình sao? Cô có chút căng thẳng đứng lên, đang căng thẳng vì cái gì cô cũng không biết, trong lòng chỉ tràn ngập thấp thỏm lo lắng.

Từ công ty đến đây, ít nhất cũng phải nửa tiếng, thấy bên cạnh có bán kem ốc quế, cô đi mua một chiếc mùi vị vanilla, rồi tìm một cái ghế ngồi xuống.

Cô vừa mới ăn mấy miếng kem, đã thấy Ngụy Thành Tuấn đang vịn tay vào thang cuốn lên tới. Sao lại nhanh như vậy? Vậy là khi nãy gọi điện thoại là anh đang ở khách sạn?

Lúc này anh cũng đã nhìn thấy, đi về phía cô bên này.

Nhìn Ngụy Thành Tuấn đang đi về phía cô, khuôn mặt anh tuấn tao nhã, khí chất lúc nào cũng cao quý, dáng người chín chắn tự tin đó ngay cả những cô gái Tây phương gần đó đều không nhịn được nhìn anh không chớp mắt, bị vẻ ngoài đẹp trai xuất chúng của anh hấp dẫn, nhìn anh chậm rãi đi về phía cô, Ngữ Hàm lòng rối bời, tim đập còn nhanh hơn.

Đến gần hơn, cô càng cảm thấy anh đúng là vô cùng đẹp trai.

“Muốn mua sắm sao không nói với anh?” Ngụy Thành Tuấn ngồi xuống bên cạnh cô.

“A?” Cô âm thầm hít một hơi thật sâu, “Bởi vì anh đang làm việc…… có điều, sao giờ này anh lại đến đây, công việc thì sao?”

Ngụy Thành Tuấn nhìn cô, nghĩ xem có nên nói ra là bởi vì lo lắng cho cô, hại anh làm việc bị phân tâm, hơn nữa anh không quen cảm giác không có cô bên cạnh, do đó dứt khoát hủy bỏ lịch trình buổi chiều, ai ngờ vừa về đến khách sạn, lễ tân nói cô đã ra ngoài một tiếng rồi, anh mới vội vội vàng vàng đi tìm cô.

Nhưng mà xem ra tinh thần của cô cũng không tệ, sắc mặt hồng hào.

“Anh không phải đã nói rồi sao, lịch trình hôm nay không quan trọng, cho nên hủy bỏ hết rồi.” Anh kéo tay cô đang cầm ống kem qua, ăn vụng một miếng. “Uhm, không tệ.” rồi ăn thêm một miếng nữa.

Nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh ăn kem cô đang ăn dở dang, Hạ Ngữ Hàm không khỏi đỏ mặt, quan hệ giữa hai người bọn họ thân thiết đến mức có thể ăn chung kem ốc quế sao? Nhưng mà hai người đến chuyện……thì cũng đã…..rồi

“Em không ăn sao? Sắp bị anh ăn hết rồi nè.”

“Không phải anh không thích ăn đồ ngọt sao?”

“Anh từng nói anh không thích ăn đồ ngọt sao?” Ngụy Thành Tuấn trả lời.

Nhưng mà trước đây khi mua bánh ngọt cho cô, rõ ràng là anh nói không thích ăn đồ ngọt…… Đột nhiên, Hạ Ngữ Hàm hiểu ra. . Thì ra là lúc đó anh đang xấu hổ, nên mới xoay người đi vào văn phòng, dù sao lúc đó quan hệ giữa hai người cũng không phải là thân thiết lắm.

Vậy anh thích cô là từ lúc đó sao? Hay là trước đó nữa?

“Em làm gì ngây người ra vậy? Nhìn anh chằm chằm, sao đây, yêu anh rồi sao?”

“Em… em….. em…. em đâu có nhìn anh chằm chằm.” Thịch thịch thịch, tim cô đập còn nhanh hơn.

“Nếu em thích nhìn anh như vậy, buổi tối sẽ cho em nhìn cho đã mắt, nhưng mà bây giờ kem của em sắp chảy hết rồi kìa.” Ngụy Thành Tuấn cười khẽ nói.

Lời nói của người bên cạnh thân mật quá mức, Hạ Ngữ Hàm ngay cả bên tai đều đỏ, cảm thấy thật xấu hổ, có điều kem của cô đúng là bắt đầu chảy ra, bởi vậy cô vội vàng liếm kem, không ngờ anh lại ghé mặt sát vào, nhìn có vẻ như là cùng ăn kem với cô, nhưng thật ra anh đang “ăn” chính là môi cô.

“Tổng giám đốc, anh……” Cô thẹn thùng nhìn quanh bốn phía, may là không ai chú ý đến họ.

Ngụy Thành Tuấn xoa xoa đầu cô. “Được rồi, không trêu em nữa, em ăn nhanh đi.”

“Oh.” Hạ Ngữ Hàm tiếp tục ăn kem. “Tổng giám đốc, nếu anh muốn ăn, em đi mua cho anh một chiếc.”

“Không cần đâu.”

“Thật không?” Cô ăn kem, đôi mắt to chớp chớp, sau đó đưa tay cầm chiếc kem của cô đến trước mặt anh. “Anh muốn ăn không? Nếu không thì cho anh “ăn” thêm một miếng nữa cũng không sao.”

Nhìn chiếc kem, Ngụy Thành Tuấn nở nụ cười. “Hạ Ngữ Hàm, anh thật sự rất thích em.” Nói xong, hai tay anh nâng khuôn mặt cô, chậm rãi hôn lên đó.

“Bây giờ cũng còn sớm, em muốn xem phim không?” Ra khỏi trung tâm thương mại, Ngụy Thành Tuấn hỏi.

“Xem phim?”

“Có thể là lâu lắm rồi không đến rạp chiếu phim, đột nhiên anh rất muốn đi xem phim.”

Công việc của tổng giám đốc nặng nề như thế nào, chỉ sợ là không ai có thể hiểu rõ hơn thư ký như cô, hơn nữa ở Đài Loan, anh giống như là người nổi tiếng, đến chỗ đông người như rạp chiếu phim, hẳn là rất bất tiện, không giống như cô, thường xuyên cùng hai chị em kết nghĩa tốt bụng đi xem phim.

“Được thôi, chúng ta đi xem phim.” Hạ Ngữ Hàm gật gật đầu. Tuy rằng đến nước Mỹ đi công tác nhiều lần, nhưng cô chưa bao giờ đi xem phim ở đây, không phải trình độ tiếng Anh của cô không tốt, mà là không có thời gian, bởi vì lịch trình của tổng giám đốc dày đặc, công việc của thư ký như cô cũng không ít.

Hai người đến rạp chiếu phim, cô đứng nhìn tổng giám đốc đi mua vé, cảm thấy bọn họ như vậy mới hoàn toàn giống như là đang hẹn hò, nếu cứ tiếp tục như vầy, có lẽ bọn họ thật sự sẽ chính thức yêu nhau cũng không chừng.

Chẳng lẽ cô không muốn làm bạn gái tổng giám đốc sao?

Cô cũng không thể hiểu rõ trong lòng hiện tại đang là cảm giác gì, có lẽ là anh tuyên bố rất bất ngờ lại quá nhanh, cô hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý gì cả, có điều cô biết bản thân mình cũng không muốn cự tuyệt, tóm lại tâm trạng của cô vừa mâu thuẫn lại phức tạp.

“Em lại ngẩn người ra rồi kìa.” Ngụy Thành Tuấn mua vé xong, đi về phía cô nói: “Nếu em đang nghĩ đến David, thì không cần phải lo lắng, buổi sáng trước khi ký hợp đồng anh đã nói rõ ý em với anh ấy rồi.”

“David?” Nghe anh nhắc tới, Hạ Ngữ Hàm mới nhớ ra mình lại có thể quên mất buổi hẹn ăn trưa với David.

“Thôi rồi, em quên mất tiêu chuyện đó.”

Bởi vì quá mệt mỏi, buổi sáng sau khi Ngụy Thành Tuấn đi khỏi, cô vẫn nằm trên giường tiếp tục ngủ, hơn nữa vừa ngủ là ngủ một giấc đến chiều, làm cho cô căn bản là đã quên thời gian hẹn với David, tuy rằng là cô muốn đi từ chối anh ta, nhưng mà lỡ hẹn với người khác thật sự là không nên.

Bắt đầu từ hôm qua, cô đã quên sạch sẽ chuyện này, bởi vì trong đầu cô vẫn chỉ nghĩ đến chuyện của tổng giám đốc, đã vô thức quên mất chuyện David đang đợi câu trả lời của cô, thật là có lỗi với anh ấy. “Em nghĩ em nên gọi điện giải thích với anh ấy.” Dù sao sau này mọi người vẫn là bạn bè.

“Không cần đâu, anh đã thay em giải thích rõ ràng với anh ấy rồi, anh ấy hiểu mà.”

“Thật không?” May là tổng giám đốc đã giúp cô trả lời. “Nhưng mà em không đi đến công ty, anh ấy chắc là cảm thấy rất kỳ lạ?”

Ngụy Thành Tuấn nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô. “Anh nói em mệt, ở lại khách sạn nghỉ ngơi.”

“Cám ơn anh, tổng giám đốc.”

“Đi thôi, chúng ta vào xem phim.” Anh nắm tay cô, thấy cô ngạc nhiên, nói như là lẽ đương nhiên: “Rạp chiếu phim đông người, nắm tay nhau mới không bị lạc đường, anh cũng không muốn đến chỗ phát thanh để tìm người.”

“Phát thanh tìm người?” Hạ Ngữ Hàm bật cười khúc khích.

“Đúng đó, tìm cô bé mơ mơ màng màng nào đó đi lạc.”

“Anh làm ơn đi, em có phải còn nhỏ đâu.” Kiểu đùa của Ngụy Thành Tuấn làm cô bật cười, cô cũng không phải đứa bé ba tuổi, làm sao mà có thể lạc đường, hơn nữa cho dù lạc nhau, không phải họ còn có di động sao? Có điều, có phải là tổng giám đốc đang nói đùa không?

Mười ngón tay đan vào nhau, Hạ Ngữ Hàm đi theo bên cạnh Ngụy Thành Tuấn, nhìn khuôn mặt đẹp trai từng nét gọn gàng của anh.

Nhớ tới Phương tiểu thư từng nói anh không dịu dàng không quan tâm không lãng mạn, cô chợt có ý nghĩ muốn giúp anh đính chính, bởi vì anh không chỉ dịu dàng, mà còn biết nói đùa nữa.

Anh đột nhiên nghiêng mặt quay lại, tầm mắt hai người giao nhau, cô vội vàng cúi đầu. Lại bị bắt quả tang rồi, cô thật sự không phải cố ý muốn nhìn lén anh, chỉ là trùng hợp những chuyện đang nghĩ đến đều có liên quan tới anh.

Thấy cô thẹn thùng cúi đầu, Ngụy Thành Tuấn không nói gì thêm, cùng nhau đi vào rạp chiếu phim.

Cô và tổng giám đốc chính thức quen nhau, hình như trình tự mọi việc đều đảo lộn, ví dụ như là nên tìm hiểu nhau trước, yêu nhau không phải như vậy sao? Nhưng sự việc đã đến nước này, việc hai người ở bên nhau tuy là ngoài ý muốn nhưng cũng rất phù hợp.

—————-

Sau đó hai người ăn xong bữa tối mới quay về khách sạn.

Về đến khách sạn, Ngụy Thành Tuấn nghe điện thoại của phó tổng giám đốc khách sạn Đài Loan gọi đến, có vẻ như có công việc cần bàn bạc, vì thế Hạ Ngữ Hàm đi theo sang phòng anh chuẩn bị giấy tờ.

Anh ngồi trên ghế sô pha nói điện thoại, cô ngồi bên cạnh nhập tư liệu vào laptop, hai người phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.

Mỗi document cô đều có làm file backup, chỉnh sửa xong tư liệu mới save lại, vừa ngẩng đầu lên, phát hiện tổng giám đốc đang ngồi bên cạnh, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, làm cho tim cô đập nhanh thêm vài nhịp. Anh nói điện thoại xong từ khi nào?

“Tổng giám đốc, tài liệu đều chỉnh sửa xong rồi.” Cô cố nén sự căng thẳng trong lòng, theo bản năng tránh đi cái nhìn chăm chú của anh, cúi đầu đem chiếc USB quan trọng cất đi.

Người bên cạnh đột nhiên đưa tay vuốt tóc cô, làm cho cô đang cúi đầu bị giật mình, động tác của cô làm cho Ngụy Thành Tuấn cũng giật mình, có chút tiếc nuối rút tay lại.

Cô ấy đang căng thẳng hay đang sợ mình? Anh nhìn cô chăm chú.

“Em xin lỗi.” Cô tự biết là không nên căng thẳng đến mức trở nên như thế này, nhưng mà thật sự không thể khống chế.

Ngụy Thành Tuấn nhìn cô, vẻ mặt phức tạp. “Em vẫn chưa có câu trả lời cho anh sao?”

Hạ Ngữ Hàm biết ý anh là chuyện cô vẫn chưa gật đầu nhận lời làm bạn gái anh. Nói thực ra, cô vẫn chưa nghĩ ra phải trả lời như thế nào, chỉ là trong lòng rất bối rối, cho nên vừa rồi cô mới bị giật mình.

“Ngữ Hàm, em suy nghĩ lâu như vậy nguyên nhân là vì sao?” Ngụy Thành Tuấn hỏi. Tuy rằng hôm qua cô không hề cự tuyệt anh, anh cũng hiểu được cô không hề chán ghét anh, nhưng anh cảm nhận được rõ ràng giữa trái tim cô và anh có một khoảng cách. “Có vấn đề gì sao?”

“Em nghĩ, em chỉ là có chút không quen.” Cô nhẹ nhàng nói, “Sau đó chính là……”

“Chính là gì?”

Đối diện với khuôn mặt đẹp trai đang nhìn mình đầy thâm tình, cô không biết nên nói thế nào cho anh hiểu tâm trạng mâu thuẫn trong lòng mình, dưới tình thế cấp bách, cô đành nói một lý do khác, “Do…… không phải công ty có quy định, nhân viên trong công ty không được yêu đương sao? Nếu chúng ta yêu nhau, không phải trái với quy định sao?”

“Anh là tổng giám đốc, sau khi về Đài Loan, anh lập tức sửa đổi điều khoản này.” Đó là do cha anh đã quy định khi gây dựng sự nghiệp, để nhân viên không bị phân tâm, có thể tập trung làm việc.

“Sao cơ? Anh muốn sửa đổi quy định công ty?”

“Đúng vậy.” Anh kiên định gật đầu. “Còn vấn đề gì nữa không?”

Vấn đề cô vừa nói, đối với anh căn bản không có gì đáng kể, có lẽ vấn đề chính là — giữa hai người, bất kể về phương diện gia thế hay quyền lực, chênh lệch đều rất lớn.

Ngụy Thành Tuấn nhìn thấy cô đang nhíu đôi chân mày trên khuôn mặt xinh xắn kia, rõ ràng là vấn đề cô vừa nói không phải là vấn đề chính. Vậy thì có thể là vấn đề gì? Không giữ chặt được trái tim cô khiến anh rất lo lắng.

Lo lắng? Đúng vậy, anh vừa lo lắng vừa căng thẳng, anh chưa bao giờ có tâm trạng như lúc này, có lẽ bởi vì từ trước tới giờ, những thứ anh muốn đều có thể dễ dàng có được, nhưng cô không giống như vậy, rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng lại giống như xa tận chân trời, làm cho anh vô cùng lo lắng, thực sự muốn làm sao để cô có thể vĩnh viễn ở bên cạnh anh.

Nói chuyện mãi vẫn không có câu trả lời, không khí trong phòng có chút trầm trọng, ngột ngạt tới mức hai người đều cảm thấy không ngừng lo lắng, Ngụy Thành Tuấn kéo tay cô. “Lại đây, để anh ôm em.”

Anh đặt Hạ Ngữ Hàm ngồi trên đùi mình, đối mặt với anh, rồi đưa khuôn mặt anh tuấn đến gần ngực cô, nghe tiếng tim cô đập, ôm chặt lấy cô.

“Tổng giám đốc?”

Anh hôn lên đôi môi cô. “Anh sẽ không ép em phải trả lời anh nữa, anh sẽ cho em thời gian để suy nghĩ kĩ, nhưng em không được quá xa cách anh, ở ngay bên cạnh anh, vừa nhìn anh vừa suy nghĩ, có được không?”

Cô chính là vì anh mà tâm trạng trở nên hỗn loạn, làm sao lại có thể vừa nhìn anh vừa suy nghĩ được? Vậy chẳng phải là loạn càng thêm loạn? Nhưng lời anh nói thật dịu dàng, biểu hiện tình cảm cũng vậy, cô nghĩ, người đàn ông này thật sự rất yêu thích cô.

Hạ Ngữ Hàm, mày tầm thường như vậy, mới đây thôi còn bị bỏ rơi, rốt cuộc có gì đặc biệt, lại có thể làm cho một người xuất sắc anh tuấn như vậy yêu thích?

Cô cúi đầu, giống như cách anh vừa hôn cô, chủ động hôn lên môi anh, không nghĩ đến những mâu thuẫn và bất an trong lòng nữa, giờ phút này, cô chỉ rất muốn hôn anh.

Đối với việc cô chủ động hôn anh, Ngụy Thành Tuấn vừa mừng vừa lo. Mặc dù không được nghe câu trả lời, nhưng ít ra cô không có từ chối anh, ngược lại càng tiến thêm một bước gần anh hơn.

Anh hôn đáp lại cái miệng nhỏ nhắn hồng hào mê người kia, môi lưỡi hai người dây dưa không dứt, nhiệt tình mạnh mẽ đến mức không thể rời nhau được, hơi thở hai người dần dần gấp gáp, trong lòng, dục vọng ngày càng tăng lên……

“Được rồi, dừng lại thôi.” Anh kéo hai người tách nhau ra.

“Tổng giám đốc?” Hạ Ngữ Hàm có chút mơ màng. Không rõ vì sao anh đột nhiên dừng lại?

Anh vuốt hai má trắng trẻo mịn màng của cô, hôn lên môi cô, rất nhẹ. “Trước khi em trả lời anh, anh sẽ không cưỡng ép em làm bất cứ chuyện gì.”

Mặc kệ là cô lo lắng hay là sợ anh, nhìn thấy biểu hiện nào anh cũng đều không vui, do đó trước khi cô chủ động đến với anh, anh có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Sau khi kết thúc công việc ở Mỹ, Ngụy Thành Tuấn cùng Hạ Ngữ Hàm trở về Đài Loan, sáng hôm sau, lại đi làm giống như trước.

Nhưng giữa hai người họ ngoài quan hệ cấp trên và cấp dưới, còn có những cử chỉ có phần thân thiết ám muội, ví dụ như buổi sáng đi làm, cô đều mỉm cười chào buổi sáng với anh, sau khi anh chào cô liền hôn nhẹ lên má, sau đó mới đi vào văn phòng.

Anh vẫn tiếp tục làm việc như thường ngày, nhưng cô lại vì nụ hôn của anh mà tim càng đập nhanh hơn, cả khuôn mặt đều nóng lên.

Sau đó là buổi trưa, trước kia cô chỉ giúp tổng giám đốc chọn một nhà hàng cao cấp để đặt một phần cơm, nhưng bây giờ anh lại kiên trì muốn cô đặt thêm một phần, muốn cô cùng anh ăn cơm trưa trong văn phòng.

Tuy rằng nói là buổi trưa không thể có người đến phòng tổng giám đốc, nhưng ăn cơm trưa với tổng giám đốc như vậy, vẫn là làm cho cô có chút không quen. Nhìn hộp cơm đắt tiền, cô cảm thấy mình ăn phần cơm này có vẻ quá xa xỉ, trong chốc lát không biết bắt đầu ăn từ đâu.

“Sao em chưa động đũa, muốn anh đút em ăn sao?”

Đút mình ăn ư? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Ngữ Hàm chưa kịp nói gì đỏ cả lên. “Không…. không cần đâu.”

Ngụy Thành Tuấn bóc vỏ một con tôm. “Tôm chiên này rất giòn ăn rất ngon, em ăn thử xem.”

Cô không ngờ anh thật sự muốn đút mình ăn! “Tổng giám đốc, anh ăn đi, em bóc vỏ tôm trong hộp của em là được rồi.”

Nhưng người nào đó đã đưa tôm chiên đến miệng cô rồi, cô không thể không cắn một miếng, “Cám ơn anh.”

“Khóe môi em dính gì kìa.” Ngụy Thành Tuấn giữ chặt tay cô đang định đưa lên lau miệng, rướn người tới hôn lên môi cô. “Được rồi, bắt đầu ăn cơm trưa thôi.”

Hạ Ngữ Hàm tỉnh lại cũng đã đủ căng thẳng, thêm cái hôn này, lại thấy anh đang ăn con tôm cô vừa cắn một miếng như thể không có chuyện gì, tim càng đập nhanh như bay.

Đêm đó anh đã nói, trước khi cô trả lời, anh sẽ không bắt buộc cô làm bất cứ chuyện gì, tuy là nói như thế, nhưng hành động thân mật của anh lại càng ngày càng nhiều hơn, động một chút là sờ sờ mặt hay là tóc cô, có khi lại còn đến gần hôn một cái, giống như là muốn tạo thói quen cho cô, hơn nữa một ngày cũng rất nhiều lần.

Ngụy Thành Tuấn thấy cô không ăn miếng nào, cười nhắc nhở: “Ăn cơm nên tập trung một chút.”

Rốt cuộc là tại ai làm cho cô không thể tập trung ăn cơm? Hạ Ngữ Hàm vừa nghĩ, vừa há to miệng cạp con tôm chiên một cái.

Sau khi ăn cơm trưa xong, cô dọn dẹp bàn xong liền rời khỏi phòng tổng giám đốc, đi trang điểm lại một chút rồi quay lại ngồi vào chỗ của mình, tâm trạng lúc này mới được thả lỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhoài lên mặt bàn nghỉ ngơi.

Nghe thấy tiếng mở cửa văn phòng, không biết anh lại muốn làm gì, trái tim đập rộn ràng của cô lại tiếp tục không yên đập nhanh như bay, lại tiếp tục đập loạn cả lên, nói không chừng cô bị bệnh tim mất, bởi vậy dứt khoát nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Nghe được tiếng bước chân anh đến gần, sau đó đứng bên cạnh, cô đoán anh chắc là lại muốn vuốt tóc hay sờ mặt cô.

Ngụy Thành Tuấn nhìn Hạ Ngữ Hàm đang nằm ườn lên bàn, nói thực ra kỹ xảo giả vờ ngủ của cô thật sự còn phải học hỏi nhìu, nhưng mà cô như vậy nhưng thật sự rất đáng yêu, khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn đặc biệt quyến rũ, anh đưa tay vuốt mặt rồi đến tóc cô, sau đó khom người xuống, kề sát môi đến gần như thể sắp hôn lên tai cô.

“Hạ Ngữ Hàm, anh yêu em!” Giọng nói vừa nhẹ nhàng sâu sắc lại quyến rũ, nói xong anh hôn lên đôi môi nhỏ đang run rẩy, sau đó quay lại văn phòng.

Cô ngẩng mặt lên, tay ôm lấy hai gò má, thật nóng quá.

Hơi thở nóng rực của anh giống như từ bên tai rót thẳng vào trong tim, làm cho trong lòng cô rung động không thôi, khiến cô thẹn thùng lại có cảm giác ngọt ngào ấm áp lan tỏa từ tận đáy lòng, toàn thân càng như không có sức lực gì cả.

Rõ ràng biết cô giả vờ ngủ, còn làm như vậy với cô, tổng giám đốc thật đúng là người xấu, còn nói muốn cho cô thời gian suy nghĩ kĩ, lại thỉnh thoảng đi quyến rũ cô như vậy, bảo cô làm sao mà suy nghĩ kĩ cho được!

————–

Buổi chiều, trưởng phòng nhân sự Hồ Nhã Linh cầm hồ sơ đi lên.

“Trưởng phòng Hồ, thật xin lỗi, tổng giám đốc vừa mới đi ra ngoài, chỉ sợ rất trễ mới có thể quay lại công ty.” Anh đến tập đoàn Hán Dương để thị sát khách sạn, sau đó còn phải chủ trì hội nghị.

“Vậy à? Đây cũng không phải là hồ sơ gì khẩn cấp, không cần kí tên ngay, thư ký Hạ cô giúp tôi chuyển giao là được rồi.” Hồ Nhã Linh đưa hồ sơ đưa cho cô.

“Được ạ.”

“Thư ký Hạ, cô có biết vì sao tổng giám đốc đột nhiên muốn sửa lại quy định công ty không?”

“Sửa quy định công ty?” Cô kinh ngạc không ngừng.

“Sao vậy, cô không biết chuyện này sao?” Hồ Nhã Linh còn tưởng cô hẳn là biết. “Hơn 10 giờ sáng nay tổng giám đốc gọi điện thoại cho giám đốc, yêu cầu phòng nhân sự soạn ra một bản công văn sửa lại quy định công ty trình lên, cô có biết là sửa lại điều khoản nào không?”

Hạ Ngữ Hàm trong lòng biết rõ, bởi vậy chỉ cố cười gượng.

“Tổng giám đốc nói muốn bỏ điều khoản cấm chuyện yêu đương trong công sở, thật sự là rất kì lạ, tổng giám đốc làm sao lại có thể đột nhiên muốn sửa lại điều khoản này chứ? Nhưng mà như vậy cũng không tệ, rất nhiều chuyện tình vụng trộm đều có thể công khai rồi.” Tuy rằng ban đầu công ty có quy định như vậy, nhưng vẫn có rất nhiều người ngầm vụng trộm yêu nhau.

Sau khi trưởng phòng Hồ đi khỏi, Hạ Ngữ Hàm nhìn hồ sơ đó đến ngẩn người.

Tuy rằng tổng giám đốc khi ở Mỹ từng nói sẽ sửa đổi quy định công ty, nhưng không ngờ anh thật sự ra lệnh sửa đổi.

Tâm ý và chân tình của anh cô đều đã cảm nhận được, không phải không cảm động, cô cảm thấy bản thân mình càng ngày càng dao động, thậm chí có lúc cảm thấy làm bạn gái anh cũng không tệ……

Anh đối với cô càng ngày càng tốt, còn cô thì sao? Có thể vì anh mà làm chút gì không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play