——————————————————————————–

Không có nghe thấy! Lãng Tà thực kiên định giả bộ, đang chuẩn bị phong đạm vân thanh bỏ đi.

“Tà……” Vừa thấy bóng dáng khẳng định trốn tránh sự thật của Lãng Tà kia, Lãnh Tà Dương lạnh lùng cười, vươn bàn tay mềm mại không xương, xa xa vẫy vẫy Lãng Tà, bộ dáng tâm thần câu diệt lại bị thương nặng, thanh âm hô lên thậm chí chua xót đến mức khiến cho vô số thị nữ chung quanh xót xa rơi lệ, “Ngươi vứt bỏ ta…… Đi nơi nào……”

Bị cho rằng phụ lòng hắn, Lãng Tà toàn thân run rẩy lại đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó vô hình đâm vào người khiến y đau đớn, ngửa mặt lên trời thở dài, Lãng Tà y cũng có hôm nay! Nhận mệnh quay đầu lại, định nắm lấy bàn tay kia, làm bộ dạng thâm tình chân thành: “Sao lại vậy a, tại ta thấy điểm tâm bên cạnh ngươi không còn nhiều lắm, định đi lấy thêm mang đến cho ngươi thôi!” Xui xẻo không tính đi, đậu hủ vẫn là có thể ăn a.

Nào biết bàn tay Lãnh Tà Dương lập tức rụt lại, phất tay với y: “Đi thôi đi thôi…… Lấy nhiều một chút cho ta, còn có ta muốn uống nước ô mai, ướp lạnh nha, xuất môn quẹo trái đi khoảng ba trăm thước là gặp cửa hiệu lâu đời của một lão ông, mặt khác lại đến Mậu Nguyên phường mang một ít nho tươi đem về cho ta, không cần mua nhầm thành cây vải nga, cũng không biết tại sao gần đây ta lại thích ăn chua…… Ngươi sao còn chưa đi?”

Lãng Tà nhìn bàn tay cứng đờ giơ ra giữa không trung của mình, dùng ánh mắt giống như là muốn ăn thịt người nhìn Lãnh Tà Dương. Lãnh Tà Dương lại một chút cũng không ngó tới sắc mặt người kia, còn không ngừng hất hất cằm ra vẻ ghét bỏ y: “Ngươi đi mau đi, ta hảo ra bài, ngươi ở trong này đứng ngó quấy nhiễu ta!”

Lãng Tà nói với một nha hoàn đang đứng cạnh mình: “Nghe thấy chưa, đi mua những thứ Tà Dương dặn đem về đây!”

“Là!” Nha hoàn lập tức lĩnh mệnh mà đi.

Ôm Lãnh Tà Dương nhấc lên, đoạt lấy bài trong tay hắn, chỉ liếc mắt sơ qua một cái, Lãng Tà liền nhíu mày, bài gì loạn thất bát tao đứt quãng tùm lum a! Hắng giọng một cái, Lãng Tà nhìn qua không thèm quan tâm thuận miệng hỏi: “Cược cái gì?”

Lãnh Tà Dương ở một bên giải thích: “Lúc đầu vốn là nếu can nương thua thì phải ăn huân (ăn mặn), Hoán Nính thua thì bị vẽ rùa lên mặt, mà ta thua thì phải kể chuyện xưa! Bất quá, hiện tại, hai nàng đối với ngoại quốc cố sự ta kể đã không còn hứng thú, mà trên mặt Hoán Nính cũng không thể vẽ thêm con rùa nào nữa, cho nên, chúng ta hiện tại cược chính là…… Cỡi quần áo!”

“Cỡi quần áo?!” Lãng Tà tay run lên, bài suýt nữa rơi xuống đất! Hắn đứng lên, nghiêm túc nói: “Hồ nháo! Mẫu thân đại nhân, Tà Dương cùng Hoán Nính xằng bậy không nói làm gì, bọn họ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, ngài sao vậy cũng……” Những lúc bình thường mẫu thân của y không phải là đang ở trong phật đường niệm phật đậu hoặc là gõ mõ sao?! Còn có, vừa rồi Tà Dương xưng hô là cái gì a?! Can nương?! Y không nghe lầm chứ, quan hệ của hai người kia vào thời điểm nào lại thân thiết như vậy?!

Không đợi Lãng Tà nói hết lời, Vương phi ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời, ngữ khí bình tĩnh: “Ngươi nói bọn họ trẻ tuổi, vậy là chê ta già sao?”

Lãng Tà thiếu chút nữa bị nghẹn chết! Này là cái biểu tình gì, lại là cái khẩu khí gì?! Người này nguyên lai có phải hay không đã giết mẫu thân đại nhân của mình rồi mới dịch dung trở thành nương của mình?! Lãng Tà phi thường hoài nghi! Y đứng đắn hỏi: “Ngài thật sự chính là nương ta sao?”

“Là ai mang thai mười tháng mới hạ sinh ngươi ra?! Là ai dưỡng ngươi lớn như thế này?! Ai ~~” Vương phi thở dài, “Đều nói dưỡng nhi phòng lão…… Nguyên lai lại dưỡng ra đứa con cũng không nhận ta làm nương……”

“……” Lãng Tà cảm thấy giây phút này, trong vương phủ phong vân biến sắc. Ngay cả mẫu thân xuất thân từ danh môn khuê các kia của y lại học được cách thuyết lãnh tiếu thoại, không biết rốt cuộc nên xem chuyện này là tốt hay xấu đây, bất quá, y khẳng định một điều, này tuyệt đối là công lao của Lãnh Tà Dương!

Hoán Nính không hề có một chút bộ dáng đoan trang của công chúa, không kiên nhẫn vỗ vỗ cái bàn, ầm ĩ nói: “Ra bài nhanh lên, ta muốn lật ngược thế cờ! Để xem ta có hay không từng bước từng bước lột sạch các ngươi! Nhất tuyết tiền sỉ!”

Lãng Tà nhìn bài trong tay, do dự không đánh! Nếu thực phải đánh, bài này, thoát y là cái chắc rồi! Bắt y cởi đồ…… So với kêu y đi tìm cái chết đã khó càng thêm khó! Tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của y, Lãnh Tà Dương nói: “Ai cần ngươi cởi, ngươi hoảng cái gì a! Là ta cởi ngu ngốc!”

“Ngươi cởi?!” Lãng Tà túm bài trên tay, gân xanh nổi lên, để cho Lãnh Tà Dương cởi sạch…… So với kêu y cởi sạch càng khó!!! Mỹ cảnh của hắn đương nhiên chỉ có y mới có thể xem! ( đổ mồ hôi a, Vương gia, có ai nói là phải cởi trần như nhộng đâu a ~~) như vậy, phương pháp duy nhất cứu bài chính là, trừu thiên, sử trá, ám độ trần thương*, thâu thiên hoán nhật (đổi trắng thay đen), mông hỗn quá quan!

Tựa hồ nhìn ra toan tính của y, Vương phi lơ đãng nói: “Nếu trừu thiên bị bắt, liền cởi gấp đôi nga! Tà Dương, ngươi ăn mặc có chút đơn bạc a! Tuy rằng đang là mùa hè, nhưng thân thể quan trọng hơn.”

“Can nương, không có gì đáng ngại! Mùa hè ngày nóng, mặc ít một chút mát mẻ hơn, ta thậm chí cũng không muốn mặc mà!”

Không muốn mặc?! Lãng Tà hung hăng trừng mắt liếc Lãnh Tà Dương một cái, hắn mà dám làm như vậy, mình nhất định khiến hắn không mặc bất cứ cái gì nằm liệt trên giường một tháng! Để cho hắn hiểu rõ một bầu tâm sự này! Như vậy, nên làm sao lo liệu a! Lãng Tà rơi vào trạng thái minh tư khổ tưởng! Không biết có nên cùng bọn họ thương lượng một chút mình cũng chỉ là lần thứ hai sờ vào thứ này, không biết có thể tạm hoãn xử phạt chậm một chút, để cho hắn thích ứng một chút!

Tựa hồ nhìn ra ý đồ của y, Hoán Nính một bên rút bài trong tay một bên nói: “Cũng thật là, chúng ta đều là lần đầu tiên ngoạn thứ này mà! Cư nhiên đều bắt đầu như thế! Xem ra, chúng ta đúng là có số làm con bạc a! Bây giờ nghĩ lại, đổ xúc sắc đúng là trò xiếc thấp kém không thú vị, nhàm chán a!”

Lãng Tà giận dữ, hôm nay y sao lại dễ dàng bị người khác nhìn thấu suốt thế này! Nhớ tới cũng có chút khát nước, nếu có nước……

“Vương gia, ngài muốn uống trà sao?” Thạch Lựu đứng phía sau Lãnh Tà Dương đưa lên một bạch từ cái oản (tách trà màu trắng có nắp đậy) tinh xảo.

”……” Lãng Tà không nói gì, bất chắp tất cả, “Ai là địa chủ?!”

“Hỏi thế gian ai là người xui xẻo nhất? Đương nhiên là ta a!” Hoán Nính nhấc tay!

Lãng Tà mừng rỡ! Mẫu tử đồng tâm, kỳ lực đoạn kim (cắt đứt cả vàng) a! Xem ra không có gì phải sợ, nương a, nhi tử đành phải dựa vào ngươi a!

Kết quả chính là, người được xem như đường tẩu tương lai – Hoán Nính – trên mặt bị vẽ một con rùa, thoát y gần hết rưng rưng cáo biệt Cảnh Dương Vương phủ, sau đó còn lập hạ lời thề, tháng sau, nhất định sẽ lại đến rửa nhục! Nhấp nhấp suỵp suỵp vài cái uống sạch nước ô mai trong chén, Lãnh Tà Dương hô to đã nghiền: “Thích a! Nếu ta là nữ nhân, ta nhất định gả cho người bán nước ô mai!”

Lãng Tà trở mình mắt trợn trắng: “Tỉnh tỉnh đi, ai còn dám giống như ta như thế lớn mật không sợ chết lấy ngươi a! Gia sản đều sẽ bị ăn sạch!”

Lãnh Tà Dương cười hắc hắc, ngồi lên đùi Lãng Tà, ngửa đầu, chân thành nói: “Hỏi đi!”

“Hỏi cái gì?”

“Hỏi ta tại sao có thể hòa bình ở chung với can nương cùng Hoán Nính a! Ha hả, ngươi cũng không biết, lão bà ngươi có bao nhiêu phần lợi hại!” Lãnh Tà Dương thưởng thức thủy tinh oản khéo léo trong tay, đắc ý nói, “Ha ha, ta rất thông minh a! Chỉ dùng một bộ bài pu-khơ liền có thể thu phục tất cả! Hơn nữa, sau khi nương ngươi biết ta là cô nhi, lập tức nhận ta làm con nuôi! Ta lợi hại không? Ngay cả chuyện yêu cầu độ khó cao ta cũng làm được! Ta cho ngươi biết nga, nương ngươi là người thâm tàng bất lộ, không thể khinh thường! Ta dám đánh cuộc, trước kia nàng không phải mở hắc *** thì cũng là hỗn hắc đạo!”

Lãng Tà bất đắc dĩ ôm chặt lấy thân thể đang nằm trong lòng mình: “Ngoại công của ta chính là thượng thư nhất phẩm”

“Phải không? Thiên kim phủ Thượng thư không thể hỗn trên đường sao?! Có loại quy củ này ư?!” Lãnh Tà Dương nghi hoặc.

Lãng Tà quyết định không cùng hắn đề cập đến vấn đề nhàm chán này nữa. Quay qua xoa bóp bụng Lãnh Tà Dương, nói: ” Xem ta dưỡng ngươi tốt như thế này! Hầu hạ cơm ngày ba bữa lại thêm điểm tâm ngọt, sao vẫn không thấy mập hơn chút nào?! Đồ ngươi ăn đều biến đi đâu hết rồi?”

“Ngươi vừa nói như thế, ta cảm thấy quả thật ta đang phát phì rồi đó! Bộ nữ trang lần trước ta mặc để khiêu vũ hiện tại mặc lại đã có chút chật chật bó sát người rồi!” Lãnh Tà Dương ghét bỏ nhìn bụng của mình, “Ta phỏng chừng a, bên trong đều là nước luộc!”

“Thiệt hay giả a……” Lãng Tà cười cười, dùng sức vỗ hai cái lên bụng Lãnh Tà Dương, “Béo tròn là tốt, ôm sẽ thoải mái hơn, dáng vẻ không giống như trước kia, toàn là xương cốt, khái nhân…… Tà Dương? Uy, ngươi xảy ra chuyện gì?!”

Lãnh Tà Dương sắc mặt tái nhợt, trên trán mồ hôi đổ xuống như mưa, khó khăn nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi nghĩ ta là inox chắc! Dùng sức vỗ như vậy! Muốn giết người a! Đau chết mất!!!”

Lãng Tà không có tâm tình đi phân tích cái gì gọi là inox! Y ẵm Lãnh Tà Dương lên, vội vàng bước vào trong sảnh (phòng khách): “Người tới, kêu đại phu! Nhanh lên!” Y vừa rồi căn bản không dùng chút khí lực nào! Chỉ là nhìn qua trông rất nặng mà thôi! Y làm sao nỡ xuống tay đánh bảo bối của chính mình a! Chính là, Vẻ mặt đau đớn kia của Lãnh Tà Dương căn bản không thể là giả được…… Xem ra, thân thể Tà Dương quá yếu! Hay là đã ăn nhầm thứ gì bậy bạ?

Một bên ngẫm nghĩ, một bên ôm cái người sắc mặt trắng bệch vì đau đớn kia thật cẩn thận đặt lên trên giường, Lãng Tà rống giận: “Đại phu sao còn chưa tới?!” ( Vương gia, ngài làm là như người ta dùng hỏa tiễn làm phương tiện giao thông ấy?!)

”Xảy ra chuyện gì xảy ra chuyện gì?” Vương phi ở gần đó nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ, vội vàng chạy tới! Lại chỉ thấy được nhi tử của mình gấp đến độ sắp giết người cùng đứa con nuôi đau đớn như sắp chết! Vừa thấy lập tức luống cuống hết lên, “Xảy ra chuyện gì?! Tà Dương ăn trúng cái gì sao?! Đã nói ô mai ướp lạnh không phải thứ gì tốt mà! Cái thứ băng kia không những bị đập vụn lại còn bẩn, còn cây mơ kia nhất định cũng là hư thối! Kêu ngươi ăn ít ngươi không tin! Tà Dương nếu có chuyện gì, để xem ta có phá nát cái hắc *** kia hay không!”

Trong phòng nhất thời yên tĩnh không tiếng động, tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy! ( Vương phi ngài ở trên núi thật là ăn chay niệm kinh sao?!)

Sau giây phút tĩnh mịch ngắn ngủi Lãnh Tà Dương lại tiếp tục kêu rên và Lãng Tà lại tiếp tục bạo rống, cộng thêm một đống nha hoàn người hầu đi tới đi lui! Đưa nước thì đưa nước, lấy thuốc lại lấy thuốc!

“Đại phu đến đây!” Thạch Lựu hô to một tiếng, giống như tiếng trời!

Đại phu lên sân khấu, một tiểu lão đầu khô quắt! Nếu không tưởng tượng thật khó có thể hình dung ra khuôn mặt, cùng con ngươi đục màu. Hắn chậm rãi thỉnh an, từ Vương phi đến Vương gia, rồi lại đến từng người trong vương phủ có mặt tại nơi này, rồi mới chậm rãi bước đến bên giường, đánh giá người đang đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa đang nằm trên giường, người bệnh ngân nha toái cắn, sau đó của sau đó rồi mới, chậm rãi bắt mạch, vọng, văn, vấn, thiết, cuối cùng, cho ra kết luận: “Chúc mừng Vương gia! Chúc mừng lão phu nhân, vị cô nương này có thai!”

Lặng yên!

Trong phòng nhất thời tĩnh đến mức đáng sợ!

“Con mẹ nó ngươi đồ điên! Ta là nam!!!” Lãnh Tà Dương vì bảo vệ tôn nghiêm của chính mình, một tiếng điên cuồng hét lên gọi hồn mọi người trở về.

Lập tức, chính là khi hồn người trở về thì lại vang lên thanh âm xương cốt của các đốt ngón tay răng rắc rung động, có vẻ phá lệ thanh thúy dễ nghe, nhiều năm sau này, còn có người có thể rõ ràng nhớ lại một đạo phong cảnh tịnh lệ lúc trước! Chúng nha hoàn nô bộc xông lên, trên đánh dưới đập, tiếng rống giận dữ rung trời: “Đánh chết ngươi cái đồ lang băm!!!”

Nhiều năm sau này, thầy thuốc kia vẫn thường đem gương mặt không cân đối của mình ra than vãn, mình đã năm mươi tuổi rồi còn bị tai bay vạ gió! Mà đối với oan án kia, người hành hung cùng người chủ mưu cùng người bị hại vai vế không rõ cho nên, thế là, việc này liền không giải thể quyết được gì! Bất quá, chuyện dẫn phát oanh động lúc ban đầu lại không thể bị người thuận tiện quên đi: Lãnh Tà Dương, có con!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play