Dưới ánh nến!

Lãng Tà buông quyển sách trên tay xuống! Mày tự nhiên nhíu lại! Tròng mắt tuy rằng định trụ bất động, nhưng là, dựa vào cảm quan minh duệ của chính mình, khóe miệng của y khẽ nhếch lên tạo thành một độ cung rét lạnh!

Có người! Đánh lén!

Tập trung lực chú ý, từ cạnh cửa chuyển hướng lên cửa sổ, rồi mới, định trụ! Xem ra tên đánh lén này quả thật rất thông thuộc đường đi! Lộng sát! Đúng lúc chỉ song (cửa sổ làm bằng giấy) bị vô thanh vô tức hoạch khai (rạch mở).

Hơi hơi âm hiểm cười một cái. Lãng Tà nhẹ nhàng đưa tay đến gần ngọn nến, dùng lệ thủy của lạp chúc (sáp chảy ra từ cây nến ấy) sẵn sàng nghênh đón không biết nhiều ít thích khách, hy vọng đối phương thích!

Cửa sổ bị ba một tiếng đẩy ra! Lãng Tà vươn tay xuất thủ bỗng nhiên ngưng bặt, rồi mới nuốt một ngụm nước miếng! Khóe miệng run rẩy thật sự là không biết có nên hay không chửi ầm lên!

Ngoài cửa sổ là một tên phong tình vạn chủng ──── gay!! Một thiếu niên xinh đẹp, mái tóc dài ngang vai phiêu đãng bay bay trong màn đêm, ánh nến le lói chiếu rọi xuống một đôi mắt sắc ngọc lưu ly, khuôn mặt kia tịnh bạch không hề có một chút son phấn nào, nhưng lại mang theo một màu hồng nhợt nhạt của mai khôi (hoa hồng hay hoa mai khôi), đôi môi không điểm chút son nhưng lại ánh lên sắc hồng hơi hơi hé mở, xinh đẹp tựa một viên đá quý thủy sắc. Nhất là trên người hắn, chỉ khoát một tầng lụa trắng mỏng manh, đem thân thể mảnh khảnh xảo diệu (xinh đẹp khéo léo) câu dẫn như ẩn như hiện, chiếc cổ xinh đẹp để lộ dưới làn gió đêm lạnh lẽo! Làm cho người ta, không thể dời mắt.

Đột nhiên, ánh mắt Lãng Tà nhất thời trầm xuống: “Ngươi tới đây làm gì?!” Dọc đường đi không biết đã có bao nhiêu kẻ nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp chết tiệt của hắn?! Hiện tại, y bỗng nhiên cảm thấy hoài nghi, sắp xếp nhiều thị vệ ở những khoảng tối trong vương phủ như thế có phải là hại nhiều hơn lợi không!

Lãnh Tà Dương ảm đạm cười, hai mắt to tròn lóe sáng quang mang: “Tà! Có phải hay không ghen a?! Không sao! Ta lệnh những người khác đi hết rồi! Bộ dáng xinh đẹp của người ta chỉ là để cho một mình ngươi xem thôi!”

“Lệnh đi rồi?!” Tuy rằng vì một câu cuối cùng của Lãnh Tà Dương nói ra mà trong lòng có chút không hiểu vì sao lại cao hứng, nhưng mà, y vẫn nắm bắt được bộ phận mấu chốt của câu, chuyện gì thế này, Lãng Tà y chọn người theo lý thuyết hẳn là chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình y, vào cái thời điểm nào mà lại nghe mệnh lệnh của cái tên xa lạ nửa đường muốn giết ta này?!

“Đúng vậy đúng vậy!” Lãnh Tà Dương cao hứng gật đầu, “Bọn họ đi đấu địa chủ hết rồi a! Ta vừa nói hôm nay ta muốn cho ngươi một buổi tối thật lãng mạn, bọn họ cư nhiên kéo nhau đi hết một người cũng không chừa lại! Tất cả đều đến phòng quản gia xem náo nhiệt! Phỏng chừng toàn bộ mọi người trong vương phủ cũng ở đó! Ha hả! Sao vậy?! Ta đối xử với người của ngươi cũng không tệ lắm a?! Dù sao tương lai ta cũng là người một nhà với các ngươi, xử sự hảo một chút cũng là nguyên tắc chủ nhà mà!”

“Ngươi nói cái gì mà tương lai sau này cũng sẽ trở thành người một nhà?!” Lãng Tà hai mắt đánh giá hắn! Xem ra, quản gia đúng là quá rảnh rỗi rồi! Lần sau phải để hắn nếm chút phiền toái, coi hắn còn có… hay không thanh thản trông nom nhàn sự bên này!

“Chúng ta sớm muộn gì cũng phải thành thân a!” Lãnh Tà Dương đương nhiên nói.

“Thành thân?!”

“Chính là thành thân thôi! Sao vậy, ngươi nghĩ trốn tránh trách nhiệm với ta?!” Lãnh Tà Dương tức giận trừng mắt, một chân giẫm lên thành cửa sổ, ý đồ trở mình tiến vào!

Đôi chân thon dài trắng như tuyết kia…… Lãng Tà chỉ cảm thấy nhiệt huyết đột nhiên dâng lên! Phản xạ có điều kiện lập tức rút tay về bưng kín cái mũi của mình! Hắn không xác định được có phải mình đang chảy máu mũi hay không! Bởi vì Lãnh Tà Dương đi chân trần tới, cho nên, ngón chân nhỏ nhắn tinh xảo cùng đôi chân bạch ngọc ở trước mắt Lãng Tà triển lộ ra một tư thái huyễn mục!

“Tà! Giúp hỗ trợ, ta leo không tới!” Chân ướt đẫm vì sương mù, mà cửa sổ hiển nhiên rất trơn! Lãnh Tà Dương đưa ra thỉnh cầu nho nhỏ.

Lãng Tà nhìn hắn giãy giụa trên cửa sổ, rồi mới thở dài một tiếng, nhận mệnh ôm hắn từ trên thành cửa sổ vào! Chỉ một cái đụng chạm vào thân thể gầy yếu kia, y đã cảm thấy nhiệt huyết toàn thân càng thêm cuồn cuộn đến lợi hại! Ánh mắt không tự chủ được nhìn xuống đôi môi đỏ tươi như cánh hoa! Hầu kết chuyển động lên xuống! Y cố đè xuống dục vọng mà đem Lãnh Tà Dương từ trên cửa sổ để xuống, làm ra vẻ thoải mái buông ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ngực ra. Xoay người sang chỗ khác, che dấu hô hấp không ổn định của chính mình.

“Tà?!” Lãnh Tà Dương xoay người bước ra trước mặt Lãng Tà, có chút nghi hoặc, “Bộ dáng của ta, Tà không vui sao?! Đây chính là cách ăn mặc chỉ vì một mình ngươi……”

Lãng Tà hít sâu một hơi, cúi đầu, chăm chú nhìn hắn: “Chẳng lẽ ta cũng như những nam nhân khác, đều được ngươi buổi tối dùng bộ dáng này mà đến phòng gặp gỡ sao? Ngươi đều làm như thế này để câu dẫn những tên nam nhân ngươi thấy vừa ý sao?! Ta không thể không nói, trò xiếc của ngươi quả thật đã cũ rồi!”

“Lãng Tà!” Lãnh Tà Dương ủy khuất cắn môi dưới, nói, “Nói cái gì câu dẫn a! Quả rất khó nghe a! Người ta đây là hấp dẫn!!! Hấp dẫn hiểu không?! Hơn nữa, người ta nào có lả lơi ong bướm như ngươi nói a?! Trong lòng người ta vẫn chỉ có một mình ngươi thôi!”

“Nói quả thật hảo nghe! Bản lĩnh lung lạc lòng người của ngươi ngay cả bổn vương cũng không thể không bội phục! Thị vệ của ta tất cả đều là từ những đội quân trải qua huấn luyện đặc biệt trong hoàng cung tuyển ra, thậm chí ngay cả nha đầu nơi này đều là do một tay hoàng hậu dạy dỗ ra! Nếu không phải là lệnh của chủ tử bọn họ tuyệt đối sẽ không nghe! Ta thật là hảo kỳ lạ, ngươi làm thế nào thu phục được những người này thế?! Dùng cùng một thủ đoạn giải quyết cả nam nhân lẫn nữ nhân? Quả nhiên là chỉ có người tài cán như Lãnh Tà Dương ngươi mới có thể làm ra chuyện như vậy!” Lãng Tà cũng không rõ ràng rốt cuộc mình sinh khí cái gì, lời nói đả thương người khác cứ như thế mà thốt ra, ngay cả con đường để quay về hối tiếc cũng không còn!

Lãnh Tà Dương hai mắt đẵm lệ chăm chú nhìn Lãng Tà một lúc lâu sau, cuối cùng mới cúi đầu, thì thào nói: “Ngươi tại sao không thích ta?”

“…… Bởi vì nhìn ngươi không vừa mắt!” Lãng Tà vút tóc, người này luôn gây ảnh hưởng đến lực phán đoán cùng khả năng nhận tri khi đối mặt với những vấn đề của y! Cái hảo sự này quả thật không cần thiết! Nếu như bị đối thủ một mất một còn phát hiện được, tuyệt đối sẽ bắt hắn để uy hiếp chính mình! Mà phương pháp giải quyết duy nhất chính là, thời điểm chưa lún vào quá sâu phải nhanh chóng thoát thân! Mà phương pháp thoát thân duy nhất chính là, phải bất hòa với hắn!!! Nhưng là, y không dám khẳng định mình có thể làm được điều này!

Lãnh Tà Dương hơi mím lại đôi môi đỏ mọng, cúi đầu không nói một câu.

Lãng Tà nhìn đỉnh đầu của hắn, cố gắng ức chế chính mình không có xông lên ôm cái thân hình đang run rẩy vì xúc động kia vào lòng!

Hai người cứ như thế trầm tịch bên dưới ánh nến, không ai nói chuyện. Sự yên lặng khiến người cơ hồ hít thở không thông.

Hồi lâu, mới là thanh âm nghẹn ngào của Lãnh Tà Dương đang cúi đầu: “Ta đã biết! Mấy ngày này quấy rầy ngài thật sự đã gây cho ngài nhiều phiền toái! Biết rất rõ ràng ngươi không thích ta nhưng ta vẫn cứ ôm hy vọng, tổng cho là mình có thể lay động lòng ngươi! Xem ra, ta đã đánh giá quá cao chính mình! Ngày mai ta liền trở về Lung linh Các. Theo cửa sổ đi vào vẫn là theo cửa sổ đi ra ngoài thôi, dù sao mọi chuyện cũng đã rồi, đi đâu về đâu thì cũng vậy.” Nhẹ nhàng vòng qua thân thể cứng ngắc giống như tảng đá của Lãng Tà, Lãnh Tà Dương cố hết sức leo lên cửa sổ, chính là, trượt chân, cả người kinh hô một tiếng: “A ──”

Sau đó, thân thể rơi vào một cái ôm ấm áp! Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt thâm thúy như bầu trời đêm của Lãng Tà. Cắn cắn môi, đang chuẩn bị giãy giụa: “Đa tạ Vương gia cứu giúp, thỉnh buông ra ──”

Thanh âm còn lại đều bị chặn lại trong chính khoang miệng của mình! Lãnh Tà Dương trừng to đôi mắt theo sau đó, chính là hắn cuồng tiếu khi thấy tâm lý gian kế được thực hiện, Lãng Tà a, dục cự hoàn nghênh (ta nghĩ chính là lửa tình đã cháy), muốn nói còn xấu hổ, bản lĩnh lạt mềm buộc chặt, ngươi kỳ thật vẫn còn kém hơn ta! Hạnh phúc nhắm mắt lại, thật sâu cảm thụ đôi môi cùng đầu lưỡi giao triền. Lãng Tà cảm thấy được mình quả thật điên rồi! Khi nghe được thanh âm nghẹn ngào của hắn, một căn lý chí chi tuyến cuối cùng của mình rốt cuộc cũng đứt rụng! Thân thể luôn thành thật nhất, đi trước cả lý trí, nó từng bước ôm lấy thân hình từ trên cửa sổ trượt xuống, rồi mới, liều lĩnh hôn đôi môi ngay từ đầu đã nghĩ muốn xâm chiếm, liên tục mút vào!

“Buông……” Lãnh Tà Dương cố ý giãy giụa giãy giụa. Và hiệu quả đạt được chính là, khí lực chỗ cánh tay bị nắm tăng lên, hung hăng khóa hắn vào khuôn ngực rộng lớn kia.

“Không buông…… Có lẽ sau này, cũng sẽ không buông……” Lãng Tà rời khỏi môi hắn, đầu lưỡi qua lại vẽ lên làn môi xinh đẹp, thanh âm mơ hồ theo yết hầu thoát ra, đại khái, thật sự rốt cuộc cũng không buông được, Một khắc kia khi y kéo hắn trở về! Trong lòng bỗng nhiên rúng động một cảm giác quái dị mạc khả danh trạng không thể hình dung), đầu lưỡi giảo hoạt lại luồn vào cái nơi ngọt ngào kia, quét qua mọi ngóc ngách, cố gắng chạm tới mọi nơi nó muốn!

“Ngô……” Một tiếng rên rỉ không thể khống chế theo yết hầu thoát ra, Lãnh Tà Dương cảm thấy chính mình giống như lạc diệp (lá rụng) phiêu diêu trong mưa gió, trước mắt mờ mịt không rõ, cũng không biết chính mình đang ở nơi nào, thân thể hắn yếu đuối vô lực gắt gao ôm lấy cổ Lãng Tà, tựa như đang bắt lấy chỗ dựa duy nhất!

Thân thể Lãng Tà đột nhiên rung lên, rồi mới trở nên cứng còng, chỉ một câu rên rỉ nho nhỏ kia đã làm cho thần kinh của y vô cùng thác loạn! Một cỗ nhiệt khí thẳng hướng thân thể mà đi, rất nhanh truyền đến tứ chi bách hãi, mỗi một lỗ chân lông nhỏ xíu cũng đứng lên kêu gào, giữ lấy thân thể trước mắt, tâm người này, thậm chí cả linh hồn!

Đầu lưỡi lướt qua, một sợi chỉ bạc ái muội vô tình bị kéo ra khỏi khoang miệng hai người, thóa dịch (nước bọt) không kịp nuốt thuận thế chảy dọc theo chiếc cổ bóng loáng của Lãnh Tà Dương, Lãng Tà thâm trầm đến đáng sợ, sau đó, những nụ hôn nho nhỏ cứ một đường trượt xuống……

“A, Tà……” Cổ cùng tao dương trước ngực như bị hỏa diễm (ngọn lửa) thiêu đốt mang đến cảm giác tê dại khiến Lãnh Tà Dương không tự kiềm hãm được mà phát ra những tiếng rên rĩ đứt quãng.

Bàn tay trái không kiêng nể gì du dời trên cơ thể hoạt non (trơn nhẵn non mềm), còn tay phải vừa mạnh mẽ hữu lực vừa nhẹ nhàng tinh tế ôm lấy thân hình Lãnh Tà Dương, như sợ chỉ cần mạnh tay một chút sẽ khiến cái thắc lưng kia gãy đoạn, Lãng tà lẹ làng kéo thân thể kia hướng đến sàng tháp được thiết trí (thiết kế trang trí) trong phòng.

Cảm nhận được bàn tay to đang đặt bên hông vuốt ve trước ngực mình, Lãnh Tà Dương thân hình thoáng run rẩy, tuy rằng lần trước cũng đã phát sinh chuyện này, nhưng lúc đó chính mình có ăn dược của Tầm Kính, lý trí hơn phân nửa cũng đã mơ hồ, nói thực ra thì cái chuyện xảy ra đêm hôm đó có hơn phân nửa hắn chẳng nhớ được gì, chính là hiện tại, Lãng Tà động tác chậm rãi chạm vào người hắn, dường như là cố ý tra tấn hắn, khơi gợi lên một trận lại một trận hỏa hoa, nhưng không có ý định giúp hắn dập tắt nó.

“Tà……” Lãnh Tà Dương khó nhịn vặn vẹo thân thể, tên gia khỏa này kỹ thuật rất cao siêu, lại khiến mình nhanh chóng lâm vào trầm luân, chỉ có thể để mặc cho y chỉ huy! Chính là, quá chậm, hai tay di động chậm rãi như thế nhưng lại không dời đến nơi sở nguyện mà hắn hy vọng sẽ đến. Cắn chặt răng, Lãnh Tà Dương hít sâu một hơi, hai bàn tay thăm dò lộn xộn không an phận xé ra y phục của Lãng Tà, vuốt ve khuôn ngực rắn chắc kia!

“Tà Dương!” Lãng Tà hít vào một hơi lãnh khí! Y không muốn thương tổn hắn nên mới cố ý tiến hành chậm như thế, nhưng mà tiểu đông tây này tựa hồ rất bất mãn, cố ý cấp tiến khiêu khích y, làm cho y thật vất vả mới đè nén xuống được dục vọng lần thứ hai khó có thể khống chế, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai đối phương nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta không muốn làm ngươi bị thương! Ngươi nghe ta nói một chút!”

Lãnh Tà Dương chớp chớp con ngươi như thủy, nói: “Chính là ta nghĩ muốn ngươi!”

Lãng Tà ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy hỏa nhiệt chỉ hận không thể nhanh chóng đem hắn cắn nuốt, để hắn trở thành một phần của thân thể mình! Sau đó, lại cúi đầu, y đã muốn biến thành một con mãnh thú phát cuồng, thô bạo vừa mút vừa cắn trên da thịt trắng noãn kia, lưu lại những vết giảo ngân đỏ ửng rải rác, tuyên bố dấu vết chiếm hữu của y!

“A……” Lãnh Tà Dương thất thanh kêu lên! Hắn thật không dám tin cái thanh âm làm cho người khác mặt đỏ tim đập kia lại phát ra từ cổ họng của mình! Chỗ bị cắn mút, vừa đau đớn, vừa mang lại khoái ý, khiến cho thân thể càng thêm trống rỗng, giống như đang chờ đợi một cái gì đó được giải phóng!

Bàn tay to của Lãng Tà không ngừng tham tiến vào giữa đôi chân trắng noản kia, đôi tay như ác ma di động qua lại giữa hai bắp đùi, nhưng không chạm vào địa phương cấm kỵ của Lãnh Tà Dương.

“Tà……” Lãnh Tà Dương thanh âm run rẩy, gắt gao nắm chặt lấy bả vai Lãng Tà, cầu xin.

“Tiểu đông tây, ngươi quả thật rất đáng yêu! Ta sẽ cho ngươi ba ngày không xuống giường được!” Lãng Tà oán hận nói, dùng sức cắn mạnh lên ngực hắn, vừa lòng khi nghe thấy Lãnh Tà Dương thét lên chói tai!

Chậm rãi đùa bỡn cái địa phương đã vì mình mà cương lên, bên tai cứ vang lên những tiếng rên rỉ cao thấp của Lãnh Tà Dương, Lãng Tà cảm thấy được sự nhẫn nại của mình sắp nổ tung rồi! Nhu cầu cấp bách giải quyết dục vọng bị tiếng kêu thúc giục của Lãnh Tà Dương kích thích càng khiến y mồ hôi đầm đìa!

“A……” Lãnh Tà Dương thân thể nảy lên, phóng thích ở trong tay Lãng Tà, rồi mới, thân thể ướt dẵm mồ hôi như là bị rút hết khí lực ngã lên nhuyễn tháp, kịch liệt thở dốc! Hai mắt của hắn xấu hổ và giận dữ trừng trứ Lãng Tà, tên mặt người dạ thú này, mình cũng bị y lột sạch không chừa, còn y lại quần áo chỉnh tề tượng như thánh nhân quân tử, sớm biết thế mình trước tiên sẽ lột hết y phục của y, chuyện còn lại tính sau! Hoặc là, mình không nên ăn mặc ít vải như thế đến đây! Căn bản hẳn là mình phải mặc trong ba tầng ngoài ba tầng mới đúng, để cho tên gia hỏa này vừa cởi vừa bốc hỏa! Thật là…… Oán hận trong đầu chợt đứt đoạn, chỉ là bởi vì chỗ riêng tư phía sau bị một ngón tay cường lực sáp nhập!

“Đau! Đau…… Đau a……” Đau chết người! Lần đầu tiên cũng không có đau như thế! ( Dương Dương a, ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên của ngươi a?!) Lãnh Tà Dương một mặt nhăn nhó một bên liều mạng hít vào, ý đồ muốn giảm bớt thương tổn do bị dị vật xâm lấn.

“Nhịn một chút, Tà Dương, vì ta, nhịn một chút được không?” Lãng Tà một bên nhỏ giọng ôn nhu, một mặt lại tàn khốc sát nhập ngón tay thứ hai vào! Tại không gian nho nhỏ kia khuếch trương chuyển động, hai mắt cũng là một mảnh đỏ đậm, hiện tại hôm nay, nếu y không chiếm được thư giải (thư thả giải tỏa), ngày mai khắp thiên hạ đều sẽ biết cảnh dương vương y bởi vì bất mãn mà chết!

“Chính là, đau quá…… A……” Một chút khoái cảm chết tiệt trong truyền thuyết đều không có! Này tính là cái tình ái gì a?! Lãnh Tà Dương hắn mặc kệ!!! Chịu không nổi rống to, “Ngươi đi ra cho ta, ta mặc kệ, ngươi đi tìm hậu cung của ngươi là được rồi! Không so đo với ngươi nữa!!! Buông tha ta ── a ──”

Ngón tay rút ra, làm cho thân thể hắn run rẩy vì cảm giác trống trãi, rồi đột nhiên một thứ gì đó càng thêm thô to chen vào, lại làm cho hắn đau đến mức nước mắt bay tán loạn: “Mẹ nó Lãng Tà ngươi cái đồ vương bát đản!! Ta sẽ giết ngươi!!!”

Đem hai chân hắn mạnh mẽ tách ra, chiết thành một loại góc độ cơ hồ không thể đạt được, Lãng Tà cắn răng: “Thực xin lỗi, Tà Dương, là ngươi câu dẫn ta! Hiện tại, ráng nhẫn cho ta!”

“Ngô…… A!” Ai nhịn được a, đau chết người rồi! Cứu mạng a! Mấy tên đang đấu địa chủ kia, các ngươi tốt xấu đến xem ta a, cường bạo a, giết người a……

Lãng Tà cố gắng khống chế chính mình, thật vất vả mới hoàn toàn đi vào, chính là, y cũng rất đau! Thật chặt! Một mặt hạ xuống vô số nụ hôn trên khuôn ngực loang lỗ những dấu hôn xanh tím, một mặt đưa tay thăm dò, nhu nhu chỗ kết hợp của hai người, mềm giọng khuyên bảo: “Tà Dương, phóng thoải mái, ta không động đậy……”

Ai quản ngươi a! Ta cũng muốn động a! Lãnh Tà Dương vặn vẹo thân thể muốn thoát khỏi cơn đau đớn như bị lửa đốt này, nhưng bên tai lại nghe thấy tiếng hút không khí của Lãng Tà mà trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm bất hảo…… Ô…… Hắn dường như đã phạm vào một cái sai lầm ngu xuẩn……

Lãng Tà quyết định mặc kệ hắn, chủ yếu là y nghĩ muốn quản cũng quản không được! Chế trụ thắt lưng mảnh khảnh, bắt đầu không hề tiết chế mà ra vào sáp nhập tác nhu! Đêm rất dài, mọi người quyết định chơi đấu địa chủ suốt đêm, thư phòng của quản gia cũng thực xa xôi, cho nên, không ai nghe thấy thanh âm như lợn bị chọc tiết của Lãnh Tà Dương trước nửa đêm, và tiếng rên rỉ mị hoặc nửa đêm về sáng……

Lãnh Tà Dương mệt nhọc cả đêm trước khi chìm vào giấc ngủ đã sám hối một câu, quai quai, ta hẳn là nên mang theo ngươi tới đây……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play