Mới bước vào thành, cả hai đã như lạc vào một phiên chợ, đèn đuốc sáng trưng, người người đi lại nườm nượp, cảnh tượng náo nhiệt tưng bừng. Bảo Cầm ngỡ ngàng đưa mắt nhìn chung quanh, “Nơi này là đâu vậy?” Triệu phò mã đáp: “Trên cổng thành có viết hai chữ Điệp thành. Điệp thành nằm ở phía nam, nơi nhiều sông suối, bên suối có bướm đủ màu sắc bay lượn (điệp = bướm). Đây cũng là thuộc địa của Tam vương gia.” Bảo Cầm thầm nghĩ chữ Điệp lắm nét như vậy, thảo nào hắn nhìn không ra, “Không phải chúng ta bị đưa về kinh thành sao? Thế nào lại chạy lạc vào sào huyệt của Tam vương gia?”

Triệu phò mã cũng cảm thấy khó hiểu, “Chắc do có truy binh đuổi đằng sau, bọn chúng đành phải tìm cách trốn thoát trước, sau đó mới chạy tới kinh đô.” Bảo Cầm hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, phố xá đông vui sầm uất, các hàng quán bày la liệt trên đường, “Nơi đây thật là nhộn nhịp, Tam vương gia ở Điệp thành sao?” Triệu phò mã bật cười, “Sao có thể? Tam vương gia sở hữu ba phủ bảy thành, đây chỉ là một tòa trong số đó. Theo lý Tam vương gia chỉ được phép cư ngụ tại lãnh địa của mình, không được tùy tiện vào kinh. Nhưng đương kim thái hậu chính là mẹ đẻ của Tam vương gia, mượn cớ thái hậu bệnh nặng cần phải phụng dưỡng, bao năm nay Tam vương gia vẫn luôn túc trực ở kinh thành.”

Cả hai đang nói chuyện, phía sau bỗng có tiếng người sốt ruột: “Dẹp ra, dẹp ra cái! Ta còn phải bán hàng!” Bảo Cầm quay đầu lại, chỉ thấy một tiểu ca đẩy xe toàn lồng hấp đang bày hàng đằng sau họ. Nắp lồng mở, phơi ra từng chiếc màn thầu vừa mập vừa trắng, hơi nước nóng hổi tỏa khắp, khiến cái bụng vốn đã mất cảm giác của Bảo Cầm kêu rộn. Bụng Triệu phò mã cũng không thua kém, ầm ĩ biểu tình theo. Bảo Cầm liếc vẻ mặt xấu hổ của gã, lại nhìn quần áo tả tơi bụi bặm của hai người, hẳn là đã bị người ta hiểu lầm là khất cái.

Bảo Cầm quay lại, nhìn tiểu ca kia cười nói: “Đại ca à, ta và anh trai phiêu bạt từ quê nhà đến đây, thực sự đói sắp chết…Xin ngài thương xót bố thí cho chúng ta hai cái màn thầu.” Từ xưa đến nay Điệp thành vốn là nơi giàu có, mà phàm những chốn càng sung túc thì càng lắm ăn mày. Buôn bán sợ nhất là bị khất cái đứng trước cửa quấy rầy, chỉ lo bọn chúng làm dơ quầy, sẽ không có khách tới mua hàng nữa. Vị tiểu ca này từng dính vài vố như vậy, than thở số mình xui xẻo, rồi ném cho Bảo Cầm hai cái bánh, muốn tống bọn ôn thần này đi cho nhanh. Bảo Cầm tươi cười như hoa, giọng khàn đặc nói cảm ơn, ước lượng hai cái màn thầu trong tay một lúc rồi xoay người đưa cho Triệu phò mã một cái. Triệu phò mã im lặng cầm lấy, nhìn dấu tay đen thui dính trên màn thầu, hai mày cau lại, lại liếc Bảo Cầm đang đi phía trước một cái, rốt cuộc đành cúi đầu cắn theo.

Chợ phiên hôm nay rộn ràng nhốn nháo, cũng không sợ bị truy binh đuổi đến. Hai người ngồi bên lề đường, chuyên tâm ăn màn thầu, thỉnh thoảng còn có người đi qua ném cho bọn họ vài đồng xu lẻ. Bảo Cầm hớn hở lượm hết, Triệu phò mã nhìn hắn, “Từ khi nào đến vai ăn mày ngươi cũng sắm đạt vậy?” Bảo Cầm đáp: “Trước kia bị bán cho gã buôn người, gã cũng không nuôi không bọn ta. Ban ngày tất cả bị tống ra ngoài đường ăn xin, đứa nào kiếm không đủ thì lúc về nhừ đòn với gã.” Triệu phò mã vốn định nói may mà sau đó ngươi được bán vào nhà của ta, mấy lời này ngắc ngứ trong miệng một lúc, lại chẳng có mặt mũi nào nói ra. Ăn xong màn thầu, Bảo Cầm nhìn đoàn người đi lại tấp nập như thoi trên đường, không nhịn được có phần rầu rĩ, “Tuy rằng trốn được rồi, nhưng giờ biết phải làm gì đây?”

Triệu phò mã nghe vậy liền nhặt lấy cành cây trên mặt đất, nguệch ngoạc vài đường, “Đây là Điệp thành, Khúc Thành ở chỗ này, còn kinh thành xa hơn. Đám người đó vốn định áp giải chúng ta về kinh đô, nhưng rốt cuộc lại chạy theo hướng ngược lại. Giờ nếu ta muốn về kinh thành thì vẫn phải đi qua Khúc thành, ta có thể tiện đường đưa ngươi về nhà luôn.” Bảo Cầm theo phản xạ nhích ra xa, “Ta không muốn đi cùng với ngươi, ai biết được giữa đường ngươi có bán ta hay không? Hơn nữa, chỉ cần ngươi tìm tới chỗ quan phủ xưng thân phận, tất sẽ có kẻ ra chiêu đãi ngươi cao lương mĩ vị, cho kiệu tám người khiêng ngươi trở về.” Triệu phò mã lắc đầu nói: “Tại nơi khác thì được, nhưng đây là địa bàn của Tam vương gia, làm như vậy không phải tự đâm đầu vào chỗ chết sao?” Bảo Cầm bĩu môi, “Ta mặc kệ, trước đây ngươi cứu ta, giờ coi như ân oán đã trả đủ. Bắt đầu từ đây đường ai nấy đi, không hẹn gặp lại.” Hắn nói xong liền đứng dậy đi luôn, Triệu phò mã vội vàng kéo tay áo hắn, “Ai, cái gì mà ân oán đã hết, dù gì chúng ta cũng quen biết nhau! Lúc này tình cảnh khó khăn, hai người hợp sức vẫn mạnh hơn một người. Bảo Cầm, ngươi đừng đi nhanh như vậy a!”

Bảo Cầm giật tay áo bước nhanh về phía trước, Triệu phò mã hết cách, đành phải kè kè theo sát phía sau. Gã đã suy tính kĩ càng, tuy rằng Bảo Cầm ân oán phân minh, nhưng cũng không phải loại người ôm hận, ban nãy còn mềm lòng chia cho gã một cái màn thầu, nhất định sẽ không nhẫn tâm vứt bỏ gã. Hai người rời khỏi chợ phiên, đi vào một ngõ nhỏ, Bảo Cầm tức giận quay phắt lại, “Ngươi đi theo ta làm cái gì?” Triệu phò mã nói: “Ngươi đừng cáu, trước mắt phải có kế hoạch đã.” Bảo Cầm hầm hừ, “Ngươi có cao kiến gì, nói ta nghe xem!”

Triệu phò mã suy nghĩ một  lát, nói: “Bạc vẫn là thứ quan trọng nhất, chỉ cần có lộ phí, tất cả sẽ được giải quyết ổn thỏa.” Bảo Cầm cười lạnh đáp: “Toàn mấy lời vô dụng! Không có bạc thì dọc đường ta đi ăn xin, cho dù chỉ dựa vào hai chân, ta cũng nhất định phải trở về, ngươi thì sao?” Ai dè Triệu phò mã lại cau mày nói: “Như vậy không ổn. Rất có khả năng truy binh vẫn đang lảng vảng quanh đây, nếu nóng vội lên đường sẽ vô cùng nguy hiểm. Điệp thành rất lớn, giấu hai người không thành vấn đề, không bằng cứ đợi ở chỗ này, chờ bão yên sóng lặng rồi trở lại cũng không muộn.” Bảo Cầm thoáng suy tư, lời Triệu phò mã nói quả thực có lý, nhưng trong lòng hắn vẫn ấm ức, “Lý Duy còn đang chờ ta, có khi đã xuất môn đi tìm ta rồi. Nếu y tới kinh đô, chẳng phải càng lúc càng xa nhau ư! Ta không có nhiều thời gian như vậy, phải mau mau trở về!” Triệu phò mã lên tiếng: “Cách này chưa hẳn đã chậm hơn cách đi ăn xin. Vừa ẩn náu ở Điệp thành vừa tìm cách kiếm tiền, tới lúc truy binh rời khỏi, bạc cũng có, hiển nhiên có thể mau chóng trở lại Khúc thành hơn.” Bảo Cầm liếc nhìn Triệu phò mã, “Quả nhiên ngươi đã suy tính trước, đem ta đi bán, chẳng phải sẽ có ngay lộ phí đi đường sao?” Triệu phò mã cười khổ nói: “Nếu ta nghĩ thế thật, thì đã không nói cho ngươi.”

Bảo Cầm vẫn nghi ngờ, “Cứ coi như lời ngươi nói là thật, vậy cớ gì ngươi phải đi theo ta? Chữ ta không biết nhiều, nếu không làm đứa ở, cũng chỉ có thể tìm mấy việc khổ cực. Ngươi tài cao học rộng, tất có cách khác mưu sinh, kiếm tiền nhất định dễ dàng hơn rất nhiều.” Nhưng Triệu phò mã lại nói: “Bách vô nhất dụng thị thư sinh (trong trăm kẻ thì vô dụng nhất là thư sinh), câu này ngươi chưa từng nghe? Đọc nhiều sách vở chẳng qua là để đỗ đạt công danh, bình thường ở nhà chỉ cần viết chữ là được rồi, những thứ khác chưa hẳn đã hữu dụng.” Những lời này Lý Duy cũng từng nói với hắn, dáng vẻ cợt nhả của Lý Duy như hiển hiện trước mặt Bảo Cầm. Hắn không khỏi nhếch khóe miệng, vậy nên Lý Dụy mới từ quan hồi hương bán thị heo nha. Thứ hạnh phúc đời thường này Triệu phò mã làm sao hiểu được. Bảo Cầm nghĩ đến Lý Duy, lại nhìn Triệu phò mã, thật là trăm lần không thuận mắt.

Đêm đã khuya, hai người đang là mục tiêu bị truy đuổi, lại không có bạc vào khách điếm, chỉ có thể nghỉ chân dưới gốc cây đại thụ đầu ngõ một đêm. May mà Điệp thành ấm áp, đêm đến cũng không lạnh lắm. Trải qua nhiều ngày cực khổ, cuối cùng Bảo Cầm đã có thể thả lỏng thân mình nhắm mắt ngủ. Vừa mơ mơ màng màng vừa tự nhủ, chờ mọi chuyện dàn xếp ổn thỏa hắn sẽ viết thư báo cho Lý Duy rằng mình vẫn bình an. Không viết được chữ thì sẽ vẽ tranh, bằng cách nào cũng phải gửi thư đi. Không! Phải bảo Lý Duy mau mau tới đón hắn mới đúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play