-mày ổn chứ_Jan lo lắng mở túi xách nó ra lấy thuốc và một chai nước khoáng nhỏ đưa nó
-tao không sao, mày yên tâm
-bao giờ mày đi
-tối nay tao ra sân bay, anh Khải sẽ đợi tao ở đó
Nó uống thuốc rồi có vẻ ổn hơn, bệnh tình nó đã trở nặng...bệnh Yuricakeshi không thể chữa trị bằng thuốc nữa, nó phải sang Mĩ để chữa trị bằng trị liệu không thì các dây thần kinh vận động của nó sẽ ngừng hoạt động.
Rầm!!! Quân đạp cửa chạy vô nhà VS nữ, sau đó là Khánh BA may mà trong nhà VS chỉ có tụi nó không thì xảy ra bạo loạn mất.
-số thuốc này là sao, mặt mũi em sao vậy, tối nay đi đâu
Quân nửa lo lắng nửa giận giữ nắm chặt hai bả vai nó, mặt nó tái nhợt vì triệu chứng bệnh phải trang điểm đậm để che khuyết điểm nhưng nãy nó đã rửa mặt trôi hết phấn rồi, mắt nó thâm quầng do không ngủ được da không còn hồng hào như trước nhìn nó bây giờ không khác gì một xác ướp di động cả.
-em...em_nó lắp bắp, rồi ngất lịm trong vòng tay Quân.
Tất cả hốt hoảng đi cửa sau nhanh chóng đưa nó cấp cứu
Key nhận được tin nhắn của Khánh mặt tái dần lo sợ nhưng không thể rờii khỏi lễ cưới và cũng không thể cho ai biết
-Key biết bọn họ đi đâu rồi không_hắn vỗ vai Key hỏi làm cậu chợt giật thót mình
-không...à quên bọn họ có việc về trước rồi, cậu định đi đâu lễ cưới chưa kết thúc mà
-tôi hơi mệt, đi trước thông báo cho khách vậy đi
-còn NH, cậu định bỏ cô dâu ở lại à
-tôi cũng đưa cô ấy về
Nói rồi hắn đợi NH thay đồ cũng đi cửa sau ra về nhà hắn, trên đường đi chẳng ai hé răng nửa lời, NH vẫn còn tức giận vì lễ cưới không như cô mong muốn...và hắn không thèm nhìn lấy cô dù chỉ một lần.
Dừng xe trước nhà, hắn ngồi im trong xe
-Nhật Hạ
-anh có gì muốn nói sao, để vào nhà nói_NH có vẻ vui hơn khi hắn bắt chuyện trước
-từ bây giờ anh chỉ có thể nói xin lỗi em thôi, em vào nhà đi thỉnh thoảng anh sẽ đến thăm em, tiền anh sẽ gửi vào tài khoản
-khoan, anh nói vậy có ý gì_NH như chết chân nghe từng lời hắn nói
-anh nghĩ em cần tiền của anh vậy sao_cô bắt đầu khóc
-anh xin lỗi, anh muốn ở một mình em xuống đi_hắn vẫn vậy, bình thản nói như chưa có chuyện gì xảy ra...cũng đúng mà kết hôn với hắn bây giờ chẳng có nghĩa lí gì cả, chỉ mình NH khóc như mưa vội mở cửa xe rồi đóng mạnh vào.
Chỉ đợi vậy hắn phóng xe vụt đi, “anh xin lỗi” hắn khẽ mấp máy môi còn NH vẫn đang khóc như mưa, cô không vào nhà mà lang thang ngoài đường...
Đến trường trung học phổ thông Kim Khánh lúc nửa đêm như thế này chắc chỉ có mình hắn, ngồi tựa mình vào gốc cây phong trước hồ sau nhà thể dục...cũng tại nơi đây, hắn gặp nó và rồi cũng từ đây mà trái tim hắn đã thuộc về nó rồi, nhắm mắt lại hắn thiếp đi trong vô thức trên môi hắn nở một nụ cười hắn mơ thấy nó...
*Bệnh viện:
-nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra với con bé_mắt Quân không rời nó, nó nằm yên trên giường bệnh chuyền nước trên trán còn lấm tấm mồ hôi
-Ji bị bệnh Yuricakeshi hội chứng sau việc uống quá nhiều thuốc ngủ và an thần trong thời gian dài_Jan bắt đầu khóc
-gì chứ, con bé sao có thể_BA thẫn người
-10h chuyến bay cất cánh phải đưa nó đến thôi, đồ đạc gửi qua Mĩ trước rồi, Khải đang đợi Ji_Khánh nhìn đồng hồ điểm 9strong5’ rồi lên tiếng, ôm Jan vào lòng trấn an
-con bé còn rất yếu, để mai hẵng đi_Quân nắm tay nó tim nhói đau
-phải đưa Ji đi càng sớm càng tốt, còn một chuyện mà em còn dấu Ji...bệnh tim của nó đã chuyển biến xấu, nó không thấy đau hay không có cảm giác gì ở tim lâu lâu còn chóng mặt là vì 2 loại bệnh đang xâm chiếm nó, dây thần kinh đang dần mất cảm giác
Jan khóc òa, nó bật tỉnh thực ra nó đã thức từ lâu nhưng không muốn đối mặt với mọi người nên vờ ngủ không ngờ lại nghe được chuyện này, mình bệnh Yuricakeshi đã làm nó đủ sock giờ còn tim nữa sao
-mày nói gì cơ_nó sock mặt không còn một giọt máu, Quân ôm lấy nó, Jan BA không ngừng khóc.
-không sao, đến Mĩ người ta sẽ có cách giúp em, được chứ giờ thì đi thôi_Quân phải cố gắng lắm mới có thể bình tĩnh nói với nó mấy câu này
Mắt nó nhòa đi gật đầu tay vẫn bấu chặt đến bật máu nhưng lại chẳng thấy đau
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT