-các anh luôn gặp phải chuyện này sao_nó lên tiếng
-sao em lại nghĩ vậy_Khánh nhíu mày
-trên người các anh lúc nào cũng có súng_Jan nhấp ngụm Chivas trả lời
-cũng không thường xuyên_hắn nhìn về hướng khác tránh ánh mắt dò xét của nó
“Đôi mắt nâu khói thường ấm áp nhưng sao lại cảm thấy buồn và lạnh lẽo quá” nó thầm nghĩ.
-Jan về thôi_nó kéo Jan ra về
Ra tới cửa bar khuất tầm mắt của bọn hắn, nó mới ôm eo máu đã dần thấm qua lớp áo đồng phục trong ánh sáng mập mờ trong bar không ai nhận ra vẻ mặt khác thường của nó. Hèn chi từ lúc đến đây lúc nào nó cũng khoanh tay để tránh mọi người nhìn thấy
-đến bệnh viện_Jan lo lắng nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán cô bạn, môi tái nhợt
Chưa kịp trả lời nó đã ngất lịm trong vòng tay Jan chỉ nghe thấp thoáng tiếng gọi tên mình.
*Bệnh viện
Jan thẫn thờ trước cửa phòng cấp cứu, biết nó không muốn mọi người lo lắng nên Jan không thông báo cho ai...thời gian chầm chậm trôi qua cửa phòng vẫn chưa mở.
Mắt Jan ngấn lệ, lòng bồn chồn không yên “mày đúng là đồ ngốc sao phải chịu đựng như vậy” dòng nước nóng hổi mặt chát đến đắng lòng bắt đầu trải dài trên khuôn mặt của Jan
TING!!! Cửa phòng bật mở, Jan lao ra tới chỗ bác sĩ
-cô bé không sao,may mà cấp cứu kịp lúc, đạn ghim sâu lại có dấu hiệu nhiễm trùng_bác sĩ từ tốn trả lời.
-cháu vào thăm được không ạ
-được, chắc 2 tiếng nữa cô bé sẽ tỉnh cháu vào đi_ông mỉm cười nhìn cô
Jan vui mừng chạy vào, không biết tới sự xuất hiện của 1 cô gái đeo khẩu trang bịt kín mặt đang nắm chặt tay nghiến răng tức giận thập thò ngoài hành lang
Nó tỉnh lại đã thấy Jan nằm gục bên cạnh giường, “tao xin lỗi” đắp chăn lên người Jan nó ngước nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
“hôm nay nhiều sao thật, ba mẹ trên đó phải không” nhìn lên bầu trời nó luôn nghĩ đến ba mẹ nó. Jan đã dậy từ lúc nào
-nụ cười của mày rất đẹp_Jan nhẹ nhàng nói, nó quay cười lại nhìn Jan
-sống cùng ba mẹ tao rất vui và hạnh phúc_mắt nó long lanh. Lâu lắm 2 đứa mới ngồi tâm sự như thế này
-ba mẹ nuôi rất yêu mày, còn anh Quân và tao nữa...ba mẹ mày trên kia chắc hẳn cũng mong cô con gái xinh đẹp của mình luôn cười_Jan véo nhẹ má nó, nó bật cười ôm chầm lấy Jan
-cảm ơn mày đã ở bên tao
-tao cũng vậy
Vậy là 2 cô ngồi bên nhau nói chuyện tới sáng, Jan luôn chọc cho nó cười vì cô luôn thấy nụ cười của cô bạn. Một bóng đen lướt cửa phòng
CẠCH!!!
-có người_nó nói đủ cho 2 đứa nghe
-để tao ra xem sao_Jan nhẹ nhàng bước ra mở cửa. mở ra vẫn không thấy ai, định đóng cửa lại thấy 2 vật lạ trước phòng lấp lánh, Jan nhặt lên nhìn ngang nhìn dọc rồi quyết định đóng cửa
-có thấy ai không
-không, nhưng có thứ này chắc nó rơi phát ra tiếng động_Jan chìa ra chiếc thẻ bạc.
-mày bật điện hộ tao
-ô cê
-HUYẾT VƯƠNG-nó sửng sốt
-cái gì_Jan nhìn 2 tấm thẻ trên tay nó sững người –chuyện này
-lệnh triệu tập và chúng ta bị trọn_nó thẫn thờ đáp
-vật hiến tế ư, chuyện này chỉ là truyền thuyết sao lại
“Rồi em sẽ cố đứng lên dẫu không còn anh bên em như lúc trước.
Rồi em sẽ phải đứng lên phía sau nỗi buồn,
dù nước mắt vẫn cứ rơi tuông...
Hạnh phúc đã vỗ cánh bay,bởi khi còn nhau tay anh đâu giữ lấy
Và em đã quen sớm khuya bước đi một mình,phải gạt nước mắt vượt qua nỗi đau
Em sẽ cố đứng lên để mai bình yên và quên nỗi thất vọng
Dù tình đi mất dù người đi mất,em vẫn sẽ sống anh ơi...
Tình yêu em đã trao anh có lẽ là sai giờ em phải chấp nhận
Rồi một ngày kia
Ở một nơi khác
Ai đó sẽ tốt hơn anh,
Đến bên em...”
[Đứng dậy sau nỗi đau_Lương Minh Trang]
-alo muộn rồi anh gọi em có chuyện gì không
“à ừ chuyện Huyết Vương chọn em và Jan”
-vâng em biết_nó cười nhạt
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT