Dọc đường đi, cả hai bên đều không nói gì, Triệu Tân trong lòng lo lắng, không dám mở miệng hỏi gia gia rốt cuộc là tại sao lại như vậy, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng. Nhìn ngắm phong cảnh, nghĩ lần sau nhất định phải chạy xa một chút, lần này thất sách rồi.
Bởi vì nơi đây cách thành phố X không xa lắm, Triệu Tân muốn về nhà cũng không quá tám tiếng.
Nhìn Hiên Viên Hàn xuống xe cùng một lúc với mình, Triệu Tân thắc mắc “Ngươi không về nhà sao? Đã muộn lắm rồi, ngươi về nhà đi, nếu không ba mẹ ngươi sẽ lo lắng lắm.”
“Ngươi không cần lo lắng đâu Tiểu Hàn, ngày hôm nay hắn sẽ ăn với chúng ta, ngươi còn có vấn đề gì sao?”
“Không có, con không có vấn đề nào cả, gia gia người chắc cũng mệt rồi, chúng ta nên lên phòng nha.” Nghe gia gia trả lời, Triệu Tân chỉ có thể miệng trả lời lão nhân gia, làm sao đắc tội được a, thực sự là lá gan của hắn càng ngày càng nhỏ mà.
Vốn là người thích ăn nên khi ngồi vào bàn ăn mọi buồn phiền đều biến hết Triệu Tân, trong lúc ăn Triệu Tân phát hiện trong mắt gia chỉ có Hiên Viên Hàn, mà thường ngày đứa cháu mà gia yêu nhất là lão a, sao lại thích Hiên Viên Hàn rồi, Triệu Tân tức giận đến độ chỉ ăn qua vài miếng rồi về phòng mình.
Tắm xong, Triệu Tân chuẩn bị bài giảng thật tốt để ngày mai đi dạy.
“A ──, vì sao ngươi lại ở trong phòng ta? Ngươi không phải về nhà rồi sao? Ngươi là u linh hả? Tại sao luôn luôn bám lấy ta như thế hả?” Thấy Hiên Viên Hàn nằm trên giường mình, Triệu Tân thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
“Tân Tân, lẽ nào ngươi phát hiện ra rồi sao?”A” cái này là do ngươi hiện tại thấy ta liền khẩu xà tâm phật thôi.” Không thèm để ý tới vẻ mặt tức giận của Triệu Tân, Hiên Viên Hàn chậm rãi trả lời.
“Nếu không phải do ngươi thường phá hư sinh hoạt của ta, ta cũng không đến nỗi mỗi lần gặp ngươi đều ngạc nhiên đến như vậy, ngươi còn dám nói ta hả, ngươi mau cút ra ngoài cho ta, ta buồn ngủ rồi.”
“Tốt lắm a, đúng lúc ta cũng buồn ngủ, cùng nhau ngủ đi.”
“Ngươi. . . Ngươi muốn làm cái gì? Vì sao lại cởi quần áo ra, ngươi buồn ngủ thì về nhà của ngươi mà ngủ, nhà ta không có chỗ cho ngươi đâu.” Nhìn Hiên Viên Hàn cởi đồ rất nhanh, Triệu Tân nghẹn họng.
“Đừng như vậy mà Tân Tân, sau này ngươi cũng trở thành lão bà của ta mà, cùng nhau ngủ một chỗ cho quen, không cần phải xấu hổ đâu.” Hiên Viên Hàn vừa nói trong nháy mắt đã cởi xong đồ, đứng ở bên giường.
“Bộ dạng ngươi sao thế, thân hình của ta cũng không tệ lắm đúng không? Không nên mở to mắt như thế nhìn ta đâu, ta nghĩ ngươi sẽ bất mãn.”
Triệu Tân đúng là mở to hai mắt đang nhìn Hiên Viên Hàn, nhưng điều không phải bởi vì bởi vì khác, thị Hiên Viên Hàn dáng người rất đẹp, nhìn bên ngoài hắn có vẻ yếu ớt nhưng thực sự một chút cũng không giống. Cơ bụng sáu múi, tứ chi cơ bắp phân bố rất đều, vừa nhìn qua cũng biết là thành quả rèn luyện lâu năm. Cơ thể Hiên Viên Hàn làm cho người nhìn có cảm giác cơ thể hắn thật đẹp. Triệu Tân chưa bao giờ nghĩ tới thân thể nam nhân cũng có thể đẹp đến như thế.
“Hỗn đản, ngươi đi ra ngoài, ta không cho phép ngươi ngủ trên giường ta, ta cảnh cáo ngươi ngươi mau đứng lên đi, bằng không ta sẽ để gia gia ta thấy con người thật của ngươi, nhìn ngươi như trong bộ dạng như thế này tốt lắm sao.” Trong khi Triệu Tân đang bận chiêm ngưỡng “Thân thể” thì Hiên Viên Hàn cứ như vậy chui vào ổ chăn của Triệu Tân, xâm chiếm lãnh địa của hắn trước một bước.
“Lão bà, ngươi không nên không có ý tứ, thực tế thì ai cũng phải kết hôn thôi, sau này ngươi muốn xem cả đời cũng được. Ngươi có thể đi gọi gia gia ngươi, ngươi có nghĩ nếu gia gia ngươi không cho phép ta, ta làm sao có thể công khai vào phòng của ngươi?”
Chấn động sau lời nói của nam nhân trước mặt, Triệu Tân miệng thì nói vậy, chỉ là trong lòng một bên ngực đã cảm thấy ê ẩm rồi.
“Vương bát đản Hiên Viên Hàn, ta sẽ không tha thứ cho ngươi, ta muốn giết ngươi.” Triệu Tân không nghĩ tới chính là, nam nhân ở phía sau tự mình mình, tức giận đến độ sôi lên.
“Vị đạo thật đúng là không sai, bộ dạng sao thế, thấy nước bọt ta ngon không? Đây chính là chất bôi trơn, vị đạo càng lúc càng dãn nga.”
“Ngươi nhét cái gì vào miệng ta đó? Rốt cuộc đã nhét vào cái gì, ngươi muốn giết ta hả, con mẹ nó lão tử sẽ không tha thứ cho ngươi, bây giờ ta sẽ vì dân trừ hại.” Giơ nắm tay đánh vào khuôn mặt đang cười gian của Hiên Viên Hàn, nhưng phát hiện ra thân thể của mình vô lực.
“Ha ha ~, kỳ thực ta cũng không cho ngươi uống thuốc độc đâu, chỉ là một ít xuân dược mà thôi. Ai bảo ngươi luôn luôn đối địch với ta làm chi, ta làm vậy cũng là bất đắc dĩ mà thôi.”
Nhìn khuôn mặt vô (số) tội của Hiên Viên Hàn, Triệu Tân lần đầu tiên trong đầu có ý niệm chặt người ra làm trăm mảnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT