Bất tri bất giác đã qua nửa tháng, Triệu Tân mang thai cũng tiến vào tháng thứ ba.

Qua nửa tháng triệu chứng nôn nghén của Triệu Tân đã giảm bớt không ít, thời gian nôn nghén dữ dội nhất chỉ còn là lúc sau khi giường mỗi sáng sớm, còn lại cả ngày đều không có biểu hiện nào khác thường.

Bởi vì nôn nghén đã giảm bớt nên tính tình Triệu Tân cũng khôi phục, không hề động một cái là không vừa mắt, cũng sẽ không vô duyên vô cớ đối Hiên Viên Hàn phát giận, nhượng càng ngày càng dễ dàng Hiên Viên Hàn không ít.

Linh linh…Tiếng chuông vang lên.

“Mẹ nó, Hiên Viên Hàn, ta đã nói là đừng có để như vậy nữa, ngươi muốn hù chết lão tử sao?” Sáng sớm đã bị đánh thức, Triệu Tân cảm thấy rất khó chịu trong người.

“Tân Tân, ngươi ngủ tiếp đi. Không sao đâu a.” Vỗ vỗ Triệu Tân còn có chút mơ hồ, Hiên Viên Hàn muốn dùng biện pháp này nhượng Triệu Tân lần thứ hai đi vào giấc ngủ.

“Chờ một chút, ngươi muốn đi na?” Nhìn nam nhân thay quần áo, Triệu Tân không giải thích được bèn hỏi.

“Ta muốn đi chợ sáng, bởi vì mấy ngày hôm trước Lương bác sĩ kiểm tra cho ngươi, nói thai nhi có chút nhỏ. Nên cho ngươi ăn nhiều một chút hữu dinh dưỡng gì đó, cho nên ta định đi mua gà và xương về hầm cho ngươi ăn. Ta một hồi sẽ trở lại, ngươi ngủ đi.” Ngáp một cái, Hiên Viên Hàn uể oải, mặc y phục nhanh vào định đi nhanh về sớm, dù sao lát nữa còn phải đi làm nữa.

“Không cần đi, ở nhà ngủ với ta.” Nhìn Hiên Viên bằng ánh mắt lạnh lùng, giọng nói Triệu Tân tràn đầy yêu thương. Chỉ là không được tự nhiên lắm nhưng không thể không nói lời nhượng nam nhân nghỉ ngơi.

“Thế nhưng. . .” Muốn phản bác lại lời Triệu Tân nói, lại bị một … thanh âm khác bạo rống chặt đứt.

“Không nhưng nhị gì hết, ngủ cho ta.” Chỉ một câu đã cho thấy bực bội trong lòng, Triệu Tân đơn thuần chỉ là nói ra ý nghĩ của chính mình.

“Được rồi.” Vô pháp cự tuyệt lời lão bà đại nhân nói, Hiên Viên Hàn chỉ có thể nghe theo.

An tâm quay về trong lòng Hiên Viên Hàn, Triệu Tân tìm một tư thế thoải mái, không tới vài giây sau liền ngủ say.

Chủ nhật, khí trời sáng sủa. Triệu Tân mặc quần đen ngày đó Hiên Viên Hàn đích thân chọn, cùng với cái áo sắc hồng rộng thùng thình, một đôi giày bạch sắc, khiến bản thân toả ra khí chất tuấn tú, nhìn cũng không nhận ra béo.

Hai người không biết đi đâu, chỉ là tùy tiện đi xung quanh tiểu khu.

“Uy, ngồi xuống, ta có việc muốn nói với ngươi.” Hạ quyết tâm, Triệu Tân tìm một chỗ hẻo lánh ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Xảy ra chuyện gì?” Nhìn biểu tình Triệu Tân có chút ngưng trọng, Hiên Viên Hàn lại cho rằng bản thân hắn đã làm sai chuyện gì a, có chút cẩn cẩn dực dực.

“Không có việc gì, ta muốn ngươi đeo vào giúp ta .” Lấy ra nhẫn kết hôn của hai người, Triệu Tân phân phó Hiên Viên Hàn.

Không rõ ý tứ Triệu Tân, nhìn chính cặp nhẫn bạch kim trong bàn tay nho nhỏ đó, ngoại trừ ngày kết hôn đó, Triệu Tân cũng không thèm liếc qua, hiện tại lại muốn hắn đeo cho, đây là biểu thị ý tứ gì a? Không rõ ý tứ Triệu Tân, Hiên Viên Hàn đem nhẫn kết hôn đeo vào ngón tay Triệu Tân.

“Sao lại có biểu tình như thế, thật là. Lẽ nào ngươi không tình nguyện sao? Biết vì sao ta lại muốn ngươi giúp ta tái đeo nhẫn không?” Nhìn nam nhân lắc đầu, Triệu Tân nói tiếp: “Ta nhớ kỹ lần trước đeo nhẫn, là ngày chúng ta kết hôn, từ na sau này ta chưa từng có tái động tới, bởi vì … hôn nhân dạng này, cũng không phải là mong muốn của ta. Cho nên ta không muốn đeo nó. Hiện tại lại để cho ngươi tái đeo cho ta lần nữa, chỉ vì muốn nói cho ngươi là ta đã tiếp thu ngươi rồi. .” Hít sâu một hơi, lại nói tiếp: “Coi như là ta đã yêu ngươi đi, bởi vậy từ giờ trở đi, ta sẽ tha thứ hết mọi lỗi lầm của ngươi, chúng ta sẽ cùng nhau đi hết quãng đường, cho tới lúc đầu bạc răng long.”

Đâu ai biết một hồi ái tình kết cục rốt cuộc sẽ ra sao. Là hạnh phúc tiêu sái quá suốt đời, hay sẽ là một người ‘ đi trước một bước’, hoặc biệt ly cho xong việc, biến thành một đôi vợ chồng bất hoà. Nhưng dù sao đi chăng nữa Triệu Tân cũng nguyện ý cùng với Hiên Viên Hàn sống thử xem sao, dù sao nam nhân cũng đối xử rất tốt với hắn.

“Cảm ơn. . . Cảm ơn ngươi Tân Tân.” Ngữ khí nghẹn ngào, không ngờ sẽ có một ngày Triệu Tân sẽ tiếp thu hắn, Hiên Viên Hàn cảm thấy hắn thực sự rất hạnh phúc. Ôm người vào trong ***g ngực của mình, lúc này Hiên Viên Hàn không phải là một đại bác sĩ, cũng không phải là nhị cậu ấm của Hiên Viên gia mà chỉ là một nam nhân thông thường, một người nguyện ý sẽ nỗ lực hết sức vì vợ mình như bao nam nhân khác.

Xì poi chương sau: hehehe hạnh phúc chưa en đc miếng nào mà rắc rối đã mò tới cửa rồi. Chậc chậc, ai bỉu, đào hoa cũng là 1 cái tội a. Haizzzzzzz

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play