Thấy Đinh Linh u mê không tỉnh ngộ như vậy, Mạnh Nịnh nói với Thi Vinh: "Anh vào trong xe trước chờ em đi, em sẽ tìm anh nhanh thôi."
Thi Vinh liếc Đinh Linh một cái, ý là lo cô ở gần một người đầu óc có vấn đề. Mạnh Nịnh đẩy anh, kiễng chân lên hôn một cái lên môi anh, lúc này Thi Vinh mới thỏa hiệp, từng bước nhanh chóng rời khỏi.
Thi Vinh vừa đi khỏi, Đinh Linh không trưng vẻ mặt thục nữ quý tộc kia nữa, mà là tràn ngập lòng thù địch trừng Mạnh Nịnh, chất vấn: "Chị muốn ra oai với tôi sao? Muốn chế giễu tôi, muốn chứng tỏ với tôi rằng Thi Vinh chỉ thích mình chị à?"
Mạnh Nịnh: "..." Cô còn chưa kịp nói câu nào đâu. "Tôi không phải có ý này."
"Vậy chị có ý gì? Tôi chẳng cần chị phải tới giả tốt bụng!"
"Tôi còn chẳng muốn làm chị gái cô, tốt bụng cái gì chứ." Mạnh Nịnh cười khẽ. "Cô rất thích anh ấy, cho nên, cho là tôi thân ở trong phúc mà không biết phúc, là không biết quý trọng, đúng không?"
Đinh Linh d"d"l"q"dvẫn tran đầy thái độ thù địch: "Chẳng lẽ không đúng à? Nếu chị không cần anh ấy, cho tôi không được sao?!" Nói xong, cô ta suy nghĩ, lại nói: "Chị không cần phải dùng lời lẽ để gạt tôi, dù chị nói gì tôi cũng không tin đâu!"
Cô ta cho rằng Thi Vinh là người tốt, nên không đến tường Nam không quay đầu, ai nói cũng vô dụng. Lúc đầu Mạnh Nịnh còn định nói với cô ta đừng gửi gắm hi vọng vào Thi Vinh, nhưng vừa thấy phản ứng này của Đinh Linh, thật sự là sở thích ngược đời. Người ta vội vã đi tìm đường chết, cô cần gì phải làm điều dư thừa chứ? Hơn nữa, người ta cũng không cần sự quan tâm của cô.
Vì thế Mạnh Nịnh xoay người rời đi, cũng chẳng muốn nhiều lời với Đinh Linh. Nhưng Đinh Linh sau lưng cô lại hô tên cô: "Mạnh Nịnh! Nếu chị không thích Thi Vinh, vì sao chị không rời khỏi anh ấy? Vì sao chị không đi tìm chết luôn đi? Nếu thật sự không thích anh ấy, thì không cần tỏ ra không có cảm giác với anh ấy, cho tôi hi vọng được không?!"
Nghe vậy, Mạnh Nịnh từ từ quay lại, ánh mắt lạnh lẽo khiến Đinh Linh cảm thấy kinh hãi: "Mỗi người đều có cách sống của mình, cô muốn chen chân vào đời sống hôn nhân của bọn tôi, không phải tôi không để cô đi chết sao? Tôi rời khỏi anh ấy hay không, có đi chết hay không, thật sự chẳng liên quan gì đến cô cả. Tôi sống tốt, cô nhìn là được rồi, đừng có chỉ trích cái gì trước mặt tôi." Cô có cảm giác với Thi Vinh hay không, lại không phải chuyện Đinh Linh có thể nói.
Đinh Linh bị Mạnh Nịnh đáp trả như vậy, đột nhiên không nói nên lời, kỳ thật cô ta không chỉ sợ Thi Vinh, mà cũng sợ cả người chị gái cùng mẹ khác cha. Nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của Mạnh Nịnh, Đinh Linh che mặt, ngồi chồm hỗm dưới đất mà khóc nức nở. Cô ta cảm thấy tương lai của mình sa vào trong tăm tối, cô ta không có được người đàn ông mình muốn, ở nhà phải nhìn sắc mặt của ba và anh trai, mẹ là người duy nhất yêu thương mình thật lòng thì lại qua đời, nhớ tới khi mẹ còn ở trên đời, mình lấy danh nghĩa "tình yêu đích thực" mà nói với mẹ mấy lời bịp bợm đó, Đinh Linh hận không thể dùng một cái tát mà đánh chết bản thân!
Lúc ấy mình thật sự bị ma xui quỷ khiến, vậy mà giúp Mộc Nhung Nhung nói chuyện! Nghĩ laị ánh mắt tuyệt vọng chấn kinh của mẹ, Đinh Linh bỗng nhiên cảm giác áy náy hoảng hốt. Nhưng rất nhiên, sự áy náy hiếm thấy lại bị Thẩm Trọng đang ra ngoài tìm cô ta thấy được.
Vừa thấy Thẩm Trọng, Đinh Linh liền tự nhiên dựng hết gai nhọn trên người mình lên, thề phải châm chích vào tận lòng Thẩm Trọng. Cô ta rất ghét người gọi là anh trai này! Không chỉ khó ở chung, mà còn dầu muối không vào, mặc kệ cô ta nói gì, làm gì, anh cũng không đáp ứng, không phản ứng, có đôi khi cô ta lấy dũng khí nói vài câu với anh, anh cũng chỉ dùng đôi mắt nhìn cô ta một lúc, rồi rời đi! Điều này làm cho Đinh Linh trước giờ luôn là tâm điểm của sự chú ý không thoải mái chút nào!
Thẩm Trọng đâu có muốn bồi dường tình cảm anh em với cô ta - có một người ba như vậy, anh không giận lây Đinh Linh, thật sự đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. "Có phải cô lại đi quấy rầy đổng sự trưởng cùng phu nhân hay không?"
Nhìn xem, thái độ của Thẩm Trọng và Mạnh Nịnh với cô ta, giống nhau sao?! "Ai cần anh quản!"
"Chỉ sợ tôi không thể không quản cô." Thẩm Trọng liếc xéo cô ta. "Phí sinh hoạt sau này của cô cũng phải hỏi đến tôi, cô nói xem có cần tôi quản hay không?"
"Anh nói gì?!" Đinh Linh lấy làm kinh hãi. "Tôi mới không tin! Phí sinh hoạt gì chứ? Tôi mới không thèm mấy thứ đó!"
"Tháng trước cô tiêu tổng cộng năm mươi ba vạn hai ngàn lẻ ba mươi tệ, tôi đã nói với ba, ông ấy cũng cảm thấy đã quá chiều chuộng cô, tạo thành thói quen tiêu tiền như nước cho cô rồi. Cho nên bắt đầu từ tháng này, thẻ tín dụng của cô bị khóa, toàn bộ tiền tiết kiệm đều bị khóa sổ, mỗi tháng tôi cho cô hai ngàn tệ tiền sinh hoạt, không có hơn."
"Anh, đồ tiểu nhân này!" Đinh Linh tức giận, hai ngàn tệ? Hai ngàn tệ đủ để làm gì? Ngay cả một lần đi nhà hàng Tây ăn cơm còn không nổi sao? Chẳng lẽ muốn cô ta phải giống mấy bạn học kia, ngày nào tan học cũng phải chạy như điên về phía căng tin, chen chúc thành một đống để lấy cơm sao? Để sau này cô ta không còn đồ ăn vặt nhập khẩu, không còn hàng hiệu? Không! Cô ta không muốn! "Đây là nhà tôi! Đây là tiền bạc ba tôi cho tôi! Cũng là tiền bạc của tôi! Anh chỉ là kẻ trộm xuất hiện nửa đường thôi!"
Đối với lời lẽ chỉ trích của cô ta, Thẩm Trọng vốn không để ý, nói vài câu cũng chẳng ai chết cả, "Nếu cô cho rằng hai ngàn tệ không đủ, có thể chọn làm thêm."
Làm thêm? Cô ta là một đại tiểu thư mười ngón tay không dính chút nước nào, cả nhà còn chưa từng quét, sao làm thêm được?! Đinh Linh hận cực kỳ, cô ta cảm thấy mình thật sự là năm d,d,l,q,dhạn bất lợi, cũng không biết sao năm nay xui xẻo như vậy, liền tức giận đến nỗi muốn xông vào tìm Đinh Hoài Chí lý luận, nhưng Thẩm Trọng đúng lúc bắt được cô ta: "Bên trong rất bận, tôi sẽ không để cô vào gây phiền phức đâu."
Đinh Linh tức giận đến nỗi định há miệng cắn anh, Thẩm Trọng dễ dàng tránh thoát, đẩy cô ta ra một bên, sau đó hai tay chắp sau lưng, ung dung nói: "Tôi cảnh cáo trước, nếu cô dám náo loạn, cẩn thận hai ngàn biến thành hai trăm đấy."
Đinh Linh không ngờ Thẩm Trọng còn có thể làm được loại chuyện như thế, liền ủ rũ, nhưng đôi mắt vẫn tràn đầy oán hận lườm anh. Ba còn có thể bất công hơn nữa sao? Rõ ràng mình mới là người làm con hai mươi năm của ba, vì sao trong lòng ba chỉ cần anh trai chứ?!
Cô ta đâu biết được, sở dĩ Thẩm Trọng có thể mau chóng đạt được sự tin tưởng tuyệt đối của Đinh Hoài Chí, còn phải cảm ơn mộc Mộc Nhung Nhung thổi gió bên gối.
Không sai, bọn họ đều là châu chấu trên một thuyền.
Người đắc tội Thi Vinh, có mấy ai có thể cười đến cuối cùng?
Buồn cười là bọn họ (ĐL và Đinh phu nhân) chọc giận người không nên dây vào còn không biết, cũng thật sự là ngu dốt tới cực điểm.
Thẩm Trọng cười lạnh quay đầu nhìn thoáng qua, anh chờ, chờ người của cái nhà này gặp báo ứng.
Ba Mạnh tham gia lễ tang của Đinh phu nhân về rồi thất hồn lạc phách, Mạnh Nịnh còn lo ông sẽ đau lòng quá độ, may mà rất nhanh ông đã bình tĩnh lại, Mạnh Nịnh ngồi trên ghế lái phụ, quay đầu lại, thấy vẻ mặt ba rầu rĩ không vui, liền nói: "Ba, ba có nhớ Quả Quả hay không?"
Vừa nhắc tới Quả Quả, ba Mạnh lấy lại tinh thần: "Nhớ, nhớ, nhớ, Quả Quả đâu?"
Mạnh Nịnh cười nói: "Ở nhà cũ, cùng với ông nội của nó."
"Lão già quen tịch mịch, ba, nếu không trong khoảng thời gian này ba cứ ở nhà cũ đi, trong nhà có hơi bừa bộn, cũng không ai dọn dẹp, đúng lúc ba có thể cùng lão già chăm Quả Quả." Thi Vinh nói cực kỳ tự nhiên.
Ba Mạnh đương nhiên không có ý kiến gì, trên thực tế ông muốn gặp nhất là đứa cháu ngoại bảo bối, tuy là con gái cũng rất quan trọng nhưng dù sao cũng không đùa vui như trẻ con!
Mạnh Nịnh ở một bên nghe được cũng không nói gì, Thi Vinh thật đúng là nắm chặt từng phút từng giây thời gian muốn trải qua thế giới hai người, ngay cả ba cô còn đuổi đi ở nhà cũ. Nói cái gì mà trong nhà có hơi bừa bộn không ai dọn dẹp... Lừa gạt quỷ à, nhà bọn họ sạch sẽ hơn được nữa sao?!
Vì thế, trưa hôm đó ăn cơm trưa ở đại trạch. Quả Quả mấy ngày không gặp ba mẹ nên vui vẻ quá mức, quay đầu lại thấy ông ngoại, lại càng vui mừng nhảy cẫng lên! Ban đầu cậu nhóc vọt vào trong lòng Mạnh Nịnh hôn cô một cái, sau đó như tên lửa mà sà vào lòng ba Mạnh, mở miệng gọi một tiếng ông ngoại ngọt khỏi bàn.
Ông Thi là ông già tính cách cổ quái, sống đến tuổi này, trên cơ bản bạn bè có thể đếm trên đầu ngón tay, trong đó có hai người là ba Trương Hoàng và ba Hạ Vô Pháp, nhưng mà hai ông già kia, một thì ở phương Nam, một thì cả nhà di cư, còn lại một mình ông cô đơn chiếc bóng, quá cô đơn.
Ông không hợp ai cả, có đôi khi ra ngoài công viên xem người ta chơi cờ, bản thân không nhịn được chỉ chỗ này chỗ kia, khiến cho càng về sau mọi người vừa nhìn thấy ông là tự động tản ra, ông Thi buồn bực, dứt khoát không bao giờ ra khỏi cửa nữa, cứ ở nhà chăm sóc mấy con chó chăn cừu Đức của ông.
Ngoài dự đoán, ông lại rất hợp cạ với ba Mạnh. Hai người giống như là bạn cũ nhiều năm không gặp, uống trà, chơi cờ, nói chuyện phiếm, dắt chó đi dạo, không biết vui vẻ bao nhiêu. Lại thêm cả Quả Quả đáng yêu nữa, không có Mạnh Nịnh cùng Thi Vinh, ngược lại càng bớt lo.
Cái gì cũng không phải động vào, mỗi sáng sớm rảnh rỗi không thể an nhàn hơn.
Mạnh Nịnh cùng Thi Vinh đều không nghĩ tới hai vị này có thể ở cùng nhau, nhưng mà như vậy cũng được, Mạnh Nịnh vẫn hi vọng ba có thể ở lại thủ đô, như vậy có thể chăm sóc lẫn nhau, cô cũng không cần phải lo lắng cho ba ở tận thành phố Dung xa xôi. Lúc này cô cũng không ngại đi cửa sau chuyển công tác của ba tới đây, dù sao cô cũng có thể đảm bảo chất lượng dạy học của ba Mạnh, điều đó xác định không hề sai.
Nhưng ba Mạnh muốn ở lại thành phố Dung. Ông chưa bao giờ nói là vì cái gì, nhưng có lẽ Mạnh Nịnh đoán được. Ba nghĩ, có lẽ có một ngày kia, Ngộ Chi còn có thể về nhà. Đến lúc đó ngộ nhỡ phát hiện trong nhà không có ai thì phải làm sao bây giờ? Ông sợ đứa bé kia không tìm được đường về nhà! Mà ông coi giữ ở nơi đó, dù là lúc nào, chỉ cần Hàn Ngộ Chi trở về, nhất định có thể thấy được ông.
Nếu không có tin tức của Ngộ Chi, ba sẽ mãi mãi không rời khỏi thành phố Dung, Mạnh Nịnh biết.
Cô rất hiểu ba mình, biết ông vẫn luôn chờ đợi; đồng thời cô cũng hiểu rõ Ngộ Chi, biết anh quyết sẽ không trở về. Ngày đó anh đi mang theo chăn hình heo con của cô, Mạnh Nịnh lén lút theo sau thấy anh lên xe buýt thì đã biết, anh sẽ vĩnh viễn không trở về.
Trước không nói Thi Vinh sẽ không cho phép anh xuất hiện trong cuộc sống của cô một lần nào nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn lại không thể làm gì, đã đủ đến bức điên hàn Hàn Ngộ Chi vốn mềm lòng. Nhưng cô sẽ mãi mãi không nói cho ba, Ngộ Chi cũng nhất định không muốn cho ba biết.
Người có liên quan giả vờ không biết, cuộc sống như vậy cũng thật gian nan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT