Nhiếp Hi chậm rãi nói: “Bản tính Hi ngu muội ngoan cố, xin hoàng hậu chỉ rõ cho ta vậy.”
Chu Nhã Hoa chính là đang chờ những lời này, lạnh lùng cười: “Đêm tối Lâm Nguyên đến báo nguy, xúi giục Ngô vương đảng khoác hoàng bào ép ngươi làm phản, rồi sau này Lâm Nguyên trốn tránh, phụng chỉ thảo phạt loạn quân của Ngô vương… Đây đều là chủ ý của hoàng đế. Ngươi cũng biết… Gã và hoàng đế có quan hệ thế nào…” Khi thốt ra những lời cuối thanh âm có chút run rẩy, có thể rốt cuộc vẫn nhịn không được mà thương tâm
Thân thể Nhiếp Hi không kìm được mà lung lay kịch liệt một phen, một lát sau nói: “Nói bậy, hoàng đế sẽ không sợ ta thật sự muốn đoạt giang sơn?” Nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác hoảng sợ mãnh liệt.
Loại chuyện như vậy, Nhiếp Cảnh không phải là không làm được. Ngô vương cầm trọng binh trong tay, đủ để uy hiếp triều chính, luôn cố ý nghiêm cẩn mọi nơi mọi chốn, hầu như không tìm được lý do để giáng chức. Nhưng đối với Nhiếp Cảnh mà nói, giữ lại một mối đe doạ lớn như vậy, dù sao vẫn không phải là kế lâu dài, nói gì cũng phải tiêu diệt.
Chu Nhã Hoa cười cười: “Ngươi cứ nói đi? Có Lâm Nguyên ở đó, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể lấy được đầu ngươi… Để Lâm Nguyên lại trong quân đội, đã định trước ngươi tạo phản sẽ không thành. Ta cũng cảm thấy rất nực cười, Ngô vương thường ngày khôn khéo, sao lại tin Lâm Nguyên.”
Nếu trả lời nói ái tình gì gì đó, chỉ sợ sẽ bị Chu Nhã Hoa cười nhạo, ngay cả chính hắn thấy mình si dại đến buồn cười.
Nhiếp Hi im lặng không lên tiếng, tâm lạnh như băng của ngày xưa đã từ từ bốc cháy lên, đau nhức đến co giật. Hắn không muốn để Chu Nhã Hoa phát hiện được sự thất thố, chỉ hơi lòm khòm đứng người dậy, kiềm chế nỗi đau nhức bất chợt ùa tới. Ngất xỉu một trận, suy nghĩ trái lại càng ngày càng thanh tỉnh.
Thì ra là thế… chân tâm bị vứt xuống vũng bùn, đó là tự mình ngu xuẩn trao ra.
Hắn thật sự rất nực cười… Vẫn luôn rất nực cười…
Nhưng mà, về sau sẽ không còn bất cứ kẻ nào có thể lường gạt được hắn, sẽ không có chuyện như vậy nữa. Mặc kệ đối phương là Lâm Nguyên, là Chu Nhã Hoa, hay là… Nhiếp Cảnh.
Nhiếp Hi từ từ thẳng người dậy, ngồi thẳng đứng dậy, lẳng lặng nói: “Đã hiểu rõ rồi, đa tạ hoàng hậu đã chỉ điểm. Nhưng mà, nếu nói thù giết cha, thì giải thích thế nào?”
Chu Nhã Hoa nghẹn thở trầm mặc một hồi lâu, dường như rốt cuộc mới hạ được quyết tâm cuối cùng xuống, từ từ nói: “Tiên hoàng hùng võ tài hoa vĩ đại, trong trăm vạn quân địch cũng có thể lấy được đầu người của thượng tướng, thân thể luôn luôn khoẻ mạnh, nhưng bởi vì bạo bệnh mà băng hà, từ khi phát bệnh đến lúc tân hoàng đế đăng cơ bất quá chỉ một ngày ngắn ngủi. Chuyện xảy ra gấp gáp, buộc lòng thái tử phải ở bên cạnh phụng dưỡng.”
Nhiếp Hi không nhịn được mà hàm răng đánh lập cập, gằn từng chữ hỏi: “Ngươi… Muốn nói cái gì… Khi đó y đã là thái tử, là hoàng đế tương lai. Ngươi muốn nói cái gì!” Câu cuối cùng, nói cực kỳ nghiêm nghị!
Nhưng Chu Nhã Hoa không bị âm thanh mang theo sát khí của hắn hù doạ, hơi ngừng lại một chút, quyết chí nói cho xong: “Rất đơn giản… Nghe đâu, hơn một tháng trước khi tiên hoàng băng hà, lần lượt có người trong Ngô vương đảng dâng tấu thư, chỉ trích sai lầm của thái tử, Ngô vương có tài đức, thỉnh cầu phế trưởng lập thứ. Tiên hoàng dù chưa trả lời, cũng không trách mắng. Một tháng sau thì mắc bệnh qua đời. Ngô vương… Như vậy cuối cùng ngươi nên phải hiểu rõ vì sao rồi chứ?
Thân thể Nhiếp Hi run lên, cho dù đã sớm có suy đoán, lúc này vẫn như bị sét đánh.
Chu Nhã Hoa hoặc là bởi vì oán hận Nhiếp Cảnh mới nói ra những thứ này, thế nhưng… con người Nhiếp Cảnh như vậy, chỉ sợ cũng không phải không làm được. Có thể đối phó đệ đệ như vậy, thì cũng có thể dùng thủ đoạn độc ác đối phó với phụ thân.
Sau khi cướp đi Chu gia, sẽ đoạt giang sơn, đó là hùng tâm và thủ đoạn từ trước đến nay của Nhiếp Cảnh, thôi thì cho qua đi.
Tính kế với mình, cũng không sao… Coi như bản thân Nhiếp Hi hắn ngu xuẩn đi…
Ban rượu cho Lâm Nguyên, mặc dù khiến Nhiếp Hi đau lòng, nhưng cũng biết là bị mình liên luỵ, thậm chí khó mà trách mắng Nhiếp Cảnh…
Nhưng Nhiếp Cảnh lại giết cha, mà có thể nhịn, thì còn cái gì không thể nhịn?
Nhớ phụ thân từng cười lớn nói: “Cảnh nhi, còn không cảm ơn thơ hay của Hi nhi? Đây là cực kỳ khen ngợi ngươi, tinh thần của hoa mai, đó là phong cách xương cốt thép của người quân tử. Nơi đây sẽ đổi tên thành thư viện Bạch Mai đi.” Tâm tư của phụ vương, là yêu thương hai hài tử như nhau, cũng cực kì cảm thấy hài lòng mà thôi. Nhưng bây giờ nghĩ lại, hết thảy như thế đều là sai lầm và tàn nhẫn.
Tinh thần hoa mai? Thiết cốt quân tử? Trời xanh à, đây là trò cười gì thế này!
Đầu Nhiếp Hi như muốn nổ tung, trán bắt đầu nổi gân xanh, máu toàn thân cũng thay đổi trở nên nóng hổi như lửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT