Cô yêu anh, yêu đến cùng trời đất!

Yêu anh đến lúc bản thân thay đổi hết thảy chỉ vì muốn bên anh!

Từ một cô gái ngây thơ theo đuổi anh hồi đại học, cô bước vào làm kẻ thứ 3 trong cuộc tình của anh và người con gái thanh mai trúc mã.

Cô dùng thế lực nhà mình uy hiếp anh, bắt anh kết hôn cùng cô…

Cô cứ tưởng giữ được anh bên người thì dần dần anh sẽ yêu cô. Ai ngờ đâu anh ghét cô, giẫy bỏ cô. Anh ra ngoài xã giao, ra ngoài ở lại cùng người con gái thanh mai trúc mã kia…

Chỉ để mình cô, trong một ngôi nhà không có hồn khí. 5 năm, cô trở thành một người đàn bà đáng sợ: đánh ghen với thư ký của anh, phá phách trong cuộc họp của anh, gây lộn với cô gái thanh mai trúc mã kia…

Chỉ mong anh nhìn cô một chút, để ý đến cô một chút. Nhưng không, anh càng rẻ rúm cô, ghét bỏ cô, đến cả một cái nhìn cũng không có…

Cô tuyệt vọng…mù quáng…

Cho đến khi cô nhận được giấy xét nghiệm mình bị ung thư giai đoạn cuối, cô mới nhận ra rằng mình không còn thời gian nữa…

Cô ngồi viết bức thư cuối cùng cho bố mẹ và chị gái… và cho anh… Cô chịu đau đớn một mình, nhập viện rồi ra đi trong yên lặng…rời xa thế giới lạnh lẽo này.

Nếu có kiếp sau, chắc cô sẽ khác….

Chương 1

Phương An ngồi trước tờ giấy xét nghiệm ung thư ác tính, đôi mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không ngờ, cô phải ra đi sớm như vậy! Phải tạm biệt trần gian lạnh lẽo này nhanh như vậy…

Bác sĩ nói cô không qua nổi 3 tháng, khối u đã lan rộng, không còn cách nào khác. Bác sĩ nói cô nên gọi về cho gia đình…

Gia đình sao?

Là người mẹ hết lòng săn sóc cô rồi phải bật khóc khi cô hết lần này đến lần khác đi đánh ghen với người ta…

Là người bố đã lên cơn đau tim khi cô nhất định bắt bố dùng thế lực uy hiếp công ty nhà anh để buộc anh cưới cô.

Là người chị năm lần bảy lượt khuyên cô đừng dại dột để cuối cùng chính chị bị cô nói ghét bỏ..

Là anh, người chồng hữu danh vô thực. Là người cô yêu nhất và ghét bỏ cô nhất…

Nghĩ lại, hóa ra 25 năm sống trên đời này cô chẳng làm được thứ gì cả.

Cô bất hiếu với cha mẹ, bất nghĩa với chị gái mình..

Cô đần độn làm kẻ thứ ba phá hoại mối tình sắc son của anh và người con gái thanh mai trúc mã. Ép anh cưới cô, làm chồng cô…

Cô chưa bao giờ để ý xem người khác suy nghĩ gì, cảm nhận gì. Cô ích kỷ chỉ nghĩ mọi thứ là của mình- kể cả anh.

Một kiếp này, cô sai rồi!

Phương An nhìn quanh căn phòng. Căn phòng ngủ chưa bao giờ có bóng dáng của chồng cô.

Chưa bao giờ có hình dáng của anh, của người đàn ông cô yêu đến điên dại…Đêm tân hôn anh cũng ra phòng khách. Thi thoảng anh cũng chỉ ở nhà ghé vài phút lấy đồ, còn chẳng thèm nhìn cô một cái. Nực cười cô đã lấy chồng 3 năm mà vẫn còn trinh trắng…

Đau xót thật!

Phương An bước vào phòng bếp. Cô nhớ một thời từng lao vào học nấu ăn. Hôm đó nấu một bàn đầy thịnh soạn chờ anh về. Cuối cùng thứ duy nhất vào miệng cô là nước mắt. Một bàn thức ăn nguội ngắt, thế mà đến suốt một thời gian ngày nào cô cũng nấu. Nấu rồi ngồi đợi. Ngồi đợi rồi khóc… Căn bếp này, cũng chỉ có mình cô dùng.

Vai Phương An run lên bần bật. Cô ngồi thụp trên ghế sofa khóc nức nở. Đến giờ phút cô nhận ra mình đã sai bao nhiêu, cũng là khi cô không còn thời gian để sửa chữa nữa.

Cô chỉ còn ba tháng, ba tháng thôi!

Cô cầm lấy một quyển album trên giá sách. Cô cứ lật. Lật đến trang có hình cô học đại học, lồng ngực cô lại thắt lại.

Cô gái ngày xưa, sao mà nụ cười trong sáng thế, tươi tắn như thế! Cô giờ thế nào? Hốc hác, tiều tụy…

Cô theo đuổi anh từ đại học, rồi cố chấp cho anh là của mình. Thế đấy!

Cô lau nước mắt. Vào nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu. Tóc cô rụng nhiều quá. Rụng đến nỗi chính cô còn phải sợ. Cô nhanh mặc quần áo, đi mua một túi qùa về nhà mẹ đẻ.

********

Khuôn viên nhà vẫn vậy, vẫn to lớn lạ kỳ. Từ nơi đây cô trở thành một thiên kim tiểu thư, và cũng là nơi cô muốn về nhất lúc này…

Chú Lý hơi ngạc nhiên khi cô về, dì Lý thì vẫn vui vẻ như trước.

Cả nhà đều đang ở nhà, thấy Phương An thì ai cũng ngớ ra một chút. Cô cười cười lên tiếng:

- Sao con lâu không về mà cả nhà lại không chào đón gì vậy?

- Còn biết đường về cái nhà này sao?- Bố cô lên tiếng.

Cô mỉm cười, bước đến, ôm lấy cổ bố:

- Bố à, con là con gái bố đó, sao bố lại nói nói nặng lời như vậy!

Cả mẹ, chị và bố cô đều ngơ ngẩn không tin được điều đang diễn ra trước mắt. Đứa con hư hỏng này, 3 năm lấy chồng rồi thành không ra gì, đến nhà còn không thèm về, trong đầu chỉ có thằng Trần Duy, sao hôm nay lại quay ngoắt như vậy?

Phương An nhận thấy ánh mắt mọi người trong nhà, không hỏi tự đau lên trong lồng ngực… Những người thân yêu của cô, cô đã đối xử với họ ra sao để giờ họ kinh ngạc với thái độ của cô như vậy…

Phương An lấy ra một túi quà, cô bày lên bàn:

- Bố mẹ, đây là nhân sâm rất tốt. An thần, dưỡng tâm nhé! Con đặt một người bạn thân mới có đó.

Rồi cô quay sang chị gái Phương Ly:

- Có cả của chị nữa nè, là mĩ phẩm Hàn Quốc đấy. Loại này rất hiếm, em đảm bảo chị dùng xong sẽ nghiện luôn, không dùng được loại khác nữa.

Cả nhà nhìn cô đến nỗi cằm có thể rớt xuống luôn. Mẹ cô hắng giọng:

- Lại muốn nhờ vả cái gì? Mẹ nói trước mẹ không….

- Mẹ!- Phương An ngắt lời- Cứ nhờ vả mới được về nhà sao? Đây là nhà con mà!

Bố cô như không tin nổi đây là đứa con gái ông chăm bẵm 20 mấy năm trời. Chị gái cô lên tiếng:

- Em gái, em ổn chứ? Có chuyện gì sao?

Phương An hít một hơi sâu, nhẹ giọng:

- Con muốn đi Thụy Điển một thời gian.

- Cái gì?- Cả ba như đồng loạt hét lên.

- Cả nhà nghe con nói đã, con chỉ muốn an tĩnh một thời gín. Nghe nói khí hậu bên đó rất tốt, cuộc sống cũng không tồi. Con muốn nghỉ ngơi một lát.

Mẹ Phương An tưởng cô đang trốn tránh, nhẹ giọng:

- Đời người không phải chỉ có một người đàn ông. Tìm một người yêu thương con đi, đừng vì nó mà hành hạ bản thân nữa.

Cô mỉm cười:

- Mẹ à, con đã thông suốt rồi! Con cũng không còn trẻ con nữa. Sau chuyến đi Thụy Điển con sẽ đưa ra quyết định….

Cả nhà ai cũng nghĩ là cô đã thông suốt, đã hiểu ra. Bố cô hơi gằn giọng nhưng âm điệu đã dịu dàng hơn:

- Liệu mà quyết định đi. Cũng đã phí 5 năm tuổi xuân rồi!

Cô mỉm cười mà trong lòng đắng ngắt. 5 năm qua cô đã sống phí hoài, để giờ muốn làm lại cũng không được.

Cô ở lại ăn cơm với cả nhà. Lần đầu tiên sau 5 năm cả nhà với sum vầy vui vẻ như thế. Và….cũng là lần cuối cùng…

Đêm về, cô quằn quại trên giường. Khối u hành hạ cô, đau đến chết. Nước mắt chảy ra, cũng chỉ mình cô cô đơn chịu đựng. Chỉ mình cô trên chiếc giường lớn, khóc ướt gối chăn.

Sáng hôm sau, cô dậy sớm. Như thường lệ làm cơm hộp gửi cho anh. Công ty Trần Duy, cái tên ấy cũng là tên của chồng cô: Trần Duy.

3 năm lấy nhau, ngày nào cô cũng gửi cơm cho anh. Nhưng cô biết anh không bao giờ ăn. Lần nào cũng đổ đi rồi đi ăn cơm bên ngoài.

Đã có một thời gian, cô không gửi cơm hộp. Nhưng lòng đau thắt, nhớ nhung, cô lại đến công ty đưa cơm cho anh. Bước vào phòng, cô thấy Mỹ Anh đang mặc chiếc áo khóac của anh. Phương An lao tới, tát vào mặt cô ta.

Cô đập phá văn phòng, chửi anh và cô ta là đôi mèo mả gà đồng; gian phu dâm phụ, khiến cả công ty được một dịp xôn xao.

Nghĩ lại bây giờ, Phương An thấy mình thật ngớ ngẩn. Cô- giống như nữ phụ phản diện, đần độn nghĩ rằng có thể có được tình yêu của anh bằng giành giật và thủ đoạn, bằng đánh ghen và làm loạn… Cô nhầm thật rồi!

Trần Duy, đây có lẽ là hộp cơm cuối cùng cô gửi cho anh.

Một hộp cơm nhiều món hơn thường ngày. Anh đổ đi thì thật tiếc. Cô hi vọng anh vì màu sắc món ăn mà hi vọng anh nếm thử. Mong anh thử món cô làm một lần duy nhất và cuối cùng này thôi…

_________

Cô thu dọn đồ đạc gọn gàng, cầm vali đi. Ai cũng nghĩ cô đi Thụy Điển. Ai biết đâu cô vào viện trị xạ và sống những ngày cuối cùng.

Tóc cô rụng ngày một nhiều, trị xạ đau đớn, dây dợ cắm đầy người.

Mỗi lần trị xạ. Đau như chết đi.

Cô không liên lạc với bất kì ai… Ngày ngày một cuốn sổ, ghi nhật kí.

” Ngày..tháng..năm….

Em nếu chết, anh có khóc không?”

” Ngày….tháng…năm…

Bố mẹ à, con trị xạ đau lắm, đau đớn muốn chết luôn…Con nhớ nhà, nhớ mọi người lắm…”

” Ngày …tháng…năm….

Chị gái à, em rất ghen tị, anh Cường đợi chị lâu như vậy, yêu chị như vậy. Còn em, giờ này đau đớn nhớ người mình yêu. Càng nghĩ càng không có động lực sống chị à!”

” Ngày…tháng..năm…

Hôm nay mình ngồi viết thư ọi người thế nào không viết nổi một lá thư hoàn chỉnh. Cứ viết đến giữa chừng, nhìn lại đã thấy giấy ướt hết cả, phải viết lại. Càng viết càng khóc. Mình phải mạnh mẽ lên, phải cố gắng lên. ”

Hằng ngày cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nắng vẫn vàng, cỏ vẫn xanh, chim hót vẫn râm ran kì lạ. Chỉ có cô ngồi đây, không biết mình còn sống được bao lâu nữa.

” Ngày….tháng..năm…

Anh bảo em rằng em ích kỷ. Vậy giờ cho em ích kỷ nốt lần này thôi! Em đau lắm, không gắng gượng được nữa rồi! Em mệt lắm…. đến sức cầm bút cũng không nổi….”

Giây phút cuối cùng, khi bệnh viện tìm được tờ di chúc cuối cùng của cô, mới nhìn thấy địa chỉ gia đình mà cô để loại.

Toàn bộ tiền tiết kiệm, cô tặng cho hội chữ thập đỏ.

Toàn bộ tiền bảo hiểm, cô nói đưa cho chị gái Phương Ly coi như đứa em gái bất nghĩa tặng quà cho chị trước khi lên xe hoa.

Cô không để lại gì cho anh. Cô mong anh không phải giữ bất kì vật gì thuộc về cô. Để anh thanh thản mà sống tiếp…

_______________

Tháng 12, lạnh thấu buốt…

Lạnh như trái tim Trần Duy bây giờ…

Mẹ Phương Anh đã ngất trong bệnh viện, chị của cô đến trước mặt anh khóc nấc lên, tát cho anh một cái:

- Mày là cái loại đàn ông chó gì hả? Em gái tao vì mày như vậy, yêu mày như vậy. Tại sao không đối xử với nó tốt một chút….tại sao …. không để tâm đến nó một chút….Tại sao lại để nó ra đi một mình trong …lạnh lẽo như vậy? Trả…trả lại em gái cho tao, trả em gái cho tao!!!!

Rồi Phương Ly ngồi thụp xuống đất, vẫn nức nở:

- Trả em… gái lại..cho tao, trả cho tao!!

Bố Phương An nghe tin cô mất, lên cơn đau tim, phải nhập viện cấp cứu..

Cô cứ thế ra đi, để lại vết sẹo đau đớn trong lòng những người yêu thương cô nhất.

…..

Ngày mai táng cô, là một ngày mưa, mưa rất lớn, mưa tầm tã, mưa triền miên.

Đám tang rất đông, nhà tưởng niệm chật kín..

Anh biết trong đám đông kia, có bao nhiêu người từng nói xấu cô, từng mắng nhiếc cô không hiểu chuyện. Giờ họ dùng bộ mặt thương tâm đau đớn ngụy trang đó đến đây đưa cô về nơi cuối cùng.

Do bị ung thư, nên cô được hỏa táng. Mẹ cô lại ngất, chị gái cô lại ngã gục xuống. Cha cô phải vào nhà nằm vì sức khoẻ suy giảm.

Chỉ có anh đứng đó, bất động, môi giật giật, cảm thấy như mình đã chết.

Anh cứ trân trân nhìn người ta để tro cốt cô vào khu mộ, trân trân bất động đứng yên, không thở nổi.

Mưa cứ thế rơi….

Hai ngày sau, một người con gái đến tìm Trần Duy, nói rằng cô ta là cô y tá đã chăm sóc cô những ngày cuối cùng.

Cô gái dúi vào tay anh một tờ giấy:

- Cô ấy bảo sau khi cô ấy mất thì đưa anh cái này. Nhưng công việc ở bệnh viện quá nhiều nên không thể đưa cho anh sớm được. Cô ấy không cho chúng tôi cách liên lạc với người nhà, cô ấy chỉ để lại

địa chỉ này để gửi bức thư này cho anh!

Trần Duy run rẩy cầm lấy bức thư, mắt vô hồn không còn sinh lực.

Trước khi đi, cô y tá còn nói:

- Cô ấy đã rất mạnh mẽ. Dù không có người nhà bên cạnh nhưng luôn cố gắng chống chọi với bệnh tật, kể cả những ngày cuối cùng…

Anh đứng đó, từ từ lật bức thư ra…

” Anh à, khi anh đọc lá thư này, cũng là khi em không còn trên đời nữa.

Em đã ký giấy ly hôn rồi, ở ngăn kéo thứ 2 bên phải bàn làm việc của anh. Em thông suốt rồi anh ạ.

Em bám riết lấy anh 2 năm, làm vợ trên giấy tờ của anh 3 năm. Vậy là em cướp mất của anh những năm năm cơ đấy!

Cho em năm năm này mang theo anh nhé!

Em xin lỗi, ngay từ đầu em đã sai, càng đi càng sai, càng làm càng lầm lỗi… Em đã sai một kiếp rồi anh ạ!

Điều duy nhất em có thể chuộc lại những sai lầm đó là chúc phúc cho anh, chúc cho anh và chị Mỹ Anh hạnh phúc. Em không có quyền xin hai người tha thứ, chỉ mong hai người sống thật tốt, thật vui vẻ!

Cho em được làm vợ anh nốt hôm nay thôi!

Vĩnh biệt…

Phương An ”

Anh sau ấy thần thờ đi về khu nhà của họ..

Ngôi nhà mà anh chưa từng làm chủ.

Anh bước vào nhà, mùi của đồ đạc xộc vào mũi. Anh đi vòng quanh nhà, hình như nơi nào cũng có bóng dáng của cô: phòng ngủ, phòng khách, nhà bếp, ban công…

Anh ngồi thụp xuống ghế sofa, hai tay xoa lấy mặt…

Nước mắt đột nhiên từ đâu chảy ra… Lần đầu tiên anh khóc vì một người con gái- người đó là cô.

Anh chưa từng nói với cô là anh không hề chưa từng thích cô. Anh chưa từng nói ngay từ cái nhìn đầu tiên tại trường đại học, anh đã yêu cô.

Anh cũng chưa từng nói với cô anh không hề yêu Mỹ Anh, cô ấy và anh chỉ là bạn.

Anh chưa từng nói với cô anh bàng hoàng thế nào khi thấy cô gái trong sáng anh yêu thích ép anh bằng thủ đoạn để lấy cô. Lấy công ty bố anh ra để làm trao đổi. Cô không biết anh đã tổn thương bao nhiêu, thất vọng thế nào, đến một chút tự trọng của đàn ông cô cũng không cho anh giữ nổi.

Anh chưa từng nói cho cô biết đêm tân hôn anh ra ngoài phòng khách ngủ, đến nửa đêm vào đắp chăn và lau nước mắt cho cô.

Anh chưa từng nói cho cô biết anh luôn cử người bảo vệ cô. Chụp ảnh của cô gửi cho anh hằng ngày. Anh chưa từng nói cho cô biết mỗi khi anh về luôn để ý xem cô thế nào, và mỗi lần anh đều biết cô đã gầy đi một chút.

Anh chưa từng nói cho cô biết khi cô mang cơm hộp đến, anh thường nói đi xã giao. Xong lại ăn rất ít, sau đó về văn phòng ăn hết cơm cô mang đến.

Anh chưa từng nói cho cô biết anh đau lòng như thế nào khi cô nước mắt giàn giụa hỏi anh: ” Anh ghét em như vậy sao?”. Phải, anh rất ghét cô bây giờ, anh yêu cô gái trong trẻo ngày xưa, cười tươi như nắng. Anh ghét cô gái bây giờ, không từ thủ đoạn, bất chấp cảm nhận của người khác, ích kỷ và không suy nghĩ. Cô đánh ghen không dưới chục lần, phá cuộc họp của anh, gây sự với Mỹ Anh. Anh thực sự mệt mỏi, anh không biết làm gì với cô, thế nên anh trốn tránh.

Giờ, thì cô bỏ anh đi mất.

Tim anh đau đến tựa như bị ai hung hăng dẫm đạp, đến ngón tay còn run rẩy không thể cầm nổi cốc nước.

Mỹ Anh từng bảo anh: Yêu nhau sau phải hành hạ nhau như vậy? Là vì cô yêu mù quánh hay anh đã hành xử sai lầm.

Cô nói cô đã sai một kiếp!

Còn anh đã sai một đời…

Hôm đó, anh đỗ xe dưới nhà, nhìn thấy cô xách vali lên taxi. Theo dò hỏi, anh biết cô đi Thụy Điển. Anh buồn, anh chán nản gọi điện cho thám tử không cần đi theo cô nữa, quay đầu xe trở về công ty. Anh không ngờ rằng hôm đó cô không đến sân bay, mà là tới bệnh viện.

Anh cứ tưởng anh cứ quay lại là sẽ thấy cô đứng đó đợi anh, chờ anh. Nhưng anh nhầm, cô đã đi mất rồi, đi mãi mãi…

Anh để cô cô đơn lạnh lẽo trong ngôi nhà này 3 năm…

Đến phút cuối cùng đau đớn cũng mình cô chịu đựng…

Người ta bảo: CHÚNG TA KHÔNG BIẾT CHÚNG TA CÓ NHỮNG GÌ CHO ĐẾN KHI MẤT ĐI. Anh mất cô, mới biết hóa ra cô là một phần tâm can anh.

Anh khóc, cứ thế khóc như một đứa trẻ…

Những giọt nước mắt muộn màng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play