Một lúc sau, Bạch Thiên Chính từ trong phòng đi ra, nói.

" Ta đồng ý giúp ngươi, hiện tại chúng ta không còn thời gian, một ngày sắp trôi qua rồi "

" Điều gì khiến ngươi đổi ý? ". Lãnh Phong nghi hoặc hỏi.

" Ta nhớ lại lời Chi nhi đã nói, lúc này mọi chuyện đã sáng tỏ, ta muốn khi nàng tỉnh lại, ta sẽ là một con người tốt hơn trong mắt nàng. Nhưng đừng nghĩ là ta sẽ nhường nàng cho ngươi, sau trận triến này, chúng ta sẽ tiếp tục cuộc đấu đang dở giữa hai ta "

" Được thôi, ngươi chuẩn bị đi, một khắc sau chúng ra sẽ đi "

" Được thôi "

Tiêu Triệt, bọn ta đến tìm ngươi đây.

--- -------- Ma giáo --- --------

" Không, đừng mà, buông ta ra... Triệt, cứu ta... Không! "

Ngô Phong giật mình tỉnh dậy, Tiêu Triệt nghe tiếng từ bên ngoài vội chạy vào, chỉ thấy người ở trên giường người đầy mồ hôi, dường như vừa gặp ác mộng.

" Phong, ngươi không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì? Ác mộng sao? ". Tiêu Triệt đau lòng ôm cả người Ngô Phong vào lòng.

" Ta... ta không sao, chỉ là mơ thấy chút chuyện cũ thôi. Triệt, đừng rời khỏi ta nữa được không? Cho dù huynh đi đâu, cũng đưa ta theo có được không? "

" Phong, ngươi lại mơ thấy chuyện xưa sao? "

Ngô Phong không nói gì chỉ ôm chặt Tiêu Triệt hơn, hành động này đã nói lên tất cả. Sau khi Phong đã mở lòng với hắn, không ngờ phụ thân lại sai người bắt Phong đi, đã thế còn cho người xâm phạm Phong. Nếu hắn không nhanh tay, có lẽ Phong đã bị làm cho ô uế, mỗi lần trong lòng Phong bất an, giấc mơ này lại quay trở lại quấy rầy hắn.

" Phong, đừng lo lắng nữa, từ giờ hai chúng ta sẽ luôn ở cùng một chỗ, không tách rời. Chẳng lẽ lời của ta ngươi cũng không tin sao "

" Ta tin huynh! Triệt, ta muốn huynh, ta muốn huynh chạm vào ta, yêu ta, sủng ta, được không? "

Thân thể Ngô Phong vẫn chưa mặc y phục vào, hắn nâng mông mở rộng hai chân ngồi lên đùi của Tiêu Triệt, dùng mông nhỏ cọ xát bên dưới, hai tay lại mò mẫm cởi vạt áo Tiêu Triệt, dụ dỗ hắn. Tiêu Triệt biết, Ngô Phong lúc này vô cùng bất an.

" Phong, lúc này ta không thể, lúc này ta còn có chuyện giải quyết. Ngoan, lúc tối ta sẽ trở về bồi ngươi, ngoan, hãy cố ngủ một giấc đi, lúc tỉnh ngươi sẽ nhìn thấy ta ở bên cạnh ". Tiêu Triệt nâng người Ngô Phong để qua mộ bên sau đó đứng dậy.

Ngô Phong hoảng hồn vươn người muốn nắm lấy vạt áo Tiêu Triệt, nhưng lại chỉ bắt lấy khoảng không, cả cô thể từ trên giường té xuống.

' Rầm '

Nghe tiếng đó, Tiêu Triệt vội vã quay người lại, chỉ thấy Ngô Phong đang nằm ở dưới đất, Ngô Phong mắt ươn ướt hét lên.

" Triệt, xin huynh đừng rời khỏi ta, ta không muốn nhìn thấy huynh chết, nhìn huynh vì ta mà bị thương tổn. Xin huynh! "

" Phong, rốt cuộc ngươi đã mơ thấy điều gì? ". Lại một lần nữa ôm ái nhân trong tay, Tiêu Triệt gượng ép hỏi.

" Ta mơ thấy bọn họ bắt ta, thượng ta, nhưng khác với những giấc mơ trước, huynh bị bọn họ đả thương. Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ làm nhục ta, nhìn huynh nằm bất động ở kia, máu không ngừng chảy. Triệt, đừng rời khỏi ta, nhất là lúc này, xin huynh ". Nước mắt Ngô Phong lại một lần nữa rớt xuống.

Tiêu Triệt thô bạo nhấc bổng Ngô Phong áp hắn xuống giường, sau đó đè lên người Ngô Phong một lần nữa luật động. Tất cả những tiếng động phát ra ngoài trừ tiếng kẽo kẹt của giường, còn lại đều là của Ngô Phong, Tiêu Triệt không hề nói một lời nào.

" Ngô, Triệt, mạnh hơn... a a a... mạnh hơn nữa, ta muốn... toàn bộ, ta muốn huynh... tất cả... A! "

" ... "

" Không, Triệt, đừng rút khỏi, ta vẫn còn muốn. A! Đúng, xin huynh, hãy... tiếp tục xâm phạm ta... a a a a... Sâu hơn nữa... a a a... Đúng, ngay chỗ đó, huynh... a a a... đỉnh mạnh hơn chút nữa... "

" ... "

" Triệt, đừng dừng, ta... không muốn thấy huynh... bị thương vì ta... Ngô... a a a a aha.... "

" ... "

... ...... ...

Cho đến khi Ngô Phong kiệt sức mà ngất đi, sắc trời cũng đã sắp tối, Tiêu Triệt chậm rãi rút khỏi người Ngô Phong. Sau khi xác định ái nhân không phát hoảng vì mình rời khỏi, Tiêu Triệt bế Ngô Phong đi tẩy sạch thân mình, sau đó lại đưa Ngô Phong trở về giường, Tiêu Triệt lại càng siết chặt ái nhân vào lòng.

" Phong, thật xin lỗi, ta không thể giữ lời hứa ở bên cạnh ngươi lúc này. Đừng lo lắng gì cả, ta nhất định sẽ toàn vẹn trở về với ngươi. Bọn người kia đã có hành động, bọn chúng muốn cướp viên ngọc khỏi ngươi. Ta sẽ không để ai ngăn cản mong ước của ngươi đâu, chúng ta nhất định sẽ có hài tử của mình, ngươi sẽ có thể sinh cho ta những hài tử khả ái, đáng yêu "

Nói xong, Tiêu Triệt để Ngô Phong nằm xuống giường, giúp hắn mặc lại y phục chỉnh chu, yêu thương đặt một nụ hôn lên trán. Sau đó Tiêu Triệt đi đến cạnh lư hương, đổ một gói dược vào sau đó đi ra ngoài.

" Ngươi theo ta đã bao lâu rồi? ". Hắn hỏi thuộc hạ thân tín bên cạnh.

" Đã hơn ba mươi năm thưa giáo chủ "

" Tốt, bây giờ ta giao cho ngươi nhiệm vụ cuối cùng. Ngươi hãy canh thời gian vào phòng đổ thêm mê hương vào lư hương, tuyệt đối không thể để Phong tỉnh lại. Nếu ta xảy ra bất cứ chuyện gì, lập tức đưa Phong rời đi ngay, không thể để viên ngọc rơi vào tay bọn họ. Trong lọ này là tinh dịch của ta, sau khi nói mọi chuyện cho Phong, quyền quyết định ra sao là của hắn. Ngươi đã hiểu chưa? "

" Giáo chủ nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì!! "

" Mọi chuyện không thể nói trước. Chánh điện chính là nơi ta giao chiến, nếu ta phát tín hiệu, lập tức đưa Phong đi, từ lúc đó Phong chính là chủ tử của ngươi. Tuyệt tối thể Phong lên chánh điện, ngươi hiểu chứ? "

" Thuộc hạ tuyệt đối không làm giáo chủ thất vọng "

" Bọn chúng đến rồi "

Tiêu Triệt nhìn phương hướng nơi pháo hiệu vừa phát ra nói, sớm muộn gì thời khắc này cũng đến.

" Nhớ những lời ta vừa căn dặn, nếu có chuyện gì không hay xảy ra, lập tức đưa Phong đi ngay "

" Thuộc hạ tuân mệnh "

Ở nơi vừa phát ra pháo hiệu kia, Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính đang liều mạng xông vào. Đám binh lính ở bên ngoài không thể địch nổi võ công của hai người nên trên đường Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính xông vào, xác người chết đi cũng đã chất thành đống.

" Ngươi nghĩ Tiêu Triệt lúc này đang ở đâu? ". Lãnh Phong hỏi.

" Ngươi xác định không muốn tìm Ngô Phong trước? ". Bạch Thiên Chính đáp.

" Tiêu Triệt chắc chắn đã đưa ái nhân của hắn đến một nơi an toàn rồi, tốt nhất nên hướng Tiêu Triệt trước, có lẽ sẽ dụ được Ngô Phong ra "

" Quả thật là mạo hiểm, bất quá ta không phản đối kế hoạch này của ngươi "

Cả hai tiếp tục xông lên phía trước, số người chết của Ma giáo cũng tăng lên. Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính đã đến bên ngoài chánh điện, bông nhiên xuất hiện bốn người chắn đường bọn họ.

" Không ngờ bốn vị hộ pháp lại xuất hiện ở đây, vậy có nghĩa là Tiêu Triệt đang ở bên trong ". Bạch Thiên Chính nói.

" Câm miệng! Ai cho phép ngươi gọi thẳng tên của Giáo chủ! Bạch Thiên Chính, giáo chủ đã thu dưỡng ngươi, thậm chí còn giao cho ngươi chức danh Thiếu chủ, thế mà giờ đây ngươi lại phản bội Giáo chủ, cấu kết với tặc nhân bên ngoài phản bội lại Ma giáo. Không ngờ ngươi lại dám ăn cháo đá bát, hôm nay bốn người chúng ta thay Giáo chủ xử trí kẻ tội đồ ngươi ". Một trong bốn người nói.

" Ăn cháo đá bát? Hahahahaha. Chính Tiêu Triệt là lí do khiến ta bị phụ mẫu bán đi! Chính hắn đã dựng lên tất cả! Hắn chính là người mà ta nên giết từ lâu rồi, thế nhưng suốt thời gian qua ta lại gọi hắn là sư phụ, vì hắn làm bao nhiêu chuyện. Ăn cháo đá bát!? Bốn chữ này ta không dám nhận "

" Giáo chủ làm tất cả vì mục đích của mình, thân là đồ đệ ngươi nên lấy đó là vinh hạnh của mình "

" Vinh hạnh!? Ta khinh ". Bạch Thiên Chính cảm thấy khinh bỉ nói.

" Các ngươi nói chuyện đủ chưa? Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, Tiêu Triệt hắn đang ở trong chánh điện, thời gian không còn nhiều đâu ". Lãnh Phong lên tiếng nhắc nhở.

" Nhưng trước tiên chúng ta cần tiêu diệt bốn con chuột cản đường này đã "

Bạch Thiên Chính nói xong liền xông lên trước, Lãnh Phong bất ngờ vài giây nhưng sau đó cũng cầm kiếm xông lên. Bốn vị hộ pháp vây xung quanh hai người, tạo thành một vòng tròn vây ép Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính. Một vị hộ pháp xông lên đánh ba chiêu sau đó lùi lại để người khác lên. Cứ liên tục như vậy, Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính đã bị ép phải xoay rất nhiều vòng để đối chiêu, cả hai đã bắt đầu cảm thấy chóng mặt.

" Đáng ghét, ngươi đã suy nghĩ cách giải quyết rồi chứ? ". Lãnh Phong hỏi Bạch Thiên Chính.

" Có, bất quá lần này ngươi phải nghe lời ta, nếu không ta không chắc chắn là ngươi sẽ không bị thương "

" Được thôi, kế hoạch là gì "

" Ngươi đánh lạc hướng hai người, hai người còn lại để ta. Cố hết sức khiến bọn họ mất tập trung, khi thời cơ đến ngươi hãy dùng khinh công nhảy ra khỏi vòng cung, ta sẽ dùng Hắc thần công đối phó "

Hai người nói chuyện tuy rất nhỏ, bốn vị hộ pháp cái nghe cái không, nhưng ánh mắt tự tin lúc này khiến cho bốn người kia có cảm giác không tốt.

Như kế hoạch, Bạch Thiên Chính chủ động tấn công hai người, Lãnh Phong lo hai người cuối cùng. Lãnh Phong nhân cơ hội lúc hai vị hộ pháp đổi chỗ liền nhanh chóng chen vào giữa hai người đánh trả. Bởi vì bất ngờ nên hai vị hộ pháp đã bị thương, vì thế cả hai liền ra chiêu ác ý hơn.

Bạch Thiên Chính không lợi dụng kẽ hở như Lãnh Phong, hắn sử dụng nội lực cà Hắc thần công để áp chế tinh thần của hai vị hộ pháp còn lại. Tuy là hộ pháp nhưng võ công của bốn người chỉ thua Tiêu Triệt, Bạch Thiên Chính chưa từng giao đấu với bốn người hộ pháp nên chưa biết thực lực của họ tới đâu. Sau một hồi giao đấu, khi đã chắc chắn kẻ thù chỉ chú tâm vào mình, Bạch Thiên Chính hét lên một tiếng.

" Ngay lúc này "

Nhận được tính hiệu, Lãnh Phong nhanh chóng dùng khing công nhảy lên, kịp thời tránh khỏi một chưởng Bạch Thiên Chính vừa tung ra. Bốn vị hộ pháp vì bất ngờ trước hành động của đối phương nên đã bị trúng một chưởng kia và bị đánh ngã ra bốn hướng.

" Hừ, Hắc thần công của ngươi vẫn chưa thể nào bằng với Giáo chủ, muốn bọn ta thua trước ngươi, còn lâu ". Một vị hộ pháp nói.

" Chết tiệt, một chưởng kia của ngươi vẫn chưa thể diệt được bọn chúng, chúng ta không còn nhiều thời gian đấu với bọn họ đâu ". Lãnh Phong mất kiên nhẫn nói.

" Nếu có người theo hỗ trợ thật là tốt ". Bạch Thiên Chính nhìn qua ai đó mỉa mai.

" Bây giờ các ngươi mới nhớ là cần người hỗ trợ, hối hận rồi chứ gì? "

Sau giọng nói bỡn cợt đó, lão Hoàng Dực từ phía sau xuất hiện. Theo sau lão là lão Hoàng Lân, Trần Thiên Vũ, Lâm Vũ Hạo và Hàn Khiết Nam.

" Hừ, đến lúc này mới nghĩ đến cần bọn ta hỗ trợ, ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi ". Hàn Khiết Nam mỉa mai nói.

" Chẳng phải các ngươi đều đã đến đây rồi sao, còn không mau lại đây giúp bọn ta ". Lãnh Phong nói.

" Được rồi, các ngươi mau đi tìm sư huynh đi, chuyện ở đây để bọn ta. Không còn thời gian nữa đâu, thân thể Nguyệt nhi đang dần lạnh đi ". Lão Hoàng Dực lên tiếng nhắc nhở.

" Được, vậy bọn ta đi trước "

Bạch Thiên Chính vừa nghe tình hình hiện tại liền nhanh chóng quay lưng bước vào chánh điện. Lãnh Phong còn muốn hỏi thêm về tình hình của Hàn Nguyệt Chi nhưng khi nhìn thấy Bạch Thiên Chính đã đi vào chánh điện, hắn cũng nhanh chóng đi vào theo. Mặc dù rất lo cho Tiểu Chi, nhưng hắn không thể làm chậm trễ thêm một khắc nào nữa.

Vừa vào đến chánh điện, hai người liền thấy Tiêu Triệt đang ngồi ở phía trên, vẻ mặt như đang mỉa mai bọn họ đến bây giờ mới đến nơi.

" Tiêu Triệt, ngươi mau đưa viên ngọc cho bọn ta, bọn ta sẽ không bao giờ đến làm phiền ngươi nữa ". Lãnh Phong nói.

" Không bao giờ!? Quả là một thỏa thuận thú vị, bất quá ngươi không thể ngăn cản đồ đệ của ta nếu nó muốn giết ta. Nhưng ta không thể đưa viên ngọc cho ngươi! Bây giờ chưa phải lúc "

" Tại sao? Rõ ràng chỉ cần ở bên viên ngọc một ngày là ái nhân của ngươi có thể hoàn dương hoàn toàn. Vì sao ngươi lại nói là hai ngày? "

" Ta không thể nói, nhưng tất cả những gì ta làm đều vì Phong! Cho dù giết bao nhiêu mạng người cũng đáng "

" Ngươi có ái nhân của mình, không lẽ bọn ta không có sao!? ". Bạch Thiên Chính phẫn nộ nói.

" Tất cả những gì ta và các ngươi làm đều vì người mình yêu, nếu các ngươi muốn viên ngọc, giết được ta rồi hãy nói "

Tiêu Triệt nói xong liền chủ động tấn công Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính. Hai người cũng không ngần ngại nắm chặt kiếm tiếp chiêu với Tiêu Triệt.

Sức của Tiêu Triệt rất lớn, hắn liên tục dồn ép Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính vào một góc. Phải mất một lúc lâu, Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính mới có thể thoát khỏi gọng kiềm của Tiêu Triệt, và trên cơ thể hai người cũng đã xuất hiện nhiều vết thương.

" Sao? Mới giao chiến có một lúc mà hai người các ngươi đã kiệt sức rồi sao!? Không thú vị chút nào, ta còn muốn chơi đùa thêm một chút nữa, hahahaha... "

Tiêu Triệt đứng đó cợt nhã Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính. Tuy bề ngoài là thế, nhưng thực ra Tiêu Triệt cũng tốn không ít sức lực, thật không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn thực lực của cả hai lại tăng nhanh như vậy. Chẳng lẽ là do sức mạnh của ái tình sao?

" Được thôi, nếu ngươi đã muốn thì sẽ được như ý nguyện. Lãnh Phong, có lẽ đã đến lúc ngừng chuyện mèo vờn chuột nảy rồi "

" Được thôi "

Chính lời nói của Tiêu Triệt đã khiêu khích Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính. Cả hai nắm chặt đuôi kiếm tiếp tục giao chiến với Tiêu Triệt.

--- -------- Bên ngoài chánh điện --- --------

" Hahahaha, các ngươi là những người đầu tiên giao đấu với bọn ta lâu như thế ". Bốn vị hộ pháp chật vật nói.

" Quá khen, được bốn vị hộ pháp "tiếp đón chân thành" như vậy, bọn ta cũng biết thực lực của mình đến đâu ". Lâm Vũ Hạo đáp.

" Lão chuẩn bị xong chưa vậy? Bọn ta sắp kiệt sức rồi! ". Hàn Khiết Nam hỏi Hoàng Dực. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

" Hắc hắc, đã xong, nhớ khi ta ra tín hiệu, các ngươi lập tức che kín mũi lại "

" Bọn ta nghe lão nhắc đến thuộc lòng luôn rồi, mau lấy ra nhanh "

" Còn không mau dụ bốn người họ vào một chỗ! "

Lâm Vũ Hạo, Trần Thiên Vũ, Hàn Khiết Nam và lão Hoàng Lân mỗi người chịu trách nhiệm đối phó một vị hộ pháp. Sau khi nghe lão Hoàng Dực chuẩn bị xong, bốn người nhanh chóng dẫn dụ bốn vị hộ pháp lại một chỗ.

" Lúc này "

Nghe tín hiệu của lão, bốn người nhanh chóng che kín mũi, lùi ra xa. Lão Hoàng Dực ném một viên thuốc vào chính giữa bốn vị hộ pháp, một làn khói nhanh chóng xuất hiện. Nhân cơ hội đó, lão Hoàng Lân nhanh chóng dùng kiếm kết liễu bốn người hộ pháp, đáng tiếc chỉ làm bị thương chứ không lấy mạng họ được.

" Bị thương là đủ rồi, mau trói chặt bọn họ lại, chờ bắt được Tiêu Triệt sau đó xử tội một lượt cũng không muộn ". Trần Thiên Vũ nêu ý kiến.

" Cũng được, ta sẽ ở lại đây canh chừng bọn họ, các ngươi mau vào hỗ trợ Lãnh tiểu tử nhanh. Chỉ còn lại sáu canh giờ thời hạn hai ngày sẽ đến, mau lên! ". Lão Hoàng Dực xung phong ở lại.

" Tiền bối, bọn ta đi trước ". Lâm Vũ Hạo bước vào đầu tiên, Trần Thiên Vũ và Hàn Khiết Nam theo sau.

" Sư đệ, nhớ cẩn thận, ta vào hỗ trợ đồ đệ của mình ". Lão Hoàng Lân nói xong liền đi vào chánh điện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play