Vừa ăn vừa hỏi, cuối cùng thì Lãnh Lăng Duệ và Tiêu Dương cũng biết rõ ràng toàn bộ sự tình. tổng kết là: Lãnh Kỉ Kỉ bé con chỉ cần cẩn thận nghĩ và miêu tả 1 cảnh tượng mấy lần,cộng với chấp niệm muốn đi mãnh liệt là có thể dịch chuyển tức thời.
Tiểu yêu tinh rất là vui : mình lại khai phá ra 1 kĩ năng mới !
Lãnh Lăng Duệ tỏ ra thực vừa lòng: cuối cùng sau này cũng có biện pháp để dàn xếp tiểu yêu tinh hành hạ người muốn chết kia !
Tiêu Dương không biết nói gì : cuộc sống này thực abc xyz..
——
Tiểu yêu tinh thổi quét cả bàn đồ ăn tựa như lá thu cuốn lá vàng,không còn một mảnh.Lãnh Lăng Duệ chờ tiểu yêu tinh ăn xong,dọn bát đĩa mang vào bếp.Tiêu Dương vuốt cằm,đánh giá tiểu yêu tinh từ trên xuống dưới,rồi túm nó lên xách tới góc tường.
Lãnh Kỉ Kỉ rất mẫn cảm với góc tường,chân vừa chạm đất,bé liền ưỡn ngực,ngẩng đầu,hận không thể kiễng chân thêm để đo chiều cao.Tiêu Dương vào bếp hỏi nơi Lãnh Lăng Duệ để thước dây,được đến câu trả lời rồi liền lấy thước ra từ ngăn kéo cái bàn trà nơi phòng khách,đi tới cạnh Tiểu yêu tinh, chân giẫm,tay kéo.
“Quả nhiên mà , ta cảm thấy tháng này tiểu yêu tinh lớn hơn nhiều… " Tiêu Dương nheo mắt,dí sát mặt vào thước dây để đọc số : " không sai ! đ i xe bus cần mua vé rồi ! "
?? Tiểu yêu tinh ngu ngơ .
Lãnh Lăng Duệ thò đầu ra hỏi : " rất cao ? "
" xoach ! " Tiêu Dương rút thước lại : " 1m27 "~
Lãnh Lăng Duệ kinh ngạc : " cao thêm nhiều như vậy ? đầu tháng này còn đói bụng 3 ngày cơ mà.
Tiêu Dương méo miệng : " sau đó ngươi bồi bổ cho bé còn nhiều hơn lượng của 3 ngày đó ! "
“……”
Lại đến Tiểu yêu tinh bên này, bé nghe được chiều cao mới của mình,vui đến nhảy dựng lên,chạy nhảy vài vòng rồi đột nhiên dừng lại hỏi : " Hoa Hoa ah` ngươi cao bao nhiêu ? "
" 1m85 "
Tiểu yêu tinh lại hỏi Lãnh Lăng Duệ tại phòng bếp : " Duệ Duệ cao bao nhiêu ?
" 1m86 "
Tiểu yêu tinh giơ ngón tay ra tính,sau đó lại nhảy dựng lên : " yeah ! chỉ khoảng 2 tháng nữa là ta liền cao hơn các ngươi rồi ~~ "
Tiêu Dương vừa lấy quần áo, đang chuẩn bị tắm, nghe được câu nói này liền cứng đờ ngay trước cửa phòng tắm.
Cùng lúc đó, từ phòng bếp truyền ra tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng.
——
Gần 2 giờ sáng 3 người mới tắm rửa xong,chuẩn bị ngủ.Trước khi đóng cửa phòng,Lãnh Lăng Duệ nói 1 câu : " mai còn phải dậy sớm đi công ty đó . "
Tiêu Dương đờ đẫn bơi về phòng : Y làm việc ác gì mà nay lại khổ vậy a…
Lãnh Lăng Duệ tắt đèn,đẩy ra chăn,nằm lên giường,bên người hắn là Tiểu yêu tinh, bé đã chui vào trong chăn từ lúc nào.
Hắn xoay người lại,kéo tiểu yêu tinh vào lòng mình,ôm chặt.Trong nháy mắt,Lãnh Lăng Duệ cảm thấy mình sợ hãi.Cảm xúc hãi hùng đêm nay vẫn ẩn dấu mà chính mình cũng chưa nhận thấy được,nay nhân hoàn cảnh im lặng này mà hiển lộ ra.
May mắn……
May mà chỉ là ham chơi mà lạc đường,may mà không phải biến mất hoàn toàn mà đột ngột giống như khi xuất hiện.May mà cuối cùng cũng trở lại,may mắn…cuộc sống hạnh phúc mà 20 năm quá mới được ban cho vẫn còn tiếp tục..
Giờ Lãnh Lăng Duệ mới phát hiện mình ôm chặt quá,nhanh chống nới lỏng 1 ít,Tiểu yêu tinh cựa quậy tìm 1 tư thế thoải mái chui vào lòng hắn.
Lãnh Lăng Duệ đặt cằm lên đỉnh đầu bé, nói : " sau này không được chuồn ra nữa, có biết hay không ? " giọng điệu vẫn trầm thấp như trước nhưng ôn nhu hơn nhiều so với ngày thường.
“Ân.”
“ đi quá xa, ta không tìm thấy,ta sẽ rất lo lắng "
“Ân.”
“ở nhà 1 mình cảm thấy buồn ? "
“……” bé con trong lòng trầm mặc 1 lúc, rồi ngoan ngoãn gật đầu : " Ngô. "
“đừng ra ngoài 1 mình ..Những gì trên ti vi mà máy tính không phải đều đúng.Tuy ngươi học được nhiều,nhưng trong thành thị,trong thế giới này, sẽ có những nơi không xuất hiện trên ti vi hay máy tính,mà chúng rất nguy hiểm đối với ngươi. "
“Ân.”
“sau này nếu muốn đi đâu chơi cứ nói cho ta, cuối tuần ta sẽ đưa ngươi đi, được không ? "
" tốt ! "
" sau này rảnh rỗi, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài nhìn, dạy ngươi những gì mà ti vi máy tính hay trường học không thể dạy, chờ ngươi lớn thêm, hiểu biết càng nhiều, ngươi một mình ra ngoài ta mới có thể an tâm. "
Tiểu yêu tinh dùng đầu cọ cọ ngực hắn : " ta biết. "
Lãnh Lăng Duệ gật đầu,nhẹ nhẹ vỗ vai Tiểu yêu tinh,thấp giọng nói : " ngủ đi, mai còn phải dậy sớm.
Thế nhưng bé con cũng không an phận, giãy giụa ngẩng mặt lên,hừ hừ với Lãnh Lăng Duệ : «Duệ Duệ ah`, ngươi quên cái gì rồi ? "