Nhập phủ ba ngày, Trần Tuyệt vẫn chưa gặp được Đồng Vũ Thu.
Đến tận ngày thứ tư, sau vài ngày bận việc Đồng Vũ Thu mới nhớ tới Trần Tuyệt, bảo quản gia đến gọi Trần Tuyệt chuyển vào Thần Thu các ở cùng hắn.
Theo quy củ của Đồng Vũ Thu, người mới vào phủ sẽ ở cùng hắn vài ngày, thời gian dài ngắn ra sao, còn tùy vào độ sủng ái.
Trần Tuyệt lại một lần theo bước quản gia, xuyên qua hành lang cùng Quỳnh Hoa viên, tiến vào Thần Thu các.
“Thần Thu các” Ngẩng đầu nhìn biển tên xưa cũ có những vết uốn lượn như bọt biển, Trần Tuyệt thì thào thất thần.
“Tam công tử, đang nhìn gì vậy? Thiếu gia chờ trong thư phòng đã lâu.” Nghị gia thúc giục
“Được rồi, ta tới ngay.” Bước nhanh hơn để đuổi kịp Nghị gia, cuối cùng cũng đứng trước cửa thư phòng Đồng Vũ Thu.
“Thiếu gia, tam công tử đến.” Nghị gia hướng vào trong phòng nói to.
“Đã biết, để y vào.”
Nghị gia nghe được câu trả lời của Đồng Vũ Thu, gật đầu với Trần Tuyệt, nhẹ nhàng đẩy vai y.
Đặt chân vào thư phòng, quẩn quanh nơi khứu giác là một mùi hương nhàn nhạt thản nhiên.
Đồng Vũ Thu đang vùi đầu viết lách, từng nét chữ mạnh mẽ in trên giấy Tuyên Thành tựa như những đám mây, đến khi hắn ngẩng đầu, mới phát giác Trần Tuyệt đã ngây người đứng một bên chăm chú nhìn hắn.
“Trần các.”
Đọc chữ trên giấy, Trần Tuyệt mê hoặc nhìn về phía Đồng Vũ Thu.
“Chỗ của ngươi nên có biển tên mới phải, ngày mai sẽ tìm người khắc một cái để ngươi treo lên”
Đồng Vũ Thu nắm lấy hai tay Trần Tuyệt, ôn nhu nói “Ba ngày nay làm những gì? Khi nhàm chán có tìm ai tán gẫu?”
“Nhờ phúc của thiếu gia, một chút cũng không nhàm chán, nếu không cùng Cách nhi chơi cờ thì cùng Tiểu Ngọc đi dạo, hoặc là một mình đọc sách đánh đàn, so với khi còn ở Tần Nguyệt lâu thì thanh tịnh nhàn nhã hơn nhiều lắm ”
“Tốt rồi” Đồng Vũ Thu lại nói “Quản gia, cứ làm như ngươi nói đi, mấy ngày nay ở lại nơi này, sau đó có gì tính tiếp”
“Tiểu nhân biết.”
Đồng Vũ Thu tiến sát khuôn mặt Trần Tuyệt, khẽ cắn vành tai y, hơi thở mạnh mẽ ấm nồng, nói
“A Trần, mấy ngày nay ngươi đã vất vả rồi”
Trần Tuyệt tu luyện nơi phong trần kia lâu như vậy, sao lại không hiểu dục vọng trắng trợn trong mắt Đồng Vũ Thu chứ, nửa như cự tuyệt, thanh âm mềm mại
“Thiếu gia, chỗ này là thư phòng…”
“Được, vậy chúng ta về phòng ngủ.”
Đồng Vũ Thu một phen ôm ngang Trần Tuyệt, đi về phía phòng ngủ.
“A Trần, ngươi nên ăn nhiều một chút, nhẹ đến mức gió thổi bay rồi đấy!”
Đồng Vũ Thu là thương nhân, cũng không phải là cường tráng, nhưng dáng vẻ tiêu sái, thoạt nhìn còn tưởng một thư sinh thanh tú phong nhã, nhưng so với hắn, Trần Tuyệt càng thêm nhỏ gầy nhu nhược, nhìn thế nào cũng không giống thân hình của một thanh niên mười tám tuổi.
Trần Tuyệt còn chưa kịp trả lời Đồng Vũ Thu, hắn đã bắt đầu trầm mê trong dục vọng, y thấy khuôn mặt Đồng Vũ Thu như phóng đại, lay động trước mắt y.
Ngọn lửa hừng hực bao quanh hạ thân, trong mơ màng, y nhớ lại lời nói của tú bà
Năm ấy, y mới mười lăm tuổi.
Tú bà nói “Làm nam xướng, thân mình vốn không thể mềm nhẹ như nữ tử, nếu muốn khách nhân thích, phải giữ một thân thể suy nhược mảnh khảnh, ăn cũng không được ăn nhiều, bằng không, đừng hỏi vì sao lại khổ sở”
Thế là, y cứ một năm lại một năm càng thêm gầy, từng điệu múa càng thêm nhẹ bẫng động lòng người, mà ở trên giường, khách nhân cũng luôn ca ngợi thân thể y, mềm dẻo vừa phải, làm cho người ta lưu luyến.
Sau trận hoan ái, Trần Tuyệt suy nhược tựa trong lòng Đồng Vũ Thu, có lẽ, y nên ăn nhiều hơn một chút.
Tuy vậy, sau ngày thứ hai nôn ra hết mấy cái chân gà đầy mỡ, y cũng đành bỏ cuộc.
Chuyện ngoài ý muốn của y chính là Đồng Vũ Thu lại bỗng dưng chú ý đến việc ăn uống của y, còn để tâm hầu hạ điều dưỡng, một lòng muốn vỗ béo y.
Đồng Vũ Thu nói “Vẫn chẳng có tí thịt nào, tất cả đều là xương, tối nào ngủ cũng khiến ta đau tay”
Khi nói lời này, trong mắt Đồng Vũ Thu tràn đầy đau lòng cùng sủng nịch, đem trái tim Trần Tuyệt mở toang ra, rồi để lại một vết sẹo mờ mờ.
Mà Trần Tuyệt sau này mỗi khi hồi tưởng lại, chẳng qua là hắn cho y một viên đường rồi sẽ lại cho y một cái tát, ngọt ngào đau đớn, khắc sâu trong lòng.
Nhưng viên đường kia quá ngọt, không thể nuốt vào.
Đạo lý này, y nên sớm hiểu ra mới đúng.
Chớp mắt, y đã ở trong Thần Thu các một tháng.
Trong lúc đó, Đồng Vũ Thu mang sáu người ra ngoài đạp thanh.
Đoàn người túm dây diều chạy nhanh trên đỉnh núi, đáng lẽ ở tuổi này nên có chút phong mạo mới phải.
Đồng Vũ Thu đối với từng người thiếp đều phi thường ôn nhu tốt đẹp, tựa như những đóa hoa được hắn nâng đỡ trong lòng bàn tay, cẩn thận vô cùng, không thể nào héo rũ.
Trần Tuyệt và Tiểu Ngọc cùng nhau thả một con diều, Tiểu Ngọc nhỏ hơn Trần Tuyệt một tuổi, nhưng tâm tính trẻ con hơn tuổi rất nhiều, thuần khiết như một đứa nhỏ, khiến người ta yêu thích.
Đồng Vũ Thu tiến lên giúp y lau cái trán đầy mồ hôi, nói “Tiểu Ngọc, đừng quá ham chơi đùa, ra nhiều mồ hôi sẽ bị cảm lạnh mất”
“Thiếu gia, ta rất khỏe mà!” Tiểu Ngọc ngẩng đầu cười, nhìn Đồng Vũ Thu lè lưỡi.
Trong tất cả thê thiếp, Trần Tuyệt cảm thấy Đồng Vũ Thu thích Quỳnh Ngọc nhất.
Cứ như y là một bảo bối, không thể đánh đồng với những người khác vậy.
Nghị gia nói, Quỳnh Ngọc là do Đồng thiếu gia hai năm trước khi ra ngoài tìm người gặp được, đứa nhỏ kia lúc ấy khuôn mặt bẩn lem, căn bản nhìn không ra dung mạo, chỉ là, đôi mắt sáng như sao khiến cho Đồng thiếu gia chú ý, cho nên mới mang về phủ.
Trần Tuyệt cũng từng để ý, khóe mắt đuôi mày của Quỳnh Ngọc vô cùng quen thuộc, cho đến một ngày y nhìn chinh mình trong gương, mới phát giác thì ra y rất giống mình.
Không riêng gì y, tất cả thê thiếp, hoặc nhiều hoặc ít, luôn luôn có điểm gì đó giống nhau.
Chẳng hạn như hình dáng khuôn mặt Tĩnh nhi cùng Quỳnh Ngọc có vài phần tương tự, cái miệng của Phù Dung cùng Cách Dao không khác nhau là mấy, khí chất nơi Tĩnh Nhi và Cách Dao thật tương đồng, Tiểu Mạn cũng có đôi má lúm đồng tiền nhợt nhạt như y…
Trần Tuyệt còn nhớ, Đồng Vũ Thu đã từng nói, đôi mắt của y rất giống một người mà thiếu gia quen biết.
Y hỏi Nghị gia, Nghị gia chỉ thở dài, nói “Đó là thanh mai trúc mã của thiếu gia”
Nghị gia dứt lời, vỗ vỗ vai y, trấn an nói “Đứa nhỏ này, đừng nghĩ nhiều, cũng đừng hãm quá sâu, thiếu gia thương các ngươi, nhưng sẽ không bao giờ yêu các ngươi ”
“A Trần, phát ngốc gì vậy?” Đồng Vũ Thu nhìn Trần Tuyệt hoảng thần nhìn về phía con diều xa xa góc chân trời, nhịn không được gọi tên y
“Thiếu gia, vì sao ngài lại thích chơi diều?” Trần Tuyệt thu hồi ánh mắt, kéo Quỳnh Ngọc đứng bên cạnh.
“Trước kia có một tiểu quỷ thường bắt ta chơi diều cùng, cho nên dần dần thích nó.” Đồng Vũ Thu nói, khóe miệng ức chế không được mà cong lên, vô hình tạo nên một bức tường dày ngăn cách, là ký ức, nhưng cũng là sự thật.
Ôn nhu cùng tàn nhẫn thường song song tồn tại, Trần Tuyệt biết, cho nên chỉ có thể mỉm cười mà chống đỡ, rồi mới quay đầu tiếp tục xem diều.
Mà hết thảy gió êm sóng lặng lại kết thúc sau đúng một tháng lẻ bảy ngày.
Ngày đó, Trần Tuyệt ở thư phòng vô tình thấy một bức hoạ cuộn tròn.
Trên bức hoạ là một thiếu niên với đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt tươi cười, một đôi lúm đồng tiền nhợt nhạt, không thể tả hết sự hồn nhiên đáng yêu.
Phía dưới bức họa có một câu thơ nho nhỏ:
Chương thai liễu, chương thai liễu!
Tích nhật thanh thanh kim tại phủ?
Túng sử trường điều tự cựu thùy,
Dã ứng phàn chiết tha nhân thủ.
( Chương thai liễu: từ này xuất phát từ tiểu thuyết “Liễu thị truyện” của Đường Hứa Nghiêu, hiểu nôm na là yêu ai đó nhất
Ngày xưa nay còn đâu?
Cho dù cành khế kia vẫn rủ xuống
Cũng chỉ để tay người khác bẻ gãy.)
Bên phải câu thơ là bốn chữ[ Đồng Vũ Thu khóc ]
Mà bên trái câu thơ, là sáu chữ rõ ràng:
[ Trí chí ái Liễu Tinh Thần ]
(Tình cảm chân thành nhất dành cho Liễu Tinh Thần)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT