Sau một trận phát tiết, Vương thiếu gia ném Trần Tuyệt ở một bên, tìm đến Tứ công tử Tinh Thần.

Mắt thấy Tinh Thần cũng sắp cũng bị lột y phục, Trần Tuyệt hoảng hốt, dùng hết khí lực đẩy Tinh Thần ra, đem mình ngã vào ngực Vương thiếu gia.

Trần Tuyệt không nói gì, cọ xát thân thể Vương thiếu gia, chủ động khiến hạ thân hắn lay động.

“Câu dẫn ta?” Vương thiếu gia buồn cười nói “Ngươi cho là như vậy ta sẽ không động đến đứa bé kia?”

Vừa nói vừa giữ chặt thắt lưng Trần Tuyệt, đẩy y ngã chúi xuống, quỳ rạp trên mặt đất.

“Ngươi đã yêu thương nhung nhớ, thiếu gia ta sẽ chiều theo ý của ngươi” nói xong, hắn quay sang vài hạ nhân nói “Đứa bé kia là phần thưởng cho các ngươi ”

“Không!!!” Trần Tuyệt kịch liệt phản kháng, lại bị Vương thiếu gia đánh một chưởng ngã về mặt đất, cứng rắn ấn bả vai y, ngăn hai chân y lại, cứ như vậy ngực y dính sát mặt đất ẩm ướt lạnh như băng, bị người từ phía sau xâm nhập, nhanh vô cùng, ngay cả sức lực để kêu lên cũng không còn.

Tác dụng của thuốc hiển nhiên không mất nhanh như vậy, Trần Tuyệt sống chết cắn chặt môi muốn bảo trì thanh tỉnh, chỉ là thân thể đã không để ý chí sai khiến nữa, lại phối hợp vặn vẹo thắt lưng để người phía sau tiến vào thật sâu, từng tràng rên rỉ khoái lạc cũng tuôn ra trong vô thức, nhộn nhạo trong ngôi miếu đổ nát, thật lâu.

“Vương gia!”

“Không cần, Đồng Vũ Thu đã đến.” Nam nhân nhìn mấy bóng người đang chạy tới ngôi miếu đổ nát phía xa xa “Bất quá, những người đã chạm tay vào y, ngày mai ta không muốn thấy bất cứ kẻ nào”

Nam nhân âm thầm suy nghĩ, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nghe tiếng khóc trong ngôi miếu thờ đổ nát, nổi lên một tia đau lòng.

Khi Đồng Vũ Thu vọt vào miếu thờ đổ nát, hắn nghĩ mình điên rồi.

Tứ công tử Tinh Thần đang bị vài hạ nhân đè nặng, áo không đủ che thân, mà Trần Tuyệt ở một bên, đang bị Vương thiếu gia cưỡi lên, trên đùi hiện ra vết máu uốn lượn, tiên diễm đến chói mắt.

Đồng Vũ Thu hiển nhiên đã không thể điều khiển được bản thân, vọt vào đánh mấy người kia.

“Thả y ra!” Bên kia Vương thiếu gia vừa ở trên người Trần Tuyệt cũng tiến lên, sửa sang lại áo quần.

“Đồng thiếu gia, ngài làm cái gì vậy, không phải chỉ là vài nam sủng sao, tại hạ mượn chơi đùa rồi sẽ trả lại cho ngươi, nếu không hài lòng, hôm nào đó ta sẽ mang thêm vài tên đến chỗ của ngươi”

“Cút!” Đồng Vũ Thu tức đến đỏ mắt, cởi áo phủ lên người Tứ công tử Tinh Thần, ôm y vào trong lòng.

Vương thiếu gia nhìn Đồng Vũ Thu đang đờ đẫn, lại quay đầu nhìn Trần Tuyệt nói “Tiểu Trần, quả nhiên người nọ mới là bảo bối, không bằng, ngươi theo ta đi? Được không?”

Trần Tuyệt ngã trên mặt đất thở phì phò, thân thể trần truồng co rúm, cuối cùng cũng bình tĩnh, nghe không được một chút thanh âm nào.

Vương thiếu gia định tiến lên giúp y, lại bị Đồng Vũ Thu chặn lại “Đừng tới gần y! ”

“Ngươi nói không chạm vào ta sẽ không chạm sao?” Vương thiếu gia cười lạnh nói

“Vương Xuân Hồng, ngươi cường bạo nam thiếp của ta, ta sẽ báo quan, ngươi vẫn nên nghĩ đến chuyện đối phó trên nha môn như thế nào đi”

“Nha môn cái gì, cha ta quen nhiều đại quan trong triều, chỉ một vị quan bé nhỏ ở đây cũng có thể làm khó ta sao?”

“Còn bổn vương thì sao?” Có người bước vào trong miếu, quần áo trắng thuần, đỉnh đầu kim quan, khuôn mặt tuấn đĩnh cương nghị, hai tròng mắt sắc bén tựa chim ưng, là đệ đệ của đương kim hoàng đế – Tam vương gia Hiên Viên Liệt.

Hắn liếc mắt đảo qua mọi người, cuối cùng đem ánh mắt dừng trên người Đồng Vũ Thu “Đồng thiếu gia, chuyện này không cần làm phiền nha môn, bổn vương thay ngươi làm chủ, người đâu, bắt toàn bộ người có liên can lại.”

“Vương gia tha mạng, tiểu nhân biết tội, Vương gia tha mạng ”

Tiếng gào thê lương của Vương thiếu gia biến mất trong đêm đen, nhất thời, trong miếu lắng lại một khoảng không.

“Đồng thiếu gia, chuyện của ngươi bổn vương không tham dự, cáo từ.”

Tam vương gia thâm sâu liếc nhìn Tứ công tử, thấy y run rẩy nhưng cố bình tĩnh, rốt cục vừa lòng xoay người đi.

“Vương gia, cứ như vậy mà đi? Còn vị công tử kia?”

“Thật sự không sai, không sai, sớm hay muộn cũng có một ngày, y sẽ phải quay về vương phủ của ta” Tam vương gia giơ tay trái chạm vào một miếng ngọc, nói “Hiên Viên Uyển Nhi, ngươi đến tột cùng đã trông cậy vào Đồng Vũ Thu những gì?”

Cách Dao cùng Quỳnh Ngọc khi Tam vương gia đi rồi cũng chạy vội tới miếu thờ đổ nát, khiếp sợ nhìn hết thảy hiện ra trước mắt, không thể thốt lên tiếng nào.

Đồng Vũ Thu đem Tứ công tử giao cho Cách Dao, bảo bọn họ về phủ trước, lúc này mới đi đến chỗ Trần Tuyệt đang nằm bất động

Hai người cứ như vậy nhìn lẫn nhau, lại không mở miệng nói tiếng nào.

Đồng Vũ Thu ngồi xổm, cầm lấy áo choàng Cách Dao để lại khoác cho Trần Tuyệt, một phen ôm y vào lồng ngực.

Đồng Vũ Thu trầm mặc thở dài, nói

“A Trần, ngươi không nên vì Tinh Thần mà làm chuyện này”

Trần Tuyệt nghe vậy trong đầu trống rỗng, giật mình hỏi “Thiếu gia, ngài không cần A Trần nữa sao?”

“A Trần, thiếu gia đáp ứng ngươi, sẽ luôn cần ngươi, ngươi là thiếp của ta, vĩnh viễn đều như vậy ”

“Thiếu gia, ta mệt mỏi quá”

“Ngủ đi, khi tỉnh lại sẽ là ở nhà rồi ”

“Vâng, thiếu gia, câu nói vừa rồi ngài có thể nhắc lại không?”

“Thiếu gia đáp ứng ngươi, sẽ luôn cần ngươi.”

“Không phải câu này.”

“Ngươi là thiếp của ta, vĩnh viễn đều như vậy.”

“Vâng, vĩnh viễn đều như vậy, A Trần hiểu rồi.”

Trần Tuyệt hai mắt nhắm nghiền, hơi thở còn chưa ổn định đã lâm vào hôn mê, cứ như không muốn tỉnh lại nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play