Quỳnh Ngọc đẩy cửa bước vào, thấy Trần Tuyệt ôm áo ngủ bằng gấm cuộn thành một đống ngồi trên giường
“A Trần, sao vậy? Không thoải mái sao? Hay là chưa tỉnh rượu?” Quỳnh Ngọc vội vàng mở cửa sổ ra
“Không, tỉnh rồi” Trần Tuyệt cắn ngón tay mình, từng chút từng chút một, cho đến khi máu bị ép chảy ra
“A Trần, ngươi sao thế?” Quỳnh Ngọc nhìn thấy điểm khác thường, kéo tay Trần Tuyệt ra, bắt y ngẩng đầu lên nhìn mình.
Một dòng lệ lướt qua gương mặt tái nhợt của Trần Tuyệt, nhưng gương mặt không lộ vẻ gì, ngay cả ánh mắt cũng không hề có chút đau thương.
“Tiểu Ngọc, ta đã thật sự thanh tỉnh rồi”
Đau đớn nơi đầu ngón tay dần rõ ràng, Trần Tuyệt giơ cao năm ngón tay hướng ra ngoài cửa về phía thái dương, ánh mặt trời xuyên qua từng kẽ ngón tay, chiếu lên gương mặt không có chút huyết sắc nào, lưu lại cảm giác ấm áp mà đau đớn.
“Tiểu Ngọc, đi gọi người mang nước ấm vào, A Trần cần tắm rửa”
Cách Dao cũng tiến vào phòng, kéo tay Trần Tuyệt nhét vào trong chăn “A Trần, ngươi cứ như vậy sẽ bị lạnh”
Quỳnh Ngọc cũng nhìn thấy dấu hôn trên người Trần Tuyệt, lúc này mới hiểu, thiếu gia đêm qua không về Thần Thu các, mà ở lại Trần các, trong lòng nhất thời cũng hiểu được vài phần, im lặng bước ra khỏi cửa.
Để lại một Trần Tuyệt im lặng cùng một Cách Dao lo lắng, nhưng cũng lẳng lặng đứng yên
“Cuối cùng thì ngươi muốn như thế nào?” Cách Dao thở dài
“Cái gì cũng không muốn nghĩ tới” Trần Tuyệt đem mặt vùi trên người Cách Dao “Cách Dao, ta đã mệt mỏi rồi, sau ngần ấy năm, thật sự vô cùng mệt mỏi”
Cách Dao đột nhiên ôm lấy Trần Tuyệt “Đi, đi tìm thiếu gia, nói cho hắn, toàn bộ đều nói hết cho hắn”
Cách Dao gầm lên giận dữ hiển nhiên dọa tới Trần Tuyệt, y kinh hoàng giãy ra khỏi vòng tay của Cách Dao, ngã trên mặt đất, cái lạnh từ mặt đất thấm sâu vào xương tủy, khiến Trần Tuyệt run rẩy, y nói ” Cách Dao, không cần”
“Cách Dao, ngay cả đến ngươi cũng có thể nhận ra ta, tại sao Đồng Vũ Thu ăn ở cùng ta từ khi mười tuổi lại không hề hay biết?” Trần Tuyệt hết hy vọng mà nhắm mắt lại, không có nước mắt, nhưng lại hàm chứa bi thương “Trần thế không phải là những vì tinh tú, vĩnh viễn không phải! Liễu Tinh Thần trong lòng Đồng Vũ Thu là một thiếu niên sạch sẽ như tuyết, đường hoàng mà vẫn tươi cười như trẻ con, quật cường mà kiên định, không phải là một kẻ bán đứng thân thể như ta, thấp hèn, hèn mọn, đắm chìm trong trụy lạc!”
“A Trần, đó không phải lỗi của ngươi”
“Sự thật là sự thật! Cách Dao, không ai có thể xóa bỏ một Trần Tuyệt đầu bài ba năm của Tần Nguyệt lâu, cũng không ai có thể vứt bỏ một Trần Tuyệt ba năm làm nam sủng trong Tất phủ!” Trần Tuyệt thong thả đối mặt với hết thảy những điều tàn khốc, đem trái tim đẩy xuống vực sâu khôn cùng, gằn từng tiếng, để thanh âm ấy tự khắc sâu vào đáy lòng mình, y nói “Cách Dao, đã không còn Liễu Tinh Thần, ta là Trần Tuyệt, Âm Trần Tuyệt”
Thùng gỗ được đưa vào Trần các, Trần Tuyệt ngâm mình trong nước ấm thoải mái nheo mắt lại, chỉ nghe thanh âm nước chảy quẩn quanh trong căn phòng im lặng.
Trần Tuyệt đột nhiên mở miệng phá tan bầu không khí xấu hổ này ” Cách Dao, hôm qua thiếu gia uống rượu, nghĩ ta là Liễu Tinh Thần, hắn nói với ta, trở về là tốt rồi”
Cách Dao ngừng động tác, run sợ một hồi, nói “Trần Tuyệt, lúc trước thiếu gia để ngươi thay Tứ công tử đi hầu hạ Tất lão gia, ngươi có từng hận hay không?”
“Hận?” Trần Tuyệt lui thân thể, đem cái mũi vùi trong mặt nước, suy nghĩ thật lâu mới trồi lên nói ” Trần Tuyệt không có yêu cũng không có hận”
Đúng lúc này, Quỳnh Ngọc lại xông vào phòng, hô to gọi nhỏ: “Không ổn rồi, thiếu gia đang tức giận”
“Chuyện gì vậy? Không phải hôm qua còn rất tốt sao?” Cách Dao nhíu mày
“Nghe nói đếm hôm qua, Tứ công tử uống nhiều chạy ra khỏi Thần Thu các, ngã xuống hồ Bích Tâm, đã cứu lên, nhưng sợ quấy rầy thiếu gia ngủ, hạ nhân không bẩm báo ngay, thế nhưng, buổi sáng nghe nói sốt cao, hôn mê, thiếu gia biết chuyện giận điên lên! Hiện tại đang mắng Nghị gia!”
Trần Tuyệt từ trong nước đứng lên, cũng không để ý Quỳnh Ngọc đang trợn mắt há hốc mồm chạy theo, một phen túm chiếc khăn trên tay Cách Dao lau khô thân mình, rồi mới bước ra khỏi thùng gỗ mặc quần áo, “Ngây ngốc gì chứ, đi xem thế nào, không thể đề thiếu gia hồ đồ trách phạt Nghị gia, sẽ phiền toái.”
“Đúng vậy, nên tới khuyên nhủ một chút, Nghị gia bình thường đối với chúng ta tốt như vậy, sao có thể trơ mắt nhìn gã bị thiếu gia phạt.” Quỳnh Ngọc vỗ đầu, tay bị ai đó kéo đi, cứ như vậy chạy ra khỏi Ngọc Tiêu uyển.
Khi ba người vọt tới Thần Thu các, đã thấy Đồng Vũ Thu cho Nghị gia một bạt tai.
“Không để ý gia pháp có phải hay không, xảy ra chuyện lớn như vậy, cư nhiên không ai cho ta biết, có phải đợi khi Tinh Thần chết, các ngươi mới đến nói cho ta biết? Rốt cuộc trong mắt còn có chủ tử này hay không!”
Đồng Vũ Thu thở phì phò, hiển nhiên là nổi giận, thanh âm so với bình thường lớn hơn rất nhiều.
“Thiếu gia bớt giận, Nghị gia cũng là sợ quấy rầy chủ tử nghỉ ngơi mới không nói cho chủ tử.” Cách Dao tiến lên khuyên, lại bị Đồng Vũ Thu thét một tiếng “Cút” dọa ngay tại chỗ.
“Ai cho phép các ngươi tới? Không hiểu quy củ sao? Thần Thu các là nơi các ngươi có thể nói đến là đến?”
Đồng Vũ Thu từ khi nào nói chuyện với thê thiếp trong phủ như vậy, nhất thời dọa Cách Dao cùng Quỳnh Ngọc sợ đến ngây người
“Thiếu gia, trừ lương Nghị gia là được rồi, Nghị gia không phải còn trẻ, bị phạt roi, thân thể sẽ không chịu nổi.” Trần Tuyệt thật sự không đành lòng, đành phải tiến lên khuyên giải.
“Đêm qua nếu không phải ở chỗ ngươi, Tinh Thần sao có thể rơi xuống hồ? Ngày thường quản gia đối với ngươi đặc biệt quan tâm, có phải ngươi cố ý không cho quản gia nói với ta, để ta ở lại chỗ của ngươi hay không?”
Đồng Vũ Thu đánh mất lý trí mà chất vấn Trần Tuyệt, y đầu óc trống rỗng, bất chấp Cách Dao nháy mắt với mình, dứt khoát đáp: “Thiếu gia nói phải, thì là phải!”
“Ngươi!” Đồng Vũ Thu không nghĩ Trần Tuyệt dám đối đáp lại, nghẹn nửa ngày, mới quát: “Được, tốt lắm, ngươi đã một lòng thay quản gia chia sẻ hình phạt, vậy cùng nhau chết đi, người đâu, đem quản gia cùng Tam công tử xuống, mỗi người ba mươi roi!”
“Thiếu gia, không được.” Cách Dao cùng Quỳnh Ngọc đồng thời tiến lên.
“Như thế nào, các ngươi cũng muốn thế?” Nhìn Cách Dao cùng Quỳnh Ngọc không tiếng động, Đồng Vũ Thu tức giận lắc lắc ống tay áo, ngồi xuống bên giường, tiếp nhận khăn từ nha hoàn, mềm nhẹ thay Tứ công tử lau đi mồ hôi trên trán.
“Nghị gia, Tam công tử, thất lễ.” Hạ nhân tiến lên định lôi hai người đi, lại thấy Trần Tuyệt hiên ngang ngẩng đầu lên, thản nhiên cười, giọng nói thanh thúy vang lên.
“Không cần, tự ta có thể đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT