Lâm Tu Ngọc cứ tự do trôi nổi không bờ bến trong khung cảnh trong mơ của mình. Hắn thấy nhiều người xa lạ cùng những việc xa lạ, đoạn kí ức còn trống cứ xoay chung quanh hắn.
Không biết Minh vương đã cho hắn ăn gì khiến hắn cảm thấy đau đầu dữ dội, cả người mềm nhũn không có chút sức lực, cũng không thể nhúc nhích. Lâm Tu Ngọc cắn răng chịu đựng chống tay ngồi dậy, nhưng cả chân lẫn tay đều không nghe lời.
Tâm tư Minh vương điện hạ thâm trầm, lòng dạ lại quá sâu nhưng cuối cùng cũng chỉ là một thẳng nam nên không làm gì hắn cả. Dù vậy, viên thuốc bị ép uống này thật quá đáng sợ, Lâm Tu Ngọc cố gắng hồi lâu cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể nằm yên yên lặng lặng trên giường dưỡng sức chờ người kia đến giúp.
Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, đến khi Lâm Tu Ngọc cảm thấy đầu óc mình đã quá mơ hồ đến sắp mất đi ý thức, lại mơ màng nhận ra bên cạnh có mùi hương xa lạ rồi lại quen thuộc. Hắn giãy dụa mở hai mắt, mê mang nhìn người đang tới.
Nhìn gương mặt với dáng người quen thuộc trước mắt, Lâm Tu Ngọc cảm thấy đột nhiên mình không thể chịu đựng được nữa, nước mắt tích cóp từ lâu mất đi khống chế mà chảy xuống hai gò má tái nhợt. Hắn cố gắng giơ cánh tay duỗi về hướng người kia, mơ mơ màng màng mở miệng nỉ non: “Cẩu đản… Cẩu đản…”
Minh vương đột nhiên tạo phản làm không ít người kinh ngạc. Nhưng mà kiếm đã chỉ về cung thành, dưới sức công phá của đại quân mà muốn giữ vững nơi này thì cũng có chút khó khăn. Một vài quan lại kiểu “cỏ đầu tường” đã bắt đầu tính toán đi về dưới trướng Minh vương, đứng sau lưng đại quân lớn tiếng la hét tố giác đương kim Thánh thượng phạm tội quá nhiều.
Hoàng đế Tiêu Thừa Tuyên mặc giáp đứng ngoài thành nhìn đám người ô hợp phía dưới, có chút khinh thường mà hừ một tiếng, nói: “Tứ đệ sao lại sốt ruột như vậy? Ta nghĩ các ngươi phải biết rõ hơn ta lí do Phụ hoàng rốt cuộc tại sao mà tử trận chứ nhỉ. Lúc trước Tôn thị đã làm gì, hai ta đều hiểu rõ, có một số việc chắc ngươi cũng không cần Hoàng huynh chính miệng nói ra phải không…”
Động tác của Tiêu Thừa Ứng dừng lại, nụ cười trên mặt lại càng nham hiểm hung ác, hắn quay đầu nhìn quân lính của chính mình, cười nói: “Rốt cuộc tại sao Tiên đế tử trận cũng không quan trọng, quan trọng là… qua một lúc nữa, ta sẽ là đương kim Thánh thượng.”
Hắn ngừng một chút rồi lại ngửa đầu nhìn Tiêu Thừa Tuyên, cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Mà ngươi, sẽ trở thành Hoàng đế đầu tiên trong lịch sử Đại Du bởi vì giết cha soán vị mà trở thành tội nhân. Không biết Hoàng huynh có thấy vừa lòng với sắp xếp lần này của thần đệ không?”
Tiêu Thừa Tuyên mặt không đổi sắc, tiếp tục ngắm nghía trường kiếm trong tay, dường như không hề để tâm tới lời nói của đối phương, nụ cười bên khoé môi còn có chút thoải mái.
Tiêu Thừa Tuyên đưa mắt liếc nhìn Tiêu Thừa Ứng, dường như nhớ ra chuyện gì thú vị liền cười nói: “Nghe nói Tứ đệ có lễ vật muốn dâng cho trẫm? Nếu đại quân chưa khai chiến thì nhanh chóng đưa lên để trẫm nhìn thử. Nếu trẫm vừa ý có khi còn miễn cho ngươi tội danh tạo phản, giúp ngươi lưu lại toàn thây, thế nào?”
Tiêu Thừa Ứng nhíu chặt mày, cảm giác mọi việc có chút không giống trong kế hoạch. Tiêu Thừa Tuyên cứ kéo dài thời gian khai chiến, hắn đã sử dụng hết mọi chiêu thức nhưng đối phương vẫn cứ đơ ra không thèm phản ứng, hoàn toàn không có ý chiến đấu. Điều này đối với Minh vương điện hạ đang sốt ruột muốn đi lên ngôi Hoàng đế thì không có gì tốt.
Tiêu Thừa Tuyên nhìn bên ngoài thì có vẻ nhẹ nhàng phong độ nhưng trong bụng lại toàn ý xấu. Khi còn bé, hắn cũng bị người này ức hiếp không ít. Vì thế, muốn dùng mưu kế để lật đổ hoàng quyền cũng có chút khó khăn, nhưng Minh vương rất tự tin với kế hoạch của mình. Hắn tin tưởng rằng Tiêu Thừa Tuyên hôm nay sẽ chết không nghi ngờ gì, mà hắn cũng sẽ thành công đi lên ngôi Hoàng đế, trở thành người nắm quyền cao nhất thiên hạ.
Cũng may là Minh vương còn giữ lấy một quân át chủ bài, chỉ cần lật quân bài này ra, Tiêu Thừa Ứng tin rằng hoàng huynh nhà mình chắc chắn sẽ mất bình tĩnh.
Hắn rũ mắt xuống vẫy vẫy tay với phó tướng, hạ giọng nói mấy câu sau đó nhìn thẳng vào gương mặt đang cười của Tiêu Thừa Tuyên, nói: “Chi bằng để ta dùng lễ vật đã chuẩn bị tỉ mỉ này chiêu đãi Hoàng huynh chiêm ngưỡng xong rồi hãy chờ định đoạt tiếp! Chắc rằng Hoàng huynh sẽ rất vừa lòng…”
Anh em hai người cứ tấn công bằng lời nói. Tường đồng vách sắt Tiêu Thừa Tuyên dựng lên gần như khiến Minh vương không có một kế sách nào để ứng phó. Nhưng hắn cũng không nóng vội, dù sao cũng còn một quâ bài chưa lật, chỉ cần người này xuất hiện chắc chắn Tiêu Thừa Tuyên sẽ rối loạn.
Mà chỉ cần vị Hoàng đế này đi sai một bước, bọn họ liền sẽ bắt được thời cơ. Minh vương có thể lấy cớ Hoàng đế bệ hạ thẹn quá thành giận muốn tiêu diệt hắn để bịt miệng làm cớ tự vệ, thuận theo đó mà giết sạch những người này. Sau đó, hắn có thể lên ngôi Hoàng đế, hoàn thành giấc mộng tạo phản bao lâu nay.
Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, một tên lính mặc giáp đen mang theo một cô gái tóc tai bù xù cưỡi ngựa chậm rãi đi đến. Hắn đem cô gái bẩn thỉu đó ném vào giữa rồi mới quỳ xuống hành lễ, nói: “Báo cáo Vương điện hạ, Lâm Uyển Uyển đã được đưa đến.”
Minh vương đưa mắt lên liếc nhìn Hoàng huynh nhà mình theo bản năng, quả nhiên Hoàng đế bệ hạ xưa nay luôn bình tĩnh lí trí đã mất bình tĩnh ngay khi nhìn thấy cô gái này. Tiêu Thừa ứng dù đang lo lắng vẫn cong môi cười, hắn chỉ cần chờ đến khi Hoàng đế không khống chế được nữa thì kế hoạch liền sẽ diễn ra thuận lợi.
Cô gái kia cuộn người trên mặt đất nhìn chằm chằm hai tay của mình. Tiêu Thừa Tuyên dường như đã mất hết nhẫn nại, gần như không kiềm chế được sát ý trong lòng. Hắn hít sâu một hơi, xiết chặt trường kiếm, vừa chuẩn bị mở miệng nói gì thì bỗng nhiên lại thấy cô gái vẫn đang nằm kia đứng dậy giật lấy kiếm của thị vệ đứng cạnh đâm về phía Minh vương.
Hoài Ân hầu Lâm gia cả nhà dũng mãnh, ngay cả công phu của con gái cũng không hề kém cạnh. Nếu không gặp phải kiếp nạn ngày xưa, Lâm Uyển Uyển cũng sẽ không biến thành bộ dạng này.
Nàng trơ mắt nhìn nhà mình, thân nhân mình đã chết như thế nào dưới lưỡi dao của những người này. Vì để báo thù rửa hận, nàng đã phải chịu nhục giả ngây giả dại, may là lúc trước nàng vẫn còn nhỏ nên cũng khiến đám người này mất đi cảnh giác.
Hơn ai hết, nàng hiểu rõ Minh vương muốn làm gì. Nàng nhịn nhục nhiều năm như vậy, hận thù nhiều năm như vậy chỉ để chờ đến ngày này, làm sao nàng có thể chấp nhận những tên đao phủ này dùng nàng như vũ khí để thương tổn huynh đệ Hoàng thượng. Hôm nay, cho dù có phải liều mạng, nàng cũng quyết lấy được cái mạng chó của Tiêu Thừa Ứng.
“Tiêu Thừa Ứng, hôm nay Lâm Uyển Uyển ta phải lấy mạng của ngươi báo thù cho cả dòng tộc Lâm thị, cầu siêu cho các vong hồn!”
Lâm Uyển Uyển tấn công quá bất ngờ, hơn nữa lại ra tay không chút bài bản nào. Dù cho Tiêu Thừa Ứng có né ra cũng bị chém vài kiếm, nhưng các tướng sĩ bên cạnh hắn cũng không phải bù nhìn, đã kịp phản ứng lại nàng.
Phó tướng đang giơ kiếm lên chuẩn bị lấy mạng của cô gái điên này thì thấy Minh vương dù có chật vật vẫn ung dung lau đi vết máu, mặt không đổi sắc cười nói: “Trước tiên đừng giết, nữ nhân này vẫn còn dùng được, chết đi thì thật đáng tiếc. Cứ để nàng đứng đây nhìn, so với giết nàng còn thú vị hơn nhiều.”
Lâm Uyển Uyển gào thét giãy dụa nhưng cơ thể nhiều năm sống lay lắt làm thế nào có thể đối chọi được với những binh lính trong quân ngũ. Dù cho trong lòng có khó chịu đến mức nào, nàng cũng không thoát được việc bị bắt giữ.
Minh vương là đang muốn làm nhục nàng trước mặt Tiêu Thừa Tuyên, muốn làm cho người kia mất đi lí trí. Nhưng Hoàng đế bệ hạ lại quá mức thâm trầm, đã sớm đoán ra kế hoạch của hắn, đương nhiên sẽ không làm hắn hài lòng. Lí do kéo dài vẫn chưa chịu khai chiến cũng rất đơn giản, Hoàng đế đang chờ đợi Thịnh vương trở về, như vậy phần thắng của bọn họ sẽ tăng lên.
Còn về Lâm Uyển Uyển, nhóm ám vệ đã vào vị trí sẵn sàng, chỉ cần có thời cơ sẽ cứu lấy nàng trước tiên.
Trải qua một hồi thương thuyết, Tiêu Thừa Tuyên vẫn cứ sừng sững bất động. Rốt cuộc Tiêu Thừa Ứng không kiễn nhẫn nổi nữa, tất cả kiên nhẫn của hắn đã bị mài mòn hết. Nhưng vì sự nghiệp lớn sau này, hắn phải ẩn nhẫn không hành động, trong lòng càng lúc càng nôn nóng.
Tiêu Thừa Ứng cười to một tiếng, cố quên đi vết thương trên người mà hét lớn: “Hoàng huynh, hôm nay huynh đệ chúng ta phải dùng gươm đao nói chuyện với nhau là điều mà không ai muốn. Nhưg Hoàng huynh đã làm ra nhiều chuyện khiến người người oán trách, thần đệ cũng là con dân của Đại Du, làm sao có thể nhẫn tâm đem giang sơn giao vào tay hôn quân được. Cho nên, hôm nay ta không thể không thuận theo ý trời mà quét dọn sạch sẽ phe phái của hôn quân. Nếu Hoàng huynh tự nguyện đầu hàng, thần đệ sẽ vì thế mà nhân nhượng lưu lại cho ngươi chút tiếng tốt trong sử sách sau này, ít nhất là cũng lưu ngươi toàn thây. Ý Hoàng huynh thế nào?!”
Tiêu Thừa Tuyên nhíu mày muốn mở miệng nói chuyện thì đột nhiên nghe được một tiếng cười to vang lên. Hắn đưa mắt nhìn thì thấy đúng là Thịnh vương gia Tiêu Thừa Diệp đang ôm Lâm Tu Ngọc khinh công về phía này.
Lâm Tu Ngọc đã được uống thuốc giải, ký ức của hắn đang dần khôi phục trong khung cảnh mơ hồ hỗn loạn. Dù cho toàn thân vẫn còn yếu đuối vô lực nhưng tâm trí cũng đã tỉnh táo đôi chút.
Hắn cầm lên trường kiếm Tiêu Thừa Diệp đưa tới chỉ thẳng vào Tiêu Thừa Ứng, cười lạnh nói lớn: “Đại Du năm Vĩnh Xương thứ 11, tiên đế vì bình loạn đã tự đưa quân ra trận, lại bị nội gián trong quân để lộ bí mật dẫn đến kế hoạch tác chiến mất đi hiệu lực. Tiên đế trọng thương, đã băng hà trên đường hồi kinh. Tháng sáu cùng năm, trong lúc tiên đế xuất chinh, quý phi nương nương mà bây giờ đã thành Hoàng Thái phi Tôn thị lấy cớ Hoài Ân hầu Lâm gia phạm thượng mà tàn sát toàn bộ Lâm gia, không biết Minh vương điện hạ còn nhớ rõ việc này?”
Tiêu Thừa Ứng hiển nhiên không ngờ tới việc Tiêu Thừa Diệp có thể tìm thấy Lâm Tu Ngọc nhanh như vậy. Dù cho trong lòng bất an nhưng hắn cũng đã bố trí xong toàn bộ kế hoạch, cho dù có chút chuyện ngoài ý muốn cũng không thể ảnh hưởng đến toàn cục.
Hắn cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Năm đó việc này chấn động khắp nơi, hay là ngươi muốn nói nội gián là ta cài, Lâm gia là bị ta hại chết tất cả à?”
Lâm gia tiểu thế tử đã khôi phục kí ức đương nhiên đã lấy lại được sức chiến đấu mạnh hơn hẳn người thường. Hắn nhướng mày nhìn người kia, không quan tâm đến ánh mắt xung quanh, mặt không đổi sắc tiếp tục vứt bom: “Lâm Tu Ngọc thật không ngờ rằng Minh vương điện hạ lại thành thật như vậy, chủ động gánh hết tội danh, giúp Lâm Tu Ngọc đỡ phải nói thêm mấy câu. Đúng rồi, Minh vương điện hạ còn nhớ rõ lúc trước đã giết bao nhiêu người Lâm gia không?!”
Dường như nhớ ra điều gì mới, Lâm Tu Ngọc cong môi cười, tiếp tục nói: “À đúng rồi, nếu lúc trước không có quản gia liều mình bảo vệ, chắc rằng Lâm Tu Ngọc ta cũng đã chết dưới lưỡi dao của điện hạ rồi. Nhưng dù có mất đi kí ức mà ngơ ngác sống hơn mười năm, chân tướng rốt cuộc vẫn được vạch trần. Minh vương điện hạ, ngươi có phản kháng cũng vô dụng thôi, hay là ngươi cho rằng tất cả bộ hạ cũ của Hoài Ân hầu đều đã bị ngươi tiêu diệt hết rồi?!”
Ngày xưa, Lão Hầu gia có quan hệ rất rộng rãi trong triều đình. Nhiều năm nay Minh vương luôn muốn biết cụ thể tất cả thế lực của ông. Ngặt nỗi Lâm Uyển Uyển đã điên rồi nên không thể moi thêm được gì từ nàng.
Dù cho không cam lòng tới mức nào, Minh vương cũng chỉ có thể từ bỏ. Thế mà hôm nay Lâm Tu Ngọc lại đột nhiên nhắc tới thủ hạ cũ của Hoài Ân hầu.
Nhưng mà Lâm Tu Ngọc đã bị hắn hạ dược, không thể khôi phục trong chốc lát. Cho nên, Tiêu Thừa Diệp không thể nào vừa đi cứu Lâm Tu Ngọc đồng thời đi liên lạc thủ hạ cũ của Hoài Ân hầu được. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tiêu Thừa Ứng thở ra một hơi, không hề để tâm tới những gì Lâm Tu Ngọc vừa nói.
Dù sao đi nữa, mọi người cũng đã đến đông đủ. Kế hoạch gì cũng không còn quan trọng, Tiêu Thừa Ứng đã không còn kiên nhẫn chờ đợi được lên ngôi Hoàng đế, sau đó đem tất cả những người đã sỉ nhục hắn giẫm nát dưới chân.
Hắn chậm rãi giơ tay lên, trong ánh mắt là sát ý không thể kiềm ném, khoé môi cũng chậm rãi cong lên, la lớn: “Chư vị tướng sĩ, hãy phụ giúp bổn vương tàn sát sạch sẽ những dư nghiệt này, cho Đại Du một nền hoà bình mới! Giết!”
Mỗi ngày đều nhìn thấy hoạ sĩ vẽ đông cung đồ –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT