Bạch Tấn Vân đột nhiên xuất hiện làm cho tất cả mọi người ở đây lắp bắp kinh hãi, dĩ nhiên bao gồm cả việc hắn  kéo cổ tay Thái Sinh đang ngồi ở đó chẩn bệnh cho mọi người.

Thái Sinh ngồi ở chỗ kia, cổ tay đột nhiên bị nắm lên, hắn ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt làm hắn ngày nhớ đêm mong kia, trong nháy mắt cảm thấy choáng váng còn tưởng rằng là chính mình bị ảo giác.

“Đại thiếu gia……?” Thái Sinh không có làm ra bất kỳ động tác phản kháng nào, chỉ ngoan ngoãn để Bạch Tấn Vân lôi kéo cánh tay, nhìn lên hắn không xác định hô một tiếng tên của hắn.

“Đi theo ta!” Bạch Tấn Vân nheo mày tay vẫn khóa chặt, vật nhỏ ngu ngốc này dụng ý của nữ nhân kia đều rõ ràng trên mặt như vậy, hắn còn hiểu được, rốt cuộc phải sờ bao nhiêu tay nữ nhân hắn mới có thể hiểu được a!

Thái Sinh không kịp phản ứng gì, cả người đã bị Bạch Tấn Vân kéo ra khỏi ghế, một đường kéo ra ngoài.

Các tiểu cô nương xếp hàng đều tránh ra, ngay cả các nam nhân cũng biết điều nhường đường.

Cha Thái Sinh vừa muốn đứng dậy liền bị mẹ Thái Sinh ngồi bên cạnh đè lại,“Bên kia nhiều bệnh nhân,ông đi đâu nha? Xem bệnh đi.”

“Nhưng mà Thái Sinh,con nó……” Cha Thái Sinh là sợ đứa con của mình chịu thiệt, dù sao Bạch gia đại thiếu gia kia không phải dễ chọc, lỡ như Thái Sinh thường ngày hay phạm lỗi cho nên hắn đến đây trả thù ……

“Ông mắt mờ à, người nọ vừa rồi là Bạch gia đại thiếu gia, có thể làm gì Thái Sinh thế nào!” Mẹ Thái Sinh nói xong nhìn về phía cửa lớn, thân ảnh hai người kia đã chạy khá xa, trong lòng không thể nói rõ là tư vị gì.

Bạch Tấn Vân kéo  Thái Sinh đến một hẻm nhỏ hẻo lánh mới dừng lại cước bộ, nhưng tay nắm cổ tay Thái Sinh vẫn không buông ra.

“Đại thiếu gia, ngài làm sao vậy?” Thái Sinh khó hiểu hỏi, hắn rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Tấn Vân có chút khó coi, chân mày nhíu lại thật chặt giống như có ai chọc cho hắn tức giận.

“Vật nhỏ, sờ nữ nhân cảm giác như thế nào? Có phải rất mềm mại hay không a?!” Bạch Tấn Vân nghe được câu hỏi của Thái Sinh cơn tức trong lòng càng thêm, một tay đẩy Thái Sinh đến sát vách tường, tiếp theo hai tay hắn đặt ở hai bên eo Thái Sinh, vòng hắn ở bên trong lòng mình.

“Cái gì? Sờ nữ nhân……? Đại thiếu gia, ngài, ngài đang nói cái gì nha?” Thái Sinh bị Bạch Tấn Vân áp chế sợ tới mức co rút người lại,mở lớn con ngươi nhìn hắn.

Lại là một bộ dáng điềm đạm đáng yêu!

Bạch Tấn Vân kêu to không ổn, mỗi lần thấy hắn như vậy, hắn cũng không nhẫn tâm phát giận với hắn.

“Động vào những nữ nhân kia rốt cuộc có gì tốt nha?” Bạch Tấn Vân cũng biết chính mình là ở không  không có việc gì tìm việc, nhưng mà thật sự không lấy lý do này hắn không biết lấy lý do gì nói với Bạch Tấn Vân.

“Những người đó là người bệnh nha, để xem bệnh người ta đương nhiên là phải bắt mạch, để bắt mạch đưa nhiên là đè lại cổ tay các nàng …… Ưm……” Thái Sinh không hiểu vì sao Bạch Tấn Vân tức giận, thì ra là việc này coi như hắn kiên nhẫn giải thích cho Bạch Tấn Vân một chút, lại đột nhiên bị Bạch Tấn Vân hôn lên môi……

“Ưm,ưm……” Thái Sinh đầu tiên là bị  hơi thở say mê của Bạch Tấn Vân phả vào mặt, sau đó lại đột nhiên ý thức được nơi này là đường lớn, hơn nữa hắn cũng khôi phục thân phận nam nhi, làm sao có thể……

Nghĩ đến đây Thái Sinh đưa tay đẩy Bạch Tấn Vân, đôi môi đụng chạm khe hở phát ra thanh âm mơ hồ không rõ

“Đại thiếu gia…… A…… Không thể…… Không…… ưm……”

Bạch Tấn Vân mới mặc kệ việc này, nắm cằm Thái Sinh hung hăng hôn lên, giống như lâu lắm không có nếm hương vị của hắn, cho nên rất nhớ a.

Gắn bó như môi với răng, dần dần làm cho hai người dứt bỏ tất cả lý trí, chỉ còn lại có triền miên lẫn nhau, thẳng đến hai người đều thở hổn hển.

“Theo ta trở về đi.” Bạch Tấn Vân rời khỏi môi Thái Sinh, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, có một tia khẩn cầu nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play