Nghe được lời của Chu Hằng Quân,Bạch Tấn Vân lạnh lùng nhìn quét qua, ánh mắt phẫn hận lạnh như băng kia làm cho Chu Hằng Quân sửng sốt, lúc Chu Hằng Quân ngây người, bàn tay to của Bạch Tấn Vân vung lên, đem cánh tay của Chu Hằng Quân hất sang một bên, cùng lúc đó nhìn hắn gầm nhẹ nói:“Cút!”

Nhìn thấy Bạch Tấn Vân như vậy, Chu Hằng Quân liền thu lại nụ cười đùa cợt, cầm lấy bầu rượu rót đầy chén rượu của mình,sau đó đụng chén rượu trong tay Bạch Tấn Vân một cái,“Đến đây, ta và ngươi cùng uống, một người uống rượu giải sầu rất nhàm chán.”

Nói xong, ngưỡng đầu một hơi uống cạn sạch.

Bạch Tấn Vân phiết liếc mắt một cái hắn, không nói chuyện, bưng chén rượu lên uống cạn.

Khách trong tửu lâu lần lượt rời khỏi, toàn bộ lầu hai trống trơn chỉ còn lại có hai người bọn họ, ngươi một chén ta một chén, mặc kệ Chu Hằng Quân ở bên người hắn nói cái gì nói,Bạch Tấn Vân thủy chung không đáp lời, không ngẩng đầu, ánh mắt khóa trên bầu rượu cùng chén rượu, buồn bực uống thêm.

Khó chịu trong lòng hắn không phải có thể dùng ngôn từ là có thể hình dung ,có trời biết hắn quan tâm Thái Sinh như thế nào, nhưng mà vật nhỏ kia tại sao muốn chạy trốn khỏi hắn nha?

Hắn đối xử với hắn không tốt sao? Vì sao muốn ở cùng một chỗ với tên hỗn đản  Đường Hiền Nhạc kia nha?

Hắn luôn tìm cách để mình hưu hắn , chính là muốn ở cùng một chỗ với Đường Hiền Nhạc sao?

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, ban đêm yên tĩnh như nước, ngày thường hắn sẽ ôm Thái Sinh, ở hắn bên tai hắn nói lời câu dẫn.

Mà hiện tại vật nhỏ kia chỉ sợ đang rúc vào trong ngực Đường Hiền Nhạc nha.

Bạch Tấn Vân nhíu mày, tưởng tượng đến cảnh có thể Thái Sinh đang ở trong ngực nam nhân khác lộ ra vẻ mặt quyến rũ nhu nhược tim hắn mơ hồ thấy đau, chứ đừng nói để thân thể  mềm mại của Thái Sinh lộ ra ở trước mặt người khác.

Vẻ mặt của hắn,tiếng rên rỉ của hắn, động tác có chút ngốc của hắn, đều làm cho Bạch Tấn Vân cảm thấy hít thở không thông.

“Rầm –”

Bạch Tấn Vân đem bầu rượu và chén rượu trên bàn toàn bộ hất xuống mặt đất, đột nhiên đứng lên nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài.Hắn muốn đi tìm Đường Hiền Nhạc, hắn hiện tại muốn bắt nam nhân kia hung hăng đánh một chân tơi bời.

“Tấn Vân, ngươi đi đâu?” Chu Hằng Quân vội vàng đứng dậy, đỡ lấy Bạch Tấn Vân ngay cả đứng cũng không vững,để cho cả người hắn tựa vào thân thể của chính mình , một cánh tay đỡ lấy đầu vai hắn, tay kia thì vòng qua thắt lưng của Bạch Tấn Vân, đỡ lấy eo hắn.

Chu Hằng Quân nghiêng đầu nhìn Bạch Tấn Vân bởi vì say rượu mà có chút mơ màng, vẻ mặt anh tuấn của hắn bởi vì rượu tác động mà hồng nhuận,Chu Hằng Quân nhìn thấy chỉ cảm thấy thân thể có chút xao động, nuốt nước miếng xuống tạm thời bỏ đi một chút vọng tưởng.

Thật lâu trước kia,Chu Hằng Quân bắt đầu cảm thấy có hứng thú với Bạch Tấn Vân, tiếc rằng đại thiếu gia này dáng vẻ khí thế kiêu ngạo, tính tình tệ muốn chết, trừ phi chính hắn nguyện ý nếu không người nào đến gần hắn cũng không sẽ có kết cục tốt.

Cho nên Chu Hằng Quân luôn bồi ở chung quanh hắn,tìm kiếm cơ hội.

Tuy rằng hắn mỗi đêm đều cùng các nam sủng khác mây mưa thất thường, nhưng mà mỗi lần tình cảm đến phút mãnh liệt trong đầu hắn đều nghĩ  đến bộ dáng của Bạch Tấn Vân.

“A? Ngươi đỡ ta làm gì?” Bạch Tấn Vân nghiêng đầu đối diện với Chu Hằng Quân,“Ta không có say, ngươi đỡ ta làm cái gì, buông tay!” Hai mắt của Bạch tấn vân mê ly,đôii môi đỏ tươi, nhìn thấy Bạch Tấn Vân giờ phút này Chu Hằng Quân rốt cuộc ức chế không được khát vọng và xao động trong cơ thể.

Bạch Tấn Vân đưa tay muốn đẩy Chu Hằng Quân ra, nhưng mà khí lực không đủ nghiêng ngả lảo đảo cuối cùng vẫn tựa vào người Chu Hằng Quân.

“Tấn Vân, ngươi say rồi, ta đở ngươi đi nghỉ ngơi.” Chu Hằng Quân cũng không để ý Bạch Tấn Vân có muốn hay không liền đỡ hắn ra khỏi tửu lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play