Ngày hôm sau, ban ngày Bạch Tấn Vân dường như không có phòng bị Thái Sinh giống ngày đầu tiên, ăn xong điểm tâm liền sớm đến tiền trang tư nhân, Thái Sinh cũng nghe Tiểu Nguyệt nói, gần đây tiền trang đặc biệt tư nhân bận rộn.

Buổi trưa Thái Sinh đi dạo trong sân, nghĩ làm sao mới có thể đi ra ngoài đây.

Dọc theo đường đá hắn phát hiện phía trước có rất nhiều hạ nhân đang bận cái gì,Bạch Tấn Uy đang chỉ huy những người này đem một đống tơ lụa thượng đẳng đã phân loại đưa lên các cỗ xe ngựa khác nhau.

Thái Sinh suy nghĩ rồi đi lên phía trước, Bạch Tấn Uy tinh mắt lập tức liền thấy Thái Sinh, hôm nay thoạt nhìn khí sắc hắn không phải đặc biệt thật là tốt, hắn cũng nghe được một ít lời đồn đãi của người khác, nói thiếu phu nhân vừa mới gả vào thân thể không được khỏe đoán chừng không thể sinh con nít.

“Chị Dâu.” Bạch Tấn Uy đi đến nghênh đó lộ ra nụ cười sáng lạn, Bạch Tấn Uy giống như là ánh nắng buổi trưa, hắn nở nụ cười luôn làm cho người khác cảm thấy ấm áp.

“Thúc thúc.” Thái Sinh thấy Bạch Tấn Uy đến chỗ mình chào hỏi cho nên hắn vội vàng hành lễ.

“Thúc thúc, mọi người đang làm cái gì nha?” Thái Sinh nhìn thấy đống tơ lụa được phân loại lên từng xe ngựa, nhất định là muốn đưa ra phủ .Nếu hắn có thể cùng xe ngựa đi ra ngoài thì hay quá……

“Vương viên ngoại ở Thành Đông ngày hôm trước tổ chức đại thọ năm mươi,ông thưởng cho mấy người phu nhân rất nhiều ngân lượng, mấy vị phu nhân đó muốn may xiêm y,còn đến tiệm chúng ta mua thật nhiều tơ lụa, những chiếc xe này đang chuẩn đưa hàng đến chổ các phu nhân ấy.” Bạch Tấn Uy cười trả lời, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn Thái Sinh, nhìn thế nào đều cảm thấy rất thích.

Lần trước khi nhìn thấy nàng thật đúng là hoảng sợ, không nghĩ tới nữ tử nhu nhược như vậy lại dám cá với đại ca leo lên bức tường cao như vậy.

Bắt đầu từ khi nào quan hệ của nàng và đại ca lại tốt như vậy nha?

Nghĩ  tới đây  trong lòng Bạch Tấn Uy có chút không thoải mái.

“Thành Đông……” Thái Sinh như có đều suy nghĩ vô tình nhắc tới , đột nhiên quay đầu nhìn Bạch Tấn Uy nói:“Thúc thúc, nhà mẹ đẻ ta ở Thành Tây, đã lâu không có về thăm trong lòng rất nhớ, ta có thể đi cùng xe của thúc thúc  tiện đường trở về thăm nhà một chút không?”

Nghe lời Thái Sinh nói,Bạch Tấn Uy đầu tiên là sửng sốt sau đó lập tức sảng khoái đáp ứng:“Được, chị dâu muốn khi nào thì xuất phát? Ta chờ chị.”

“Đi ngay bây giờ, vả lại ta cũng không có gì để chuẩn bị .” Thái Sinh vừa nghe Bạch Tấn Uy đồng ý thì vui mừng vô cùng,nhưng hắn lại không biết nụ cười phát ra từ nội tâm đã hấp dẫn ánh mắt của Bạch Tấn Uy.

“Thiếu phu nhân ,người không đợi đại thiếu gia sao ?” Tiểu Nguyệt thấy thiếu phu nhân muốn đi, bỗng nhiên nhớ tới lời của đại thiếu gia nên vội vàng chạy đến ngăn cản.

“Không được Tiểu Nguyệt, chờ đại thiếu gia trở về ngươi nói cho hắn một tiếng, ta sẽ về trễ một chút .” Thái Sinh vỗ vỗ vai Tiểu Nguyệt, hắn đã hạ quyết tâm làm sao có thể quay đầu lại.

“Chị dâu lên xe đi, chúng ta sau đó đi ra ngoài.” Bạch Tấn Uy vén rèm chiếc xe ngựa của mình ra để cho Thái Sinh đi lên.

Thái Sinh nhẹ nhàng lên xe ngựa, theo sau là Bạch Tấn Uy cũng đi theo vào ai cũng không biết, lúc này tâm tình của hắn rất vui vẻ.Hắn thật đúng là không nghĩ tới sẽ có một ngày, có thể ngồi chung một chiếc xe ngựa với nàng.

Tiểu Nguyệt thấy thế vội vàng chạy khỏi Bạch phủ, thẳng đến tiền trang tư nhân báo cáo tình huống với Bạch Tấn Vân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play