Bọn họ động tác đã khiến cho rất nhiều người chú ý .
“Chu Hằng Quân, móng vuốt của ngươi tốt nhất nên biết quy tắc một khút.Nếu không lần sau đánh vào ngươi không phải chỉ là hạt đậu phộng đã bóc vỏ này đâu .” Ánh mắt của Bạch Tấn Vân so với đao còn rét lạnh hơn.
“Chậc chậc, Bạch Tấn Vân, ta cho tới bây giờ chưa thấy qua ngươi bảo vệ bảo bối mình như thế nha.” Chu Hằng Quân chậc lưỡi, cùng lúc đó nghiêng đầu nhìn Thái Sinh cúi đầu ngồi ở một bên, có vẻ thực khẩn trương,“Bất quá ta thật bất ngờ, người đầu tiên được ngươi coi trọng lại là nam nhân.”
“Việc này không cần ngươi đi quản.” Bạch Tấn Vân đối với động tác ôm Thái Sinh vừa rồi của Chu Hằng Quân hết sức bất mãn, lập tức đem tầm mắt chuyển qua Thái Sinh, ngữ khí ôn hòa nói:“Thái Sinh, ngươi lại đây.”
“Dạ” Thái Sinh nói xong, vội vàng đứng dậy, ngồi vào chổ bên cạnh Bạch Tấn Vân.Hắn không biết vì sao có cảm giác trên người Chu Hằng Quân có loại cảm giác áp bách, tà khí trên người hắn so với Bạch Tấn Vân thì nhiều hơn.
Chu Hằng Quân cũng là trời sinh một dáng vẻ tuấn mỹ, bề ngoài cương nghị làm cho vô số cô gái trầm luân,nhưng mà thật đáng tiếc, hắn đã công khai thừa nhận mình thích nam nhân.
Cảm thấy rất thú vị, Chu Hằng Quân đơn giản ngồi xuống vị trí Thái Sinh vừa mới ngồi, nheo lại hai mắt, nhìn chằm chằm Thái Sinh hồi lâu, khóe miệng gợi lên một chút tươi cười, ý vị thâm trường nói:“Con mèo nhỏ này tên là Thái Sinh à?”
“Chu Hằng Quân, ta khuyên ngươi đừng chú ý đến hắn, bằng không ngươi sẽ chết thật thê thảm.” Bạch Tấn Vân tức giận đáp trả, một đôi mắt hữu thần nhìn chằm chằm người đối diện Chu Hằng Quân, tựa như bảo bối của mình bị người ta theo dõi hắn cảm thấy rất khó chịu.
“Ha ha ha ha, ngươi cho rằng ta đang chú ý hắn sao?” Chu Hằng Quân cười ha hả, chẳng qua vừa cười to ánh mắt vừa nhìn chằm chằm vào người khó chịu ngồi đối diện Bạch Tấn Vân.
Hắn và Bạch Tấn Vân đã quen biết rất lâu, bởi vì thực lực hai nhà không kém nhiều lắm, hai nhà trong lúc đó xem như hỗ trợ qua lại, vừa là bạn vừa là địch.
“Quân Quân a, ngươi thật đúng là hoa tâm.” Lúc này,người ngồi ở bàn bên cạnh Chu Hằng Quân, vẫn không nhúc nhích tự dưng đứng lên,làm nũng đi tới, lập tức giống như rắn quấn lên người Chu Hằng Quân.
Nếu không nhìn kỹ, thật đúng là nghĩ đến người này là nữ nhân, nhưng hắn không chính xác là nam tử, nam tử ấy diện xiêm y màu đỏ, áo có chút mở rộng, lộ ra nửa bả vai giống như người câu hồn, mái tóc dài màu đen rời rạc quấn thành búi tóc.
“Ha ha, mỹ nhân Tây Phàm, ngươi đang ghen phải không?” Chu Hằng Quân không coi ai ra gì lấy tay nắm cằm nam tử tên Tây Phàm kia, nhẹ nhàng hôn lên môi của hắn.
Chẳng qua là một động tác nho nhỏ, làm cho hai người đối diện kinh ngạc không thôi, Thái Sinh lại xấu hổ đến đem tầm mắt chuyển sang nơi khác.
“Hai người các ngươi thật đúng là ghê tởm.” Bạch Tấn Vân vẫn thực chán ghét Chu Hằng Quân, không đơn giản là bởi vì hai nhà đối đầu, càng bởi vì hắn thích nam nhân, cho nên mỗi lần Chu Hằng Quân nói chuyện với hắn ,hắn đều cảm thấy thật ghê tởm.
Vì thế Bạch Tấn Vân lôi kéo Thái Sinh đi xuống lầu, ra khỏi tửu lâu.
“Ha ha a.” Nhìn hai người rời đi, Chu Hằng Quân cúi đầu nở nụ cười.
“Cười âm hiểm như vậy, Tiểu Quân Quân,chàng coi trọng thiếu niên như nhược kia, hay là tên con nhà giàu rất có hương vị?” Tây Phàm ôm cánh tay Chu Hằng Quân, nở nụ cười quyến rũ.
“Ngươi đoán xem?” Nói xong, Chu Hằng Quân cười tà mị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT